(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mùa đông năm nay đến sớm hơn hẳn.
Angus không cảm thấy nhiều khác biệt về mùa đông. Trong khu cách ly của tộc Asti, không có hệ thống sưởi ấm. Nhiệt độ ở thủ đô cũng chỉ thấp nhất là âm mười mấy độ, hầu hết mọi người có thể dùng lò sưởi hoặc hệ thống sưởi tự lắp đặt để giữ ấm.
Nhưng khi lên phía Bắc, nơi nhiệt độ xuống thấp tới âm hai mươi, thậm chí âm ba mươi độ, thời tiết khắc nghiệt và tuyết trở thành một mối đe dọa chết người.
Mỗi năm, vào những ngày tuyết rơi rồi tan, không ít người già qua đời.
Còn Emilia lại thích tuyết. Gia tộc Salieri vốn có tổ tiên sinh sống ở vùng phương Bắc lạnh giá. Cái lạnh mang đến cho họ sống mũi cao, khuôn mặt sắc nét hơn, làn da trắng như tuyết và mái tóc bạc như ánh trăng.
Từng có người gọi gia tộc Salieri là "những vị vua giữa trời tuyết". Nhưng theo thời gian, danh xưng ấy đổi thành "tử thần trong băng giá", hay thậm chí là "ác quỷ của tuyết".
Toàn bộ gia tộc này đều có điểm chung là sự kiêu ngạo, Emilia cũng không ngoại lệ. Nhưng bên cạnh đó, họ còn sở hữu một trái tim hơi mềm yếu.
Họ coi trọng gia đình, nghĩ đến mối quan hệ dòng tộc – một khía cạnh mà ít ai hiểu được.
Giống như vào những ngày tuyết rơi, Emilia hào hứng đi cùng mẹ tham dự các buổi tiệc, tạm gác lại đam mê cưỡi ngựa.
Quý tộc thường tổ chức dạ tiệc vào những ngày tuyết, giống như vẻ đẹp thẩm mỹ ở phương Đông xa xôi, ngắm hoa tuyết, chiêm ngưỡng những cành mai được di thực, thưởng thức những món tráng miệng tinh tế và trà ngon.
Trong vai trò vệ sĩ, Angus đeo chiếc mặt nạ lưới sắt, bình tĩnh ngồi ở ghế phụ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ kính, phong cảnh tuyết trắng mịt mù, đường phố và xa xa đều bị bao phủ trong một màu trắng xóa.
Emilia mặc chiếc váy trắng tuyệt đẹp, tựa vào người phu nhân Salieri. Tình trạng của cô trông không tốt lắm, vì ngày hôm qua cô vừa được thuyết phục thử một lần, chấp nhận kết nối hoàn toàn.
Emilia thừa nhận rằng trải nghiệm đó thật sự rất kích thích, nhưng cũng khiến cơ thể cô bị tổn thương ở nhiều chỗ, khiến hôm nay cô hơi uể oải.
Tất nhiên, Emilia đã nghiêm khắc dạy dỗ Angus, đồng thời yêu cầu lần tới anh phải làm cô vui hơn nữa.
Hiện tại, trong kỳ phát tình, Emilia hầu như không dùng thuốc ức chế. Cô chỉ dán chúng mang tính tượng trưng, rồi ra lệnh cho Angus thực hiện đánh dấu tạm thời. Cả hai lui về căn nhà nhỏ, sân cưỡi ngựa, khu rừng, hay thậm chí là phòng của cô để giải tỏa năng lượng dư thừa.
Emilia còn dùng rất nhiều hương liệu để che giấu mùi hương, khiến phu nhân Salieri nhíu mày, "Mẹ đã nói rồi, Emilia. Lần này là để giới thiệu con gặp—"
"Được rồi, được rồi," Emilia ngắt lời. "Mẹ à, hiện tại con chỉ muốn tập trung học tập và rèn luyện để tham gia kỳ thi."
Pheromone giờ đây đã trở thành yếu tố quan trọng nhất, bên cạnh ngoại hình và gia thế, trong việc chọn bạn đời. Ai cũng muốn tìm một người có pheromone phù hợp với mình. Dù mùi hương thực vật hay trái cây là phổ biến nhất, nhưng vẫn có những người thích mùi đặc biệt.
Ví dụ, có một nữ Công tước yêu thích đồ cay, và bạn đời Omega của cô ấy mang mùi hương của hạt tiêu và ớt cay. Hay một Tử tước từng có pheromone khiến người khác choáng váng, cho đến khi mọi người nhận ra đó là mùi "bún ốc với măng chua," và cuối cùng ông cũng tìm được người bạn đời yêu thích món ăn đặc biệt này.
Emilia cũng rất kén chọn về pheromone.
