Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 67: Không ai biết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuộc đàm phán bí mật với sở cảnh sát quả nhiên lại thất bại.

Rõ ràng chuyên "viếng thăm riêng" trước đó của Caesar đã khiến cảnh sát ở thành phố biên giới này sợ hãi đến run rẩy. Mặc dù ai cũng hiểu rõ câu thành ngữ phương Đông cổ xưa, "Nước quá trong thì không có cá", nhưng sau chuyến thăm của Caesar, sở cảnh sát địa phương đã bắt đầu siết chặt việc quản lý những người vượt biên trái phép.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại đã có một vài thay đổi so với trước đây. Trước đây, họ không chủ động ngăn chặn mà chỉ bắt giữ. Một khi phát hiện người vượt biên, họ lập tức bắt và đưa vào nhà giam.

Còn bây giờ, họ bắt đầu ngăn chặn ngay từ đầu. Nếu phát hiện có dấu hiệu vượt biên, họ lập tức thuyết phục quay về; đồng thời tăng cường kiểm soát chặt chẽ tại các điểm vượt biên thường thấy, kiểm tra tàu thuyền ra vào để ngăn chặn từ gốc rễ.

Trong tuần đầu tiên kể từ khi thực hiện lệnh giới nghiêm, Laura không thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào vào ban đêm.

Những chiếc thuyền chuyên chở người vượt biên cũng không dám hoạt động, đã từ chối nhiều đơn hàng. Những người Asti không thể rời khỏi đất nước, giờ đây chỉ có thể sống trong khu vực cách ly hoặc các thị trấn nhỏ gần đó.

Caesar thực sự đã giữ lời hứa trong bản hợp đồng với họ. Sau khi trở về, anh đã tổ chức các cuộc họp và thảo luận để đưa ra quy định mới, loại bỏ các biểu ngữ phân biệt đối xử tại nơi công cộng, đồng ý cấp giấy thông hành cho người Asti bình thường.

Tuy vậy, những người Asti cuối cùng cũng ra khỏi khu vực cách ly vẫn rất khó tìm được việc làm.

Định kiến giống như một cái gai rơi vào vũng cát lún, theo thời gian chỉ càng lún sâu hơn.

Tam nhân thành hổ, huống hồ trong vài năm trước, dưới sự lãnh đạo sai lầm, danh tiếng của người Asti quả thực không mấy tốt đẹp.

*

Laura nằm úp mặt trên giường, phơi nắng một lúc rồi đến phòng tập luyện hai tiếng. Sau đó, cô tắm sạch sẽ và thơm tho, nhảy tung tăng đi tìm Emilia.

Angus không có mặt. Emilia đang yên lặng đọc sách, cô vừa kết thúc cuộc gọi video với gia đình, điện thoại đã bị binh lính thu lại.

Laura ôm lấy cô từ phía sau, cọ cọ vào người cô, "Emilia!"

Emilia không được phép dùng các thiết bị điện tử.

Để tránh việc lộ vị trí của căn cứ, cô bị cấm hoàn toàn sử dụng thiết bị điện tử.

Laura dán chặt người vào Emilia, hít một hơi thật sâu, rất hài lòng vì không ngửi thấy mùi của Angus.

Laura không nghĩ nhiều về việc Angus sẽ ngủ ở đâu vào buổi tối. Thời gian còn lại cho đến ngày hẹn thả con tin chỉ còn ba tuần. Trong thời gian này, Laura phải đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho Emilia.

Emilia không được phép bị Angus đánh dấu vĩnh viễn.

Emilia vẫn đang xem tờ rơi tuyên truyền mà Laura mang về lần trước.

Trong căn cứ, những tờ rơi này luôn được in. Người Asti được giáo dục cao không nhiều, vì vậy nội dung cũng không quá xúc động mà chỉ là những bức ảnh ghi lại sự phân biệt đối xử và tổn thương mà họ đã chịu đựng.

Những điều này rõ ràng không phải thứ mà Emilia từng tiếp xúc. Ngón tay cô khẽ chạm vào một bức ảnh trên tờ rơi, hỏi Laura, "Những thứ này đều là thật sao?"

Laura cúi đầu, chỉ vào hai bức ảnh trên tờ rơi và giải thích, "Đây là ảnh tôi chụp."

Bức ảnh đầu tiên là cảnh một người mẹ ôm chặt đứa con mình, tuyệt vọng nhìn chiếc thuyền xa dần, họ bị ép phải chia ly.

Bức ảnh khác là một người đàn ông Asti bình thường đang tìm việc làm. Khi bị đuổi khỏi cửa nơi phỏng vấn, anh chỉ biết đứng im lặng nhìn trung tâm lao động không xa, dưới ánh nắng gay gắt.

...

Emilia lặng lẽ đặt tờ rơi xuống bàn, lòng bàn chân bị thương giờ đây như ngứa ngáy.

Cô nhớ lại đêm đầu tiên mình bị thương, Angus đã tháo hết thảm trải sàn, dùng giấy nhám, máy mài và búa để gõ lại từng chiếc đinh trên sàn gỗ, làm phẳng tất cả.

Cô cũng nhớ lại thời gian học tại trường quân sự, từng nghe nhiều chuyện về "những đứa trẻ Asti" trong dinh Thủ tướng. Để ngăn chúng có đủ sức lực và cơ bắp để phản kháng, mỗi bữa ăn của chúng chỉ vừa đủ để không chết đói, nhưng không bao giờ no, cũng không đủ để phát triển chiều cao bình thường.

Dưới ảnh hưởng của hormone chiều cao tối thiểu của một Alpha là 175,8 cm. Nhưng lũ trẻ Asti bị giam trong dinh thự thủ tướng, đứa cao nhất cũng chỉ đạt 170 cm.

Giống như việc đặt một cái nắp lên chậu trồng đậu, ép buộc chúng ngừng phát triển. Chúng bị yêu cầu chỉ được lớn đến một chiều cao cố định, không được phản kháng, chỉ được cười, không được khóc.

Laura đã trưởng thành trong một môi trường như vậy.

Emilia chuyển ánh mắt từ những bức ảnh trong tay sang nhìn Laura.

Laura khẽ chỉ vào góc trên bên phải của một bức ảnh, chỉ cho Emilia bóng người trong đó và giải thích, "Trước khi tôi chụp ảnh này hai phút, bà ấy đã giao đứa con của mình cho tôi, hy vọng chúng tôi có thể nuôi dưỡng nó."

Emilia hỏi, "Bà ta thì sao?"

Laura đáp, "Đã "vô tình chết" trong nhà tù."

Emilia lại rơi vào im lặng.

"Người Asti luôn có tỷ lệ tử vong do tai nạn rất cao," Laura nói, "Vừa chào đời, vết sẹo do bị in dấu bị nhiễm trùng, dẫn đến sốt cao, không có thuốc phù hợp mà chết—đó là tai nạn."

"Học tiểu học, đi theo cha làm thợ làm vườn, vì không biết nhường đường cho con của một công dân thành phố mà bị đánh đập đến chết—đó cũng là tai nạn."

"Tốt nghiệp xong, tiếp tục làm thợ làm vườn, bị một tên say rượu lái xe đâm chết, hoặc bị Alpha có ý đồ xấu cưỡng hiếp đến chết—vẫn là tai nạn."

"Dù sao thì cũng chỉ là người Asti, cảnh sát sẽ không vì thế mà gây khó dễ cho đồng bào mình. Họ cho rằng người Asti chỉ như ruồi muỗi, chết đi thì không khí trong thành phố càng trong lành hơn."

Laura khẽ nói, "Thật nhiều tai nạn."

Emilia tiếp tục im lặng, cô đang xem một bản tin mới, từ một hãng truyền thông có sức ảnh hưởng quốc tế và tương đối công bằng. Bản tin thống kê số lượng người Asti trong vòng mười năm qua.

Mười năm.

Số lượng người Asti đã giảm đi một phần ba.

Đó không nghi ngờ gì nữa, là một con số kinh hoàng.

Emilia ngẩng đầu lên.

Laura ôm cô vào lòng, "Xin lỗi, Emilia."

Laura xin lỗi vì đã giam giữ Emilia, nhưng Emilia lại đặt tờ báo xuống, siết chặt vòng tay ôm lại cô.

Cô nói, "Cô không cần phải cảm thấy có lỗi vì điều đó."

Laura đã nộp đơn lên tổ chức và cuối cùng cũng xin được quyền để Emilia có thể tự do đi dạo, nhưng với điều kiện là Laura phải luôn đi cùng và khu vực được giới hạn.

Angus không can thiệp. Anh hiểu rõ vì sức khỏe, Emilia cần được vận động nhẹ nhàng.

Emilia đã thử mời Laura tham gia vào cuộc gọi video với anh trai, nhưng Laura chỉ cười từ chối. Cô không muốn đối mặt với Caesar. Tuy nhiên, đôi khi, vì hứng thú, cô sẽ cố ý hét lên qua điện thoại, "Caesar!"

Laura từ chối xuất hiện trước camera. Sau khi hét xong, cô lập tức chạy biến đi.

Caesar nghe rõ ràng giọng của cô.

Emilia thấy trên gương mặt anh trai thoáng hiện lên biểu cảm phức tạp, có chút tức giận, lại có chút buồn cười. Cuối cùng, anh thở dài bất lực.

Laura đã đi xa.

Có một con khỉ cố gắng cướp giỏ dâu tây và sữa của Emilia. Laura nhanh như chớp, vung tay lên, không nể nang mà gõ "bốp bốp bốp" ba cái làm con khỉ choáng váng, rồi túm lấy đuôi nó, xách lên và nghiêm khắc dạy dỗ, "Không được cướp đồ ăn, đồ khỉ ngu ngốc!"

Emilia đã chuẩn bị tinh thần rằng anh trai sẽ hỏi về Laura, nhưng Caesar không hỏi. Anh chỉ hỏi đơn giản về tình hình gần đây của Emilia.

Emilia hỏi, "Anh trai, anh có nghĩ điều chúng ta luôn kiên trì theo đuổi là công bằng không?"

Caesar hỏi, "Ý em là gì?"

Emilia nhìn về phía xa, nơi sau hàng rào thép gai, một con sư tử và một con hổ đang đối đầu. Laura đứng bên ngoài hàng rào, cố gắng giảng hòa, khuyên nhủ hai con làm lành với nhau. Cuối cùng, nhờ nỗ lực của Laura, con hổ hiền lành đã chìa một chân thịt ra như một cử chỉ hòa giải.

Quay lại nhìn anh trai, Emilia nói, "Giờ em mới nhận ra, trước đây em đã sai nhiều điều."

"Ví dụ?"

"Ví dụ về người Asti," Emilia nói. "Em hiểu rằng, việc chúng ta áp dụng những biện pháp kiểm soát nghiêm ngặt với người Asti hiện nay là để ngăn chặn bạo loạn từ những phần tử khủng bố. Nhưng... chúng ta có cần phải áp đặt điều đó lên toàn bộ dân tộc không? Trẻ sơ sinh thì vô tội mà."

Caesar bình thản nói, "Những công dân bình thường của Đế quốc cũng vô tội, Emilia. Hạnh phúc của thiểu số và đa số, em nghĩ điều nào quan trọng hơn?"

Emilia hơi bối rối, "Điều đó thật không công bằng."

Caesar nói, "Trên đời có rất nhiều điều không công bằng, Emilia. Chúng ta không phải là thần thánh."

Cuộc gọi video sắp kết thúc. Đột nhiên, vào khoảnh khắc cuối cùng, Emilia nghe Caesar hỏi, "Vào những ngày mưa, vai của Laura có đau không?"

Emilia đáp, "... Có vẻ hơi đau."

Cô nhớ lại hai hôm trước trời mưa, Laura tỏ ra không vui, nằm sấp trên bàn đọc sách rồi ngủ thiếp đi.

Emilia từng nghĩ đơn giản rằng Laura chỉ không thích những ngày mưa.

Caesar nói, "Lần sau nếu đau, em có thể dùng khăn ấm đắp cho cô ấy."

Emilia gật đầu.

Cô không hiểu tại sao Caesar lại nói vậy. Nhìn về phía xa, cô thấy Laura cuối cùng cũng thành công ngăn cản một cuộc chiến giữa sư tử và hổ. Bây giờ cô đang cúi người, dùng một cây tăm bông đánh vài cái lên con chuột hamster vì nó vừa nhai hỏng dây tai nghe của cô.

Emilia ôm lấy ngực mình, cảm giác như mình sắp phản bội niềm tin trước đây.

Chúng ta không phải thần thánh.

Laura thực sự không thích những ngày mưa.

Có vẻ như những chuyện không hay luôn xảy ra vào những ngày trời ẩm ướt và u ám, chẳng hạn như khi cô bị bắt, khi cha mẹ nuôi của cô bị hành quyết, hoặc là...

Cô có thể liệt kê rất nhiều ký ức tồi tệ liên quan đến những ngày mưa.

Và bây giờ, cô có thể thêm vào đó một ký ức nữa—

Vết thương do đạn bắn.

Vết thương trên vai cô, dù đã lành, nhưng từng tổn thương đến xương. Những ngày mưa mịt mù, vết thương sẽ nhói đau, ngứa ngáy và sưng tấy.

Không dễ chịu chút nào.

Caesar chắc cũng có cảm giác tương tự, Laura nghĩ. Trên người anh có rất nhiều vết thương do đạn, nhưng với thể chất Alpha, chúng sẽ ít để lại sẹo hơn so với Omega.

Laura không thấy sẹo là xấu. Cô nghĩ vết sẹo trên vai mình giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, rất đẹp.

Nhưng vết sẹo trên tim của Caesar thì chắc không đẹp như vậy.

Khi phe cực đoan nắm quyền, Laura từng nhận được mệnh lệnh ám sát anh.

Nhưng cô đã bắn trượt.

Laura nghĩ có lẽ đó là một tính toán chính trị, chắc chắn không phải vì người đàn ông đó cũng có một chút nhân tính.

Dù tự nhủ như vậy, cảm giác đau nhức ở vai vẫn không tan biến. Laura nằm bò trên bàn, lặng lẽ nhìn Emilia đun sôi nước, nhúng khăn sạch vào đó.

Laura hỏi, "Cô làm gì thế?"

Emilia không thích giải thích dài dòng. Không quan tâm đến sự phản kháng của Laura, cô ấy mạnh mẽ giữ cô lại, vắt khăn khô, rồi áp lên vai của Laura một cách dứt khoát.

"Chườm nóng sẽ đỡ hơn," Emilia nói. "Đừng cử động lung tung."

Laura thực sự cảm nhận được vết thương dễ chịu hơn, không còn cảm giác nhức nhối, ngứa ngáy như trước. Cô để yên cho Emilia chườm nóng, nói, "Tuần sau, chúng tôi sẽ đưa cô trở về."

Emilia đáp nhẹ, "Ừ."

Laura thở dài, "Lần sau gặp lại, cũng không biết là khi nào."

Emilia nói, "Nếu cô chọn kết hôn với anh trai tôi, chúng ta sẽ được gặp nhau."

Laura phản bác, "Tại sao không phải là cô chọn Angus?"

Emilia ép mạnh chiếc khăn nóng lên vai Laura, nói, "Không đời nào."

Laura nói, "Tôi cũng nghĩ không đời nào."

Hố sâu ngăn cách giữa các dân tộc rất khó vượt qua.

Laura chưa bao giờ nuôi ảo tưởng phi thực tế về điều này, cô đã quyết tâm cống hiến cả đời cho tự do của dân tộc mình.

Tuy nhiên, việc đắp khăn ấm lên vết thương của Emilia đã giúp Laura tìm được cách giảm bớt cảm giác khó chịu. Đêm đó, cô cuối cùng cũng ngủ ngon trong tiếng mưa rơi rả rích.

Nhưng ngay khi Bộ trưởng Bộ Kỹ thuật bị bắt, tình hình vốn đang dịu đi lại đột ngột trở nên căng thẳng hơn.

Bộ trưởng Bộ Kỹ thuật, Sarah, là người được Herman một tay đề bạt. Bà từng là thành viên của phe cực đoan, nhưng vì không đồng tình với những tư tưởng ngày càng quá khích của cấp trên, bà đã chọn đứng về phe chính trị ôn hòa của Herman.

Sarah là một Omega xuất sắc, không chỉ có trí tuệ siêu việt mà còn là một chuyên gia lập trình tài năng. Việc bà bị bắt là một tổn thất nặng nề đối với tổ chức.

Herman yêu cầu đội ngũ giải cứu Sarah, tên Laura cũng xuất hiện trong danh sách các thành viên tham gia nhiệm vụ.

Laura hiểu lý do tại sao.

Địa điểm Sarah bị bắt lại chính là thành phố đang diễn ra một hội nghị quốc tế quan trọng, nơi mà Caesar cũng có mặt.

Laura cùng Angus và các đồng đội nhanh chóng xác định được vị trí. May mắn thay, những binh lính đó không biết danh tính thực sự của Sarah, chỉ nghĩ bà là một thành viên phản loạn bình thường. Vì vậy, họ không canh giữ quá nghiêm ngặt mà đang áp giải bà cùng các thành viên phản loạn khác đến thủ đô để chờ xét xử.

Trời đã mưa liên tục ba ngày liền, vai của Laura đau âm ỉ. Cô có linh cảm không tốt, nhưng cũng có thể chỉ là sự khó chịu do nhiệm vụ dưới mưa.

Trước khi đi, Laura ôm chặt Emilia. Sau khi cô rời đi, Emilia sẽ mất quyền tự do đi lại. Nhưng rõ ràng điều khiến Emilia lo lắng không phải chuyện đó. Cô có vẻ mất tập trung, đột nhiên hỏi Laura,"Hồi đó Angela tại sao lại tham gia quân phản loạn?"

Laura nghĩ ngợi, "Vì tự do thôi."

Đúng vậy, vì tự do.

Dù Angela không phải người của tộc Asti, nhưng sau khi tiếp xúc với những đứa trẻ của tộc này, cô đã sẵn sàng hy sinh tất cả vì tự do của chúng.

Angela luôn coi những đứa trẻ mồ côi trong dinh thự là con mình.

Cô đã chiến đấu vì tự do của những đứa trẻ mình yêu thương.

Vì tự do của cả một dân tộc.

Vai Laura vẫn còn đau, cô không tự lái xe mà tiếp tục ăn khô bò trên xe. Mưa lộp độp rơi trên kính xe, lúc này là rạng sáng, sương mù dày đặc, cả không gian mờ trắng.

Laura bật hệ thống âm thanh trên xe, lúc này phát sóng một chương trình tin tức.

"Trong hội nghị kinh tế quốc tế lần thứ XX diễn ra hôm qua, Tổng thống Caesar đã bày tỏ quan điểm về hợp tác quốc tế trong tương lai..."

Người lái xe lầm bầm,"Đồ đao phủ," và định đổi kênh radio, nhưng bị Laura ngăn lại, "Khoan đã."

Laura nhét thêm một miếng khô bò vào miệng, nuốt xuống, "Tôi thấy tên này nói chuyện cũng thú vị đấy chứ."

Người lái xe không hiểu có gì thú vị.

Người đang phát biểu chẳng phải là Caesar, kẻ vừa nhậm chức sao? Với tộc Asti, Caesar gần như là kẻ thù số một, vì anh đã tống gần hết những thành viên cốt cán của phe cực đoan vào ngục.

Laura yên lặng nghe hết bài phát biểu của Caesar, rồi bĩu môi, "Toàn nói nhảm."

Sau đó, cô với tay đổi sang đài khác.

Người lái xe hiểu tại sao Laura không vui.

Hôm trước khi làm nhiệm vụ, Laura đã cứu một người Asti cố vượt biên bằng chiếc bè gỗ nhỏ. Chiếc bè lật, suýt nữa anh ta bị chết đuối. Laura đưa cho anh ta một tấm chăn mới toanh mà cô vừa mua.

Đến cả bản thân cô còn chưa dùng.

Nhưng anh ta không hề cảm kích, thậm chí khi tỉnh táo lại còn giận dữ trách móc Laura và quân phản loạn, "Tất cả là tại các người!!! Nếu không phải các người luôn gây rối, Đế quốc làm sao tăng cường kiểm soát được?"

"Chúng ta trước đây sống trong khu cách ly không tốt sao? Có công việc ổn định không tốt sao? Các người tại sao cứ phải đòi những thứ vô ích?!"

"Tại các người chống lại Đế quốc, giờ chúng ta ra ngoài được cái gì? Không kiếm được việc, còn bị kỳ thị!"

"Trước khi các người đến thì sao? Chúng tôi vượt biên dễ lắm, giờ thì sao? Không thể thoát nổi nữa!"

Người lái xe không biết an ủi Laura thế nào. Nhưng Laura vẫn đưa người đó trở về khu vực sinh sống của tộc Asti.

Cô trông có vẻ không buồn, chỉ giận dỗi than phiền, "Biết thế đừng đưa tấm chăn cho anh ta, vừa mua mà."

Làm sao mà không buồn được?

Người lái xe nghĩ.

Làm người thì sao mà không buồn được chứ?

Trên ghế xe, Laura khép mắt, ăn thêm khô bò, lặng lẽ nghĩ cách thu hút sự chú ý của Caesar để hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Sarah.

Laura có thể nghĩ đến một cách đơn giản nhất để "điệu hổ ly sơn," dù nó không phải quá cao siêu.

Sau khi cân nhắc, cô đã sử dụng chiếc thẻ ngân hàng mà Caesar từng đưa, đặt một phòng suite hạng sang và bữa tối tại một khách sạn cao cấp trong thành phố.

Số điện thoại đặt chỗ là một chiếc SIM mới.

Thẻ ngân hàng này, dù đăng ký bằng tên Laura, nhưng cô nhớ rõ, lần đầu tiên cô dùng thẻ này để nộp phạt, điện thoại của Caesar đã rung lên một tiếng.

Anh cũng có thể nhận được thông báo hóa đơn.

Laura vươn vai, rồi thu mình vào ghế ngồi, tiếp tục nhai khô bò.

Quả nhiên, mười phút sau, Laura nhận được cuộc gọi từ khách sạn để xác nhận đặt phòng. Giọng nói lịch sự từ đầu dây bên kia vang lên,

"Xin chào, đây có phải là cô Laura không?"

Trong sảnh lớn sáng sủa của khách sạn, Caesar ngồi trên chiếc ghế sofa đen tuyền, bộ quân phục trang trọng vẫn chưa kịp cởi ra.

Anh yên lặng lắng nghe nhân viên khách sạn gọi điện theo yêu cầu, và nghe thấy giọng nói dịu dàng đặc trưng của Laura. Cô dùng một giọng ngọt ngào đến mức như chuẩn bị cho một cuộc hẹn lãng mạn.

Mà đúng là "lãng mạn" thật.

"Vâng, là tôi đây," Laura đáp, giọng nhẹ nhàng, "Có chuyện gì vậy?"

Nhân viên khách sạn lịch sự nói, "Chúng tôi là khách sạn XXX, muốn xác nhận lại với cô về một phòng suite hạng executive, thời gian nhận phòng là hôm nay, đúng không?"

Không quản ngại xa xôi, đến tận đây để đặt phòng, lại còn dùng chính chiếc thẻ này.

Chú "heo con ngốc nghếch" tất nhiên sẽ phạm phải những sai lầm đáng yêu và đáng thương như thế.

Nhưng Laura, người đã xóa bỏ dấu vết vĩnh viễn kia, thì không.

Caesar biết cô có mục đích khác.

Anh muốn biết cô định làm gì.

Và anh vẫn đến.

"Đúng vậy," Giọng bên kia đáp lại nhẹ nhàng, mềm mại nói, "Đúng rồi, vì tôi muốn kỷ niệm một tuần yêu nhau với bạn đời của mình. Cho hỏi có thể trang trí phòng đẹp hơn một chút không? Tôi thích hoa hồng, có thể đặt thêm nhiều hoa hồng không?"

Caesar giữ nguyên gương mặt vô cảm, đổi một tư thế ngồi khác.

Nếu có thể, anh không ngại "vẽ" một đóa hồng đỏ ngay trên đầu cô bằng súng.

Nhân viên khách sạn lịch sự trả lời, "Được."

Sau khi xác nhận lại hóa đơn, nhân viên khách sạn hỏi thêm,"Xin hỏi quý khách còn cần chúng tôi chuẩn bị gì nữa không?"

"Vì người kia thích uống rượu, tôi muốn hỏi xem ở đây có rượu vang đỏ không..."

Rượu vang đỏ.

Caesar thầm nghĩ, anh thực sự muốn đổ đầy rượu vang đỏ cho Laura.

Sau hàng loạt xác nhận rườm rà, Caesar cuối cùng cũng biết được thời gian dự kiến Laura sẽ đến, 4 giờ chiều.

Anh càng muốn biết chú "heo con đáng yêu" này đang định làm gì.

Sáng hôm đó, Caesar tham dự một hội nghị. Theo lịch trình, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi, và ngày mai trưa anh sẽ trở về thủ đô.

Anh từ chối bữa tiệc chiêu đãi mà chính quyền bang chuẩn bị, nói rằng mình cần nghỉ ngơi.

Caesar chợp mắt một lúc, không tháo quân phục ra. Anh có một dự cảm không lành.

Những lần trước anh có cảm giác này, hoặc là Laura đang đâm đầu vào đâu đó mà khóc lóc, hoặc là chuẩn bị làm điều gì đó khiến mình đâm đầu mà khóc lóc.

Anh luôn cảm thấy cô nàng sẽ làm điều gì đó táo bạo và kỳ quặc.

Dự cảm xấu của Caesar trở thành hiện thực vào lúc 3 giờ 37 phút chiều. Anh nhận được tin rằng một tổ chức người Asti đang âm mưu tấn công trại giam.

Caesar không che giấu thêm nữa, gọi thẳng đến số điện thoại mới của Laura.

Cô không tỏ ra sợ hãi vì bị phát hiện, ngược lại còn ngọt ngào gọi anh, "Daddy~"

Caesar nhíu mày chặt hơn,

"Em biết mình đang làm gì không, Laura? Em đang công khai chống lại trật tự quốc gia."

Laura khẽ hừ một tiếng,

"Thế còn ngài? Lén lút liên lạc với khủng bố chẳng phải cũng đang vi phạm trật tự quốc gia sao?"

Caesar đáp,"Đó là công việc."

"Đồ dối trá," Laura nói, "Ai lại lên giường với đối tác công việc của mình cơ chứ?"

Caesar bình tĩnh nói chậm rãi, "Dừng lại đi, em không được tấn công trại giam."

Đầu dây bên kia, Laura hạ giọng, mềm mại, "Hơn nữa, tôi cũng đâu định tấn công trại giam, ngài đừng thấy khủng bố là nghĩ ngay đến tôi chứ? Caesar, người cha yêu dấu của tôi, đừng quên rằng vai tôi bị thương đấy. Trời mưa đau lắm mà..."

Giọng nói tủi thân của cô nghe như sắp khóc đến nơi.

Caesar mặt lạnh, nhìn qua cửa kính ra mưa rơi và màn sương dày đặc.

Những vết thương trên người anh nhiều vô kể, nhưng vết sẹo duy nhất khiến anh đau vào ngày mưa là vết thương do viên đạn của Laura, để lại một vết sẹo hình đóa hoa.

"Caesar, vai tôi đau lắm, ngài nghĩ tôi yếu ớt thế này còn đủ sức để tấn công trại giam sao?" Laura mềm mại, trong khi tay nhanh nhẹn gắn băng đạn vào thắt lưng, váy cô hơi vén lên, để lộ khẩu súng bên chân.

Hai chân mỗi bên đều cột một khẩu súng ngắn, cô còn mặc cả áo chống đạn. Vừa điềm tĩnh gắn nốt bộ giảm thanh, vừa dùng giọng nói buồn bã làm nũng với anh, "Sắp đến kỳ phát tình rồi, mà tôi lại không tìm được Alpha phù hợp. Ngài không muốn đánh dấu tôi sao?"

Giọng Caesar vẫn giữ bình tĩnh, nhắc cô, "Em đã xóa bỏ dấu ấn vĩnh viễn của tôi rồi."

Laura hít một hơi, giọng tủi thân, "Đó là do tổ chức bắt buộc mà."

Caesar nhớ đến lý do mà cô đưa ra khi nộp đơn xin xóa dấu.

"Không hòa hợp."

"Góa bụa."

"Vậy, hôm nay ngài có đến không? Phòng tôi đặt là dành cho ngài đấy, có cả rượu vang đỏ ngài thích nhất," Laura vừa nhét từng viên đạn vào, vừa nói tiếp, "Tôi biết làm vậy là không tốt... nhưng tôi thật sự rất nhớ khoảng thời gian vui vẻ với ngài. Daddy, chẳng ai mang lại được cho tôi niềm vui như ngài từng làm."

Im lặng mười giây, cuối cùng Laura nghe thấy giọng Caesar.

"Em không thể lừa tôi," Caesar cảnh cáo cô, "Em không đi tấn công trại giam, tôi sẽ đợi em ở khách sạn."

"Được thôi." Laura đáp.

Cô thổi hai tiếng "chụt chụt" vào điện thoại, sau đó dứt khoát tắt máy. Lắp đạn xong, cô nhìn chằm chằm về phía trại giam được canh gác cẩn mật ở xa.

Laura cúi xuống, xác nhận lại lộ trình hành động, rồi vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới, "Lát nữa tôi xông vào trước, các cậu theo sau. Gaia, cậu phụ trách giải cứu..."

Cô đội mũ bảo hiểm, hít sâu một hơi.

Xông lên.

Lực lượng cảnh sát trong khu vực phần lớn đã được điều động để đảm bảo an ninh cho hội nghị và bảo vệ Caesar. Vì thế, việc tấn công trại giam tưởng chừng nguy hiểm, nhưng thực ra lại không quá khó khăn.

Mọi thứ diễn ra thuận lợi. Trước khi lực lượng hỗ trợ của cảnh sát kịp tới, đội của Laura đã thành công giải cứu Sarah, lúc này đang bất tỉnh. Laura phụ trách hậu cần, ở lại chặn đường để đồng đội rút lui.

Là đội trưởng của nhóm, cô đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn.

Rắc rối xảy ra ngay khi Sarah vừa được đưa đi. Lúc Laura chuẩn bị rời khỏi trại giam, đèn đột ngột tắt phụt, tất cả các cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, tiếng còi báo động vang lên chói tai không ngừng.

Laura nhanh chóng nhận ra mình đã bị kẹt ở đây.

Cô từ bỏ ngay ý định phá cửa—một ý tưởng ngốc nghếch—quyết đoán quay lại, chạy nhanh lên cầu thang tầng một, thử dùng báng súng đập vào cửa kính. Kinh nghiệm cho cô biết, kính ở góc hành lang thường yếu hơn đôi chút.

Laura đứng ngoài phạm vi nguy hiểm, trong tiếng còi báo động và ánh sáng đỏ rực rỡ, điềm tĩnh nổ súng vào tấm kính.

Tiếng súng nhanh chóng thu hút sự truy đuổi. Thời gian không còn nhiều, nhưng cô tìm được điểm yếu nhất của tấm kính, chỉ một phát đạn đã phá vỡ hoàn toàn nó. Hai tay cô bám vào khung cửa, trước khi cảnh sát kịp tới, cô đã nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ và đáp xuống đất an toàn.

Đôi chân cô vừa chạm đất, mặt cỏ ướt mềm vì cơn mưa vừa qua, không phát ra tiếng động nào khi tiếp đất. Chỉ còn một bước nữa là thoát.

Nhưng ngay khi vừa đáp xuống, một khẩu súng lạnh lẽo đã xuyên qua lớp mũ bảo hiểm, chính xác áp sát vào thái dương cô.

Người kia không bóp cò.

Chỉ còn một bước, cô đã có thể trốn thoát.

Laura chớp chớp mắt.

Cô không quay đầu lại, không ngửi thấy mùi gì. Tiếng còi báo động ồn ào và hỗn loạn. Tạm thời cô không phân biệt được nhịp chân hay hơi thở của kẻ phía sau.

Nhưng Laura vẫn mỉm cười, nhẹ giọng gọi, "Daddy."

Người kia không đáp.

Anh dường như không nghe thấy.

Khẩu súng áp vào thái dương không di chuyển, Laura biết cô đã mất đi cơ hội tốt nhất để thoát thân.

Hàng loạt xe cảnh sát đổ đến, bao vây kín khu vực. Cảnh sát và vệ sĩ đều căng thẳng theo dõi tình hình. Và họ thấy, Caesar, vị Thượng Tướng đáng kính, Tổng thống đương nhiệm, đã tự mình bắt giữ một tội phạm nguy hiểm đang âm mưu tấn công trại giam.

Kẻ tội phạm này đội mũ bảo hiểm.

Anh vừa chủ trì một hội nghị quốc tế quan trọng vào buổi sáng. Các phóng viên từ mọi quốc gia đã kịp đến từ tiếng súng đầu tiên vang lên tại trại giam, háo hức chờ tin nóng. Không tờ báo nào muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Và điều khiến tất cả sửng sốt là vị Tổng thống đương nhiệm lại đích thân tham gia cuộc truy bắt này và thành công khống chế một tên tội phạm.

Dưới vô số máy quay và ánh đèn nháy, Caesar trong bộ quân phục đen, gương mặt lạnh lùng, áp giải kẻ phạm tội đội mũ bảo hiểm lên xe cảnh sát.

Trước những câu hỏi dồn dập từ phóng viên, anh không nói một lời.

Chỉ có người phát ngôn là Arthur giải thích trước hàng loạt micro, "Rất xin lỗi, đây là một tội phạm nguy hiểm đặc biệt. Ngài Tổng thống buộc phải..."

Caesar ấn đầu Laura, đẩy cô vào trong xe.

Cửa xe đóng sầm lại.

Tấm kính chống nhìn trộm cách biệt toàn bộ âm thanh hỗn loạn bên ngoài, còi báo động, tiếng phóng viên, thư ký, tội phạm, cảnh sát, và cả Tổng thống... Tất cả tiếng ồn, ánh đèn báo động chớp nháy, ánh đèn flash, màn sương đen kịt và cơn mưa lạnh buốt đến đau phổi khi hít vào...

Tất cả đều biến mất.

Không ai biết.

Không ai thấy.

Laura chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập điên cuồng và hơi thở nặng nề của Caesar. Cô bị ù tai nhẹ, như thể linh hồn sắp rời khỏi cơ thể.

Khẩu súng áp vào đầu cô lại ghì xuống.

Caesar kéo váy cô lên, lấy đi khẩu súng buộc ở chân. Anh gần như không chạm vào người cô. Giống như xử lý một kẻ thù vô cảm, anh dùng một tay tháo rời băng đạn, viên đạn, từng bộ phận, rồi lạnh lùng ném tất cả xuống sàn.

Một viên đạn bật trúng chân Laura, gây ra cơn đau âm ỉ.

Ngón tay anh như phủ lên một tầng khí lạnh ban đêm, giống giọt mưa rơi trên kính xe, lạnh đến rùng mình.

Caesar gỡ bỏ tất cả vũ khí trên người cô.

Laura nghĩ, có lẽ lúc này cô nên nói gì đó.

Caesar mạnh tay tháo mũ bảo hiểm của cô ra, khẩu súng trong tay vẫn ghì chặt vào thái dương cô.

Laura không biết người đang run rẩy là cô hay anh. Cô cảm nhận được sự rung động từ khẩu súng ở thái dương, nhìn thấy những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Caesar.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Caesar cúi xuống, hôn Laura.

Không ai biết.

Không ai thấy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.