Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 29: Lòng trắc ẩn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Laura không thể nào đoán được ý nghĩ thực sự của Caesar, nhưng rõ ràng anh đã sững sờ vài giây sau nụ hôn ấy.

Là một Omega, trong hoàn cảnh này, cô không có nhiều lựa chọn.

Laura không có súng, không có dao, cũng chẳng có thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Chỉ có mùi hương pheromone của mình, cùng bàn tay cô đang cố gắng níu kéo Caesar.

"... Tôi sẽ sợ nếu phải ở đây một mình," Laura cất giọng mềm mại, cô thậm chí vòng tay qua cổ Caesar, ép sát cơ thể mình vào anh. "... Ngài có thể ở lại với tôi không?"

Khẩu súng của Caesar vẫn nằm ở bên hông, vừa được sử dụng. Nòng súng còn nóng, những viên đạn đó vừa cướp đi mạng sống của người trong tộc cô.

Laura không thể với đến khẩu súng của anh.

Cô biết rất rõ, trước khi cô kịp chạm vào nó, Caesar đã có thể kề súng lên trán cô và bóp cò.

Caesar liếc nhìn đồng hồ, ánh trăng từ vòm hang rọi xuống đủ để anh đọc rõ mặt số: "Mười phút, tôi sẽ quay lại sau mười phút."

Chỉ cần mười phút là đủ để anh giết kẻ đang ẩn nấp gần đây.

Caesar đứng dậy, nước lạnh từ tay anh lặng lẽ nhỏ giọt xuống nền đá. Laura ôm lấy eo anh từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, cô nói: "Nhưng hiện giờ tôi rất nhớ ngài."

Caesar khựng lại một chút, rồi cúi đầu.

Cô có một đôi tay rất đẹp. Tại dinh Thủ tướng, họ sẽ không yêu cầu những người như cô làm lao động chân tay. Thời gian cô làm việc tại lâu đài nhà Bush trước đây cũng chỉ chưa đầy nửa tháng.

Đôi tay này dường như chưa từng chịu khổ, giờ đây đang lặng lẽ len lỏi qua lớp vải cotton như một chú ong chạm vào nhụy hoa.

Cô dường như không bao giờ chịu ngoan ngoãn, không bao giờ biết cách yên phận.

Laura cúi đầu. Dù đang trong kỳ phát tình, Omega không được tăng cường khả năng giác quan, nhưng lại trở nên nhạy cảm hơn với mùi của Alpha. Cô bắt được một mùi hương khác trong gió – của một Alpha khác, khiến trái tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

... Có vẻ kẻ Alpha ngoài kia không thông minh lắm.

Nếu là cô, trong tình huống này đã rời đi từ lâu.

Chứ không ngu ngốc đến mức ôm ý định chết chung mà lao vào ám sát.

Laura không thể phán đoán, cô hơi hé miệng, cần thêm không khí. Lúc này Caesar cúi xuống, anh nâng mặt cô lên rồi ghé sát đến.

Anh trông như muốn tái hiện lại nụ hôn khi nãy.

Laura nhắm mắt.

Nhưng Caesar không hôn cô. Dù tư thế như đang trêu đùa, giọng nói bên tai cô lại chẳng chút dịu dàng.

"Cách cô câu giờ đáng yêu thật đấy."

Laura mở mắt.

Dái tai của Caesar vẫn còn đỏ, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng bình tĩnh, như thể đã hoàn toàn tách biệt giữa lý trí và dục vọng. Ngay cả khi bị pheromone của cô hấp dẫn, dù ham muốn tăng cao, anh vẫn đủ tỉnh táo để đánh giá hành động của cô.

Laura bất động.

"Đồ ngốc vẫn mãi là đồ ngốc," Caesar dùng ngón cái ấn nhẹ lên má cô, "Nhưng cách cô cố gắng lại trông thật đáng thương... Lần sau đừng lộ liễu như vậy nữa, nhớ chưa?"

Da mặt Laura nơi bị anh chạm vào run rẩy, không rõ vì sợ hãi hay là phản ứng tự nhiên với pheromone. Đến khi cô nhận thức được, cô đã quỳ gối trên nền đá lạnh, đối diện với Caesar, ngồi trong vòng tay anh.

Caesar đưa nòng súng chạm vào mép vải cotton trên người cô. Nòng súng còn ấm từ từ kéo lớp vải mỏng manh ấy xuống, chỉ còn một góc nhỏ vắt hờ nơi cổ chân cô.

Anh cúi đầu, định hôn lên má cô. Vị trí trước đây từng bị dấu ấn của người Asti để lại giờ đã hoàn toàn mờ sạch, không còn dấu vết nào.

Anh dừng lại một chút, đôi môi đặt lên vùng da gần dái tai cô.

Đây là lần đầu tiên Caesar thể hiện sự dịu dàng với Laura. Nhưng chính lúc được anh đối xử nhẹ nhàng, cơ thể cô lại run rẩy không ngừng.