Cô thích mùi hoa như hoa nhài, bạc hà, oải hương, hoặc những hương thực phẩm dịu dàng như kẹo mơ mới bóc, hạt cà phê vừa rang, hay trà vừa sôi.
Cô không thích những Alpha mang dáng vẻ tấn công quá mạnh. Nhiều Alpha vẫn mang tư tưởng gia trưởng, dù đã ở thời đại này nhưng vẫn cho rằng Omega chỉ nên ở nhà sinh con, phục vụ Alpha... Tất cả chỉ là lời rác rưởi.
Trong học tập, Emilia từng gặp những Alpha coi thường, nói rằng Omega không nên thi vào quân đội. Kết quả, cô đè họ xuống đất mà đánh, khiến họ phải thua liên tiếp trong lớp bắn súng.
Emilia khinh thường việc thuyết phục bằng lời. Những Alpha với suy nghĩ rác rưởi ấy không đáng để cô phí thời gian.
Nhưng...
Tựa vào trong xe, Emilia mơ màng suy nghĩ. Alpha dịu dàng thật sự quá ít.
Bản chất của Alpha thường ngạo mạn, không cam chịu làm kẻ dưới. Và Emilia không bao giờ chấp nhận trở thành phụ thuộc của một Alpha nào đó. Có lẽ, tìm một nữ Alpha dịu dàng sẽ là giải pháp tốt...
Phu nhân Salieri nói, "Lần này là con trai công tước George. Hắn tốt nghiệp trước con hai năm, hiện đang học tại trường quân đội—"
Mải nghĩ ngợi, bỗng xe chững lại.
Angus bước xuống xe.
Anh đứng ngoài, nhìn xung quanh kiểm tra tình trạng xe, sau một lúc gõ vào kính cửa sổ và nói với hai người trong xe, "Thưa tiểu thư, lốp xe bị trục trặc."
Emilia thò đầu ra hỏi, "Vậy phải làm sao?"
Angus đáp, "Có lẽ tiểu thư và phu nhân có thể chuyển sang xe phía sau. Tôi và tài xế sẽ đưa xe đến trạm sửa gần đây."
Emilia không hài lòng, nhìn anh chằm chằm, "Thế ai chăm sóc tôi?"
Angus nở một nụ cười nhẹ, "Khi xe sửa xong, tôi sẽ lập tức đến trang viên để phục vụ tiểu thư."
Emilia vẫn không vui lắm. Cô nghĩ rằng việc sửa xe chỉ cần giao cho một người là đủ, dù gì cô cũng đã quen được Angus chăm sóc.
"Emilia," Phu nhân Salieri gọi cô, "Mẹ nghĩ như vậy là ổn rồi."
Emilia đành miễn cưỡng đồng ý.
Chẳng mấy chốc, xe đã được đổi. Emilia và phu nhân Salieri chuyển sang xe mới, còn Angus cùng tài xế lái chiếc xe bị hỏng đến trạm sửa gần đó.
Người tài xế trông có vẻ bồn chồn. Angus gọi anh ta vài tiếng, cuối cùng anh mới bừng tỉnh, "Angus?"
Angus hỏi, "Tôi nghe nói con trai anh bị bệnh, đúng không?"
Người tài xế gật đầu.
Anh mất vợ sớm, chỉ có một cậu con trai bảy tuổi. Không biết vì lý do gì, từ hôm qua cậu bé cứ ho mãi mà không khỏi.
"Những đứa trẻ bị bệnh luôn muốn cha mẹ ở bên cạnh," Angus thở dài, "Nhưng con người thường có rất nhiều việc không thể không làm."
Người tài xế gật gù đồng cảm.
"Tôi nghe nói con anh bị ho vì dính mưa?" Angus cúi xuống, lấy từ trong túi ra một chai thuốc chưa mở và đưa cho anh. "Lần trước tôi cũng từng bị lạnh như vậy, may mà tiểu thư Emilia tặng tôi chai thuốc này. Thế này nhé, anh để tôi lái xe đến trạm sửa, còn anh mang thuốc về cho con mình trước, được không?"
Trang viên Salieri có đội ngũ bác sĩ riêng cùng những bài thuốc độc đáo. Đôi mắt người tài xế sáng lên. Anh biết rõ chai thuốc này quý giá thế nào.
"Angus..." Anh dừng xe, nói, "Được làm đồng nghiệp với cậu thật là may mắn."
Angus mỉm cười, đưa chai thuốc cho anh, "Mau về đi."
Người tài xế nhận lấy thuốc, quay xe về trang viên để đưa thuốc cho con trai. Anh quen biết chủ trạm sửa, nên chẳng gặp khó khăn gì khi gửi lại xe ở đó.
Một lúc sau, Angus trò chuyện với chủ trạm, mượn một chiếc xe máy của ông ta với lý do đi mua rượu và thuốc lá.
Chủ trạm không chút nghi ngờ.
