Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 43: Kỳ nghỉ vui vẻ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Laura quyết định im lặng chấp nhận cái nhãn này. 

Truyền thống giáo dục quý tộc, tiếp đó là học viện quân sự, rồi đến những bài huấn luyện phản trinh sát nghiêm ngặt. 

Khả năng phát hiện thêm chi tiết trên quần áo của Caesar với Laura là rất khó. Trên quần áo của anh gần như không có chút vết bẩn nào, ngoại trừ những vết nhỏ vô tình, khó phân biệt. 

Trên quần áo mà Caesar cởi ra chỉ lưu lại mùi pheromone của anh. Laura nhắm mắt lại, úp áo sơ mi và quần tây của anh lên mặt, cố gắng tìm kiếm thêm thông tin. Ví dụ như: một ít phấn hoa Mayflower bám trên gấu quần – loại phấn màu xanh đậm, chịu được giá lạnh, mùa hoa kéo dài. Là loại thực vật từng đạt giải thưởng xuất sắc của Hội Làm Vườn, được nhiều gia đình quý tộc ưa chuộng trồng trong vườn. Nhưng giờ đang là tháng 6–8, loài hoa này không thể nở trừ khi được nuôi trong nhà kính một cách có chủ đích. 

Laura mở mắt. 

Lúc đó, cánh cửa kính lại mở ra lần nữa. Laura còn chưa kịp gỡ quần áo khỏi mặt. 

Cảnh tượng hiện ra chẳng khác nào cô vừa mê mẩn hít hà quần của đối phương. 

Caesar sau khi rửa qua người đứng ở cửa. 

Trên gương mặt của anh không còn vẻ ngạc nhiên như trước đó, ánh mắt bình thản nhìn Laura như thể đang nhìn một chú mèo con nghịch ngợm trong giỏ đồ. 

Caesar bình tĩnh nói, "Cô cần cả quần lót không? Bây giờ tôi có thể đưa luôn." 

Laura: "Cút cút cút cút cút cút cút—!" 

Như một cái giá cho sự hỗn láo, Laura phải mất một tiếng đồng hồ để cảm nhận nút thắt của Caesar. 

Hôm nay vốn không phải kỳ phát tình của Laura, nhưng lượng lớn pheoromone từ Caesar đã kích thích chu kỳ đến sớm. 

Không giống như một số Alpha trong kỳ dịch cảm sẽ rơi nước mắt và cần Omega an ủi, ngay cả khi bị bản năng chi phối, Caesar vẫn giữ được lý trí. Hormone dường như chỉ mang lại cho anh sự đau đớn về mặt sinh lý. 

Laura mơ hồ nhận ra kỳ dịch cảm lần này của Caesar có gì đó khác với những lần trước. Anh không chỉ tập trung vào nhu cầu của bản thân mà hiếm hoi quan sát phản ứng của cô. Caesar thậm chí còn dán một thiết bị đo nhịp tim mỏng lên cổ tay cô để theo dõi phản ứng của cô khi anh thay đổi tư thế hoặc cường độ. 

Laura thầm cảm thấy may mắn vì Caesar hội đủ điều kiện tốt, đồng thời biết ơn "mẹ" đã ban cho cô cơ thể này – nhạy cảm đến mức cao. Với cô, những chuyện như thế này chẳng khác gì tận hưởng món heo sữa quay ngon tuyệt. 

Khi Caesar không kiềm chế được và bóp chặt vai cô, Laura luôn nhẹ nhàng gọi tên anh bằng giọng mềm mại, giống như dây leo phủ kín hàng rào. Cô ôm lấy Caesar, quấn lấy anh, tìm cách hôn lên môi anh. 

Cô nhớ lại đêm đầu tiên tại nhà Bush, cô chị tốt bụng người Asti đã chia sẻ chăn gối cho mình, dịu dàng nói rằng muốn nắm giữ một người đàn ông rất đơn giản: Hoặc là chiếm lấy dạ dày anh ta, hoặc là chiếm lấy nơi khác. 

Cô không làm được điều đầu tiên. Dù cô có thể nấu ăn ngon, Caesar luôn cảnh giác và sẽ không ăn đồ cô nấu. 

Chỉ còn cách thứ hai. 

Nhớ lại những kỹ thuật mà cô Angela đã dạy riêng, hôm nay Laura thử áp dụng. Cô áp môi nhẹ nhàng lên động mạch cổ của Caesar.

Quả nhiên, Caesar hít một hơi lạnh, đưa tay bóp cổ cô để buộc cô buông ra, "Nhóc con không biết sợ là gì..." 

Tuy nhiên, anh không ra tay mạnh. Laura dụi mũi vào tai anh, âu yếm cọ vào dái tai.

Cô đặt tay lên bụng mình, giọng trầm xuống, "Là nhóc con được sinh ra vì anh." 

Laura không ngại nói vài câu khiến Caesar vui lòng, bởi bây giờ cô chỉ còn thứ này để lợi dụng, hy vọng anh sẽ càng thêm say mê. Quả nhiên, sau câu nói đó, Caesar buông tay khỏi cổ cô, bế cô lên, giọng trầm thấp, "Ngốc nghếch." 

*

Sau đó, Caesar ép Laura thành một chú mèo nhỏ màu hồng chỉ biết khóc thút thít, rồi ôm cô ngủ trọn 12 tiếng. 

12 tiếng! 

Caesar đã bị chứng mất ngủ hành hạ gần một tháng, đây là lần đầu tiên anh có thể ngủ ngon như vậy. 

Ngay cả khi biết cô là một kẻ giỏi ngụy trang, giấu trong mình sự hiểm ác, có thể sẽ dùng móng vuốt nhỏ cắt đứt cổ họng anh bất cứ lúc nào, Caesar vẫn ôm lấy cô. Như ôm một viên thuốc độc bọc đường. 

*

Khi Caesar tỉnh dậy, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ kính tràn vào phòng ngủ ấm áp. 

Laura nằm nghiêng, cuộn tròn trong chăn, chăm chú chơi điện thoại. 

Với khả năng tiếp thu nhanh chóng của người trẻ, cô không cần ai dạy mà đã biết cách sử dụng điện thoại. Ba ngày sau khi anh đưa điện thoại, Caesar đã thấy cô thành thạo lách qua mọi chốt xác minh danh tính để tìm kiếm những nội dung chỉ dành cho người trưởng thành. 

Caesar khẽ nheo mắt. Trước khi anh kịp nhìn rõ màn hình của cô, Laura đã ném điện thoại đi, quay lại áp vào ngực anh như một chú sóc nhỏ đang lăn tròn trong đống hạt thông. 

"Caesar, Caesar, tôi muốn ăn dưa mật ngọt!" 

Caesar nói, "Đầu óc cô chỉ toàn dưa mật thôi sao?" 

Laura hớn hở ôm lấy anh, "Còn có cả Caesar nữa!" 

Caesar đẩy mặt cô ra trước khi cô kịp dụi hay hít ngửi, "Tránh ra, tôi không phải người tình của cô." 

Dù vậy, cô vẫn nhận được một phần dưa mật ngọt, cắt thành từng khối nhỏ, phủ chút nước mật ong và rắc hoa hồng vụn, cô cầm nĩa nhỏ ăn từ tốn. 

Trong khi Caesar thay quần áo mới, ánh mắt anh lướt qua bộ đồ cũ vứt lại từ hôm qua. Tay anh dừng trên chiếc cà vạt. Hai phút sau, anh quay người nhìn Laura. 

Trong tiết học sinh lý, giáo viên đã nói rằng Omega bị đánh dấu thường sẽ cần được Alpha an ủi bằng pheromone trước kỳ phát tình. Nếu không nhận đủ lượng pheromone và sự an ủi cần thiết, Omega có thể thực hiện những hành vi cực đoan – chẳng hạn như uống nước thừa của Alpha, mặc đồ Alpha đã mặc, hay ngủ trên chăn gối của Alpha. 

Caesar không thể chắc chắn Laura thuộc loại nào. 

Omega này – chỉ thuộc về anh, hiện đang đáng thương ăn miếng dưa mật. Do kỳ phát tình, cơ thể cô tự nhiên toát ra hương nhài ngọt ngào, khơi gợi bản năng của một Alpha muốn ôm lấy, thưởng thức cô. 

Theo kế hoạch ban đầu, Caesar không định đưa cô rời đi. 

Nhưng... 

Cô gái này không thể rời khỏi tầm giám sát. 

Caesar gọi, "Laura." 

Laura lập tức ngẩng đầu, má cô phồng lên vì miếng dưa mật chưa kịp nhai, không thể nói được gì, chỉ dùng đôi mắt nâu xinh đẹp nhìn anh chăm chú. 

Caesar hỏi, "Cô có muốn đi nghỉ mát không?" 

Caesar chết tiệt! 

Kỳ nghỉ chết tiệt! 