Sau vài chục giây bối rối, Laura cuối cùng cũng đưa tay ra, tiếp tục cử chỉ nồng nhiệt khi nãy.

Caesar không hôn môi cô.

Dù nước mắt Laura tuôn rơi, anh vẫn dùng đôi mắt tím bình tĩnh và chăm chú nhìn cô – đôi môi hé mở, đôi mày nhíu chặt vì không chịu nổi, cùng bàn tay run rẩy ôm lấy cổ anh.

Lần đầu tiên Caesar nhận ra mình không có lòng trắc ẩn, đó là khi còn nhỏ.

Hồi đó, chú chim của em gái Emilia bị thương ở cánh. Trong khi Angus băng bó, Emilia khóc vì tiếng kêu đau đớn của chú chim, thì Caesar lại không hề thấy buồn.

Thậm chí, anh còn cảm thấy tiếng kêu ấy còn du dương hơn cả tiếng hót thường ngày.

Giống như bây giờ, tiếng của Laura – người đang bị anh siết chặt trong tay – khiến anh dễ bị mê hoặc hơn cả khi cô nói những lời ngốc nghếch vui vẻ. Dù biết những âm thanh ấy không hoàn toàn do hạnh phúc, Caesar vẫn muốn nghe thêm. Và anh sẵn sàng nhẫn tâm để đạt được điều đó.

Hồi nhỏ, Caesar sẽ không cố ý làm đau chú chim chỉ để nghe tiếng kêu của nó. Nhưng giờ đây, anh sẵn sàng tàn nhẫn hơn chỉ để nghe tiếng của Laura.

Omega trong kỳ phát tình không dễ bị tổn hại.

Đó là điều mà tất cả Alpha đều biết. Và Caesar, ngay lúc này, tự do xác minh điều đó.

Khi mùi pheromone của Alpha khác càng lúc càng gần, Caesar cuối cùng cảm nhận được sự hoảng loạn thực sự của Laura.

Nhưng điều đó chẳng là gì cả.

Khi Laura loạng choạng muốn tìm đến chỗ an toàn, Caesar túm lấy chân cô, hơi thở bất ổn:

"Cô chạy trốn cái gì?"

Laura không nói gì, cơ thể cô run rẩy, khuôn mặt như phủ một tầng mờ mịt.

Trông cô như bị làm cho ngơ ngác.

Caesar muốn rút lại câu nói khi nãy.

Lúc này, cô trông còn đáng thương hơn trước.

Caesar kéo chân cô lại, cuối cùng nghe Laura khẽ hỏi, "... Ngài có thể không giết hắn không?"

Caesar hoàn toàn không cần giải thích với cô.

Nhưng anh nhận ra cơ thể Laura rất lạnh, điều này không bình thường đối với một Omega.

Dẫu vậy, điều đó chỉ khiến anh bớt chút lực, không làm trái tim sắt đá của anh mủi lòng. Anh không khoan dung. Để ngăn cô chạy trốn lần nữa, anh vẫn quyết định để lại dấu ấn trên cô.

Dù đầu gối, lòng bàn tay và trán đều đang chạm vào nền đá lạnh ngấm nước, Laura vẫn dùng giọng nói khàn đặc hỏi, "Ngài có thể không giết người trong tộc tôi được không?"

Nếu là lúc bình thường, Caesar sẽ ngay lập tức từ chối yêu cầu ngu ngốc này.

Nhưng vào thời điểm này, khi giọng nói đứt quãng và vô thức đầy mê hoặc của cô vang lên, Caesar lại tỏ ra khoan dung hơn một chút.

Anh đáp: "Laura, họ không phải là tộc nhân của cô."

Laura nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt nước dưới đất.

Một biểu cảm đặc trưng của Omega trong kỳ phát tình, giữa thiên đường và địa ngục, giữa sự phá hủy và tái tạo.

Giọng nói của Caesar vang lên phía sau lưng, dịu dàng hơn thường ngày, khiến Laura không chắc liệu có phải cô đã vô thức nhìn anh qua một lăng kính đẹp đẽ hơn.

"Họ coi thường sự an toàn của người dân bình thường, không có nhân tính, ngang nhiên gây ra những cuộc khủng bố, chĩa nòng súng và cơn giận vào những người vô tội," Caesar nói. "Cô và họ không cùng một tộc."

Ngón tay Laura chạm vào nền đá. Cô không cảm thấy lạnh, chỉ nghe tiếng nước nhỏ giọt đều đặn, từ những nhũ đá phía trên rơi xuống từng giọt một.

"Chuyện này không còn là vấn đề giữa các tộc nữa, Laura," Caesar tiếp lời. "Đây là vì sự an toàn của người dân."

Anh bế Laura lên, cô không dám động đậy vì sợ ảnh hưởng đến anh. Caesar đặt cô ngồi vào lòng mình. Laura thầm nghĩ, có lẽ đây là sự dịu dàng lớn nhất mà trái tim sắt đá của người đàn ông này có thể dành cho cô.