Angus lái xe đến một cửa hàng cho thuê xe gần đó, tránh camera an ninh, dễ dàng thuê được một chiếc xe bằng ID giả.
Anh vỗ nhẹ vào chiếc xe, mỉm cười, rồi lái đi.
Trong điện thoại của Angus, đám nhóc nhận tiền từ anh đang thì thầm báo cáo, "Công tước George và con trai ông ta tách nhau đi, hiện cách vị trí của anh bốn cây số theo đường chim bay. Con trai ông ta đang lái một chiếc xe màu trắng..."
Emilia chưa từng cảm thấy buổi tiệc ngắm tuyết nào lại nhàm chán đến thế.
Chán ngắt.
Không có Angus bên cạnh, mà Emilia – một người chọn theo học trường quân đội – chẳng có mấy chủ đề để nói chuyện với các Omega quý tộc. Ít Omega quý tộc chọn thi vào trường quân đội; họ quan tâm đến những điều mà Emilia chẳng hứng thú.
Không tìm được câu chuyện phù hợp, Emilia chỉ có thể cầm ly rượu, một mình dạo quanh buổi tiệc. Tòa nhà này gần dinh Thủ tướng, từ tầng cao nhất có thể nhìn thấy "những đứa trẻ" ở đó.
Những đứa trẻ phạm tội đang tập thể dục theo nhạc. Emilia mượn kính viễn vọng từ ai đó và nhận ra một cảnh thú vị,
Một cô bé tóc vàng và một cô bé tóc nâu bắt đầu đánh nhau ngay sau khi kết thúc bài tập. Nhân viên quản lý tức giận chạy đến, tách hai người ra. Cả hai cô bé đều ngẩng cao đầu, không ai nhìn ai, bước qua camera an ninh đầy kiêu hãnh. Nhưng ngay tại điểm mù của camera, cô bé tóc vàng lén đưa cho cô bé tóc nâu một viên kẹo đường lớn.
Đúng là kiểu tình bạn kỳ quặc nhưng thú vị của những cô bé. Emilia chống cằm suy nghĩ.
Cô muốn kể chuyện này cho Angus nghe, liền quay đầu lại, "Angus—"
Phía sau trống không.
Emilia sững lại vài giây trước khi nhớ ra Angus không đi cùng cô.
... Thôi vậy, buổi tiệc này càng chán hơn.
Emilia chán nản đặt kính xuống, duỗi người một cách lười biếng, rồi lơ đãng nghĩ: Angus sao còn chưa quay lại?
Không có anh, thật vô vị.
Có lẽ Chúa đã nghe thấy lời than thở của cô. Khi Emilia gần như muốn từ bỏ hy vọng, Angus cuối cùng cũng trở về, mang theo cho cô một gói kẹo thủ công, bên ngoài cứng nhưng bên trong mềm mại.
Theo lời anh, do chờ xe sửa lâu quá nên anh mượn xe ông chủ đi mua.
Emilia rất thích gói kẹo này và miễn cưỡng tha thứ cho Angus.
Nhưng vị công tử nhà Công tước được sắp xếp ghép đôi với Emilia lại gặp một tai nạn. Xe của anh ta va chạm trực tiếp với một chiếc xe khác. Dù không có ai tử vong, nhưng thời tiết lạnh giá, cú va chạm mạnh, cùng việc bất ngờ có một bầy sói xuống núi tìm mồi khiến anh ta bị thương nặng ở chân và thân thể, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tệ hơn, não bộ của vị công tử này cũng bị tổn thương, khiến anh ta lẩm bẩm liên tục rằng có người điều khiển bầy sói tấn công và cắn xé anh.
Mọi người đều cho rằng anh ta bị hoảng sợ quá độ.
Emilia chẳng hề cảm thấy thương cảm.
Cô vẫn nhớ rõ, người này từng bắt nạt một Omega nữ. Dù cô gái đó là người Asti và dù lúc ấy anh ta đã uống rượu, hành vi ấy cũng không thể tha thứ.
Phía dưới là buổi tiệc xa hoa. Emilia và Angus đứng trên cao, tại góc khuất mà ống kính viễn vọng không thể với tới. Ở đó, cô bé tóc nâu và cô bé tóc vàng đang trốn trong điểm mù của camera, cẩn thận chia nhau một viên kẹo đường rẻ tiền.
Tại thành phố biên thùy xa xôi, nơi không khí khắc nghiệt và tuyết phủ dày trên những tảng đá lạnh giá, Caesar đang chịu đựng kỳ dịch cảm. Thuốc ức chế không còn hiệu quả, anh buộc phải sử dụng loại thuốc tiêm đặc biệt. Cơn đau đớn sinh lý của kỳ dịch cảm không thể xoa dịu, anh nhắm mắt nằm nghỉ trên giường. Trên bàn là một chậu hoa nhài sạch sẽ anh tiện tay