Laura vịn vào một thân cây, cúi người nôn mửa. Nước mắt tuôn rơi, dạ dày cô như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, kéo căng. Cảm giác chóng mặt dữ dội khiến cô muốn móc hết nội tạng ra, rửa sạch, rồi nhét lại vào trong. 

Cô cảm thấy khổ sở không thể tả. 

Nghỉ mát cái kiểu gì! Ai lại đi nghỉ mà phải leo núi, trải nghiệm đua xe tốc độ chứ! 

Kẻ gây ra tất cả chuyện này – cũng chính là tài xế hiện tại, Thượng Tướng Caesar – đeo găng tay đen, chậm rãi mở nắp chai nước, hỏi, "Có muốn súc miệng không?" 

Laura không thèm trả lời. 

Cô tiến lại, nhận chai nước từ tay anh, không còn chút dáng vẻ của một tiểu thư mà uống một hơi dài, phồng má lên, tìm một chỗ yên tĩnh để nhổ ra. 

Caesar với vẻ mặt nghiêm nghị đưa cho cô một viên kẹo. 

Vẻ ngoài của anh không giống một người luôn mang kẹo bên mình. Biểu cảm hiện tại cũng vậy, giống như thứ anh đưa không phải kẹo mà là thuốc khiến cô phát tình ba ngày, hoặc độc dược có thể lấy mạng cô ngay tức khắc. 

Laura nhanh chóng giật lấy viên kẹo, bóc vỏ và cho vào miệng. 

Vị chanh nguyên chất nổ tung trong khoang miệng, chua đến mức cô muốn hét lên, nhưng ít nhất cơn chóng mặt đã thuyên giảm rất nhiều. 

Laura quay lại, đi theo sau Caesar và lên xe. 

*

Trước khi bước vào khu rừng này, Laura đã thấy những biển cảnh báo dọc hai bên đường. 

Khu vực này thuộc vùng nguy hiểm, thường xuyên xảy ra tai nạn, cấm người dân và khách du lịch thông thường đi vào. 

Cô lo lắng hỏi, "Ngài không sợ bị cướp sao?" 

Laura biết an ninh khu vực này rất tệ, với nhiều thanh niên lêu lổng và người tị nạn thường xuyên gây ra các cuộc tấn công. 

Caesar không nói gì, chỉ khẽ cười. 

Sự lo lắng của Laura không phải không có cơ sở. Khi xe họ chạy qua một rừng cây thủy sam rậm rạp, đường phía trước bị chắn bởi một tảng đá lớn. 

Một cái bẫy tồi tệ, rõ ràng muốn dụ người xuống xe. 

Laura vừa thầm mắng Caesar là "đồ ngốc", vừa trơ mắt nhìn anh mở cửa xe và từ từ bước xuống. 

Quả nhiên, ngay khi Caesar xuống xe, một đám thiếu niên mang theo vũ khí tự chế lao ra từ rừng cây, hét to, dùng thứ ngôn ngữ với giọng địa phương nặng nề để yêu cầu Caesar giơ tay lên và giao toàn bộ tiền bạc. 

Laura ngồi trong xe, nghe tiếng "cạch" rất nhỏ. Hệ thống bên trong xe dịu dàng thông báo: trạng thái bảo vệ hoàn toàn đã được kích hoạt. 

Caesar lặng lẽ khóa cửa xe. 

Chiếc xe của anh được trang bị hệ thống an ninh rất cao, kính xe không thể bị xuyên thủng bởi đạn, nhóm người bên ngoài không có cách nào xâm nhập. 

Caesar không tỏ ra chút hoảng loạn, cũng không giơ tay lên. Anh quay người lại, lịch sự hỏi, "Các người chắc chắn muốn làm vậy?" 

"Vớ vẩn!" Tên cầm đầu giơ một khẩu súng kiểu cũ lên, đe dọa, "... Còn nữa, để lại vợ của mày!" 

Caesar cau mày vì cách gọi đó. 

Anh nói, "Không phải vợ." 

Tên cầm đầu có chút thiếu kiên nhẫn, "Vợ, bạn gái, ai mà quan tâm... Dù sao cũng phải để con bé xinh xắn trong xe lại. Nó là gì của mày?" 

Laura chủ động mở cửa sổ xe ra một khe nhỏ. 

Cô nhìn Caesar với vẻ yếu đuối, đáng thương hỏi, "Anh rể, chúng ta đã có lỗi với chị rồi... giờ anh còn định bỏ em lại đây nữa. Anh tính nói gì với chị đây?" 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.