Bộ đồ của cô đã ướt sũng, còn Caesar cởi áo khoác của mình, bao bọc cô gái đang co rúm lại trong vòng tay anh.

Chiếc quần lót bằng cotton màu đen vẫn treo hờ hững trên đầu ngón chân của cô.

Cô ngửi thấy mùi pheromone của những Alpha khác ngày càng đến gần, nhưng Caesar không có vẻ gì muốn trốn tránh, dù tình cảnh của hai người hiện tại thật tồi tệ.

"Bộ não nhỏ bé của cô chắc chỉ lớn hơn con sóc một chút, nhưng cũng nên nghĩ thông được điều này chứ."

Caesar đặt một tay che mắt cô, giữ nguyên tư thế, tay kia nhấc khẩu súng đã tháo chốt an toàn, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào một điểm trong bóng tối.

Bóng đêm phủ xuống, Laura thở dốc trong lòng bàn tay anh, cơ thể vừa lạnh vừa nóng. Adrenaline và pheromone trong người cô dâng trào mãnh liệt.

"Vậy nên," Caesar nói, "Cô không cần phải cảm thấy tội lỗi vì cái chết của họ."

Khi âm cuối cùng của câu nói vừa dứt, một tiếng súng vang lên ngay bên tai Laura, theo sau là âm thanh nặng nề của một vật thể rơi xuống đất và tiếng hét thảm thiết.

Đó là người mà Caesar định ra ngoài để xử lý.

Caesar bế cô đi sâu hơn vào bên trong hang động. Laura chỉ có thể nhìn thấy máu chảy loang lổ dưới chân, đỏ tươi và ghê rợn.

Trong lòng hang không có ánh trăng, cũng không có bất kỳ thứ gì chiếu sáng. Chỉ có những giọt nước lạnh từ nhũ đá nhỏ xuống đều đặn. Laura bị Caesar ôm chặt, lưng cô ép vào vách đá lạnh ngắt.

Caesar không hôn cô.

Bóng tối biến con người thành dã thú, máu tươi kích thích bản năng Alpha trong anh.

Laura mở to mắt, nhưng không thể nhìn thấy gì.

Không thấy ánh trăng, cũng không thể biết được khi nào trời sáng.

Chỉ cảm nhận được cơ thể Caesar nóng rực, đang bị cô siết chặt trong tay.

Nếu có thể, Laura lúc này muốn nói với mẹ cô rằng: "Thí nghiệm của mẹ thật hoàn hảo."

Là một sản phẩm của việc biên tập gen tinh vi và được nuôi dưỡng nhân tạo, Laura quả thực sở hữu pheromone có sức hút mãnh liệt với Caesar.

Đủ sức hấp dẫn để khiến Caesar, dù chỉ trong chốc lát, mất đi lý trí mà ôm lấy một người Asti.

Nhưng đáng tiếc thay.

— Giá như ngày đó họ có thể tạo ra một Laura với bộ gen mạnh mẽ hơn.

Omega không thể sánh được với sức mạnh thể chất của Alpha, đặc biệt là trong trạng thái này. Khi Caesar cắn vào tuyến thể của cô, Laura đành không cam lòng chìm vào cơn mê.

*

Khi tỉnh lại, Laura thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc.

Đây là tháp của Caesar, nơi cô từng ở. Chiếc gối lông ngỗng và bộ chăn mềm mại, căn phòng ngập tràn ánh nắng và hương hoa.

Và một giọng nói vang lên, "Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi?"

Laura quay mặt lại.

Người đứng trước mặt cô là một gương mặt quen thuộc – quý cô Emilia, với mái tóc bạc búi gọn và đôi mắt tím, đang nhíu mày nhìn cô.

Dường như cô ấy vừa cưỡi ngựa xong, vẫn chưa thay bộ trang phục kỵ sĩ đầy khí thế.

Emilia không vui hỏi, "Sao giờ này cô vẫn chưa dậy? Người Asti bình thường cũng lười biếng như cô sao?"

Laura vươn vai, khoác trên mình bộ đồ ngủ sạch sẽ, trông vô cùng thoải mái.

Có vẻ như ngài Caesar đáng kính của cô cũng có chút nhân tính.

Cô giơ cánh tay còn hằn vết ngón tay lên, ngáp dài, rồi uể oải trả lời, "Không, người Asti rất chăm chỉ."

Emilia nói. "Dối trá! Nếu người Asti đều chăm chỉ, thì tại sao cô lại ngủ đến tận hai giờ chiều?"

Laura thản nhiên kéo tay áo ngủ, để lộ những dấu vết đỏ hồng như trái dâu.

Quý cô kiêu hãnh lùi lại một bước, trông vô cùng sửng sốt.

Laura nở một nụ cười ngọt ngào với cô gái nghiêm nghị trước mặt, "Bởi vì anh trai cô dũng mãnh quá mà."  

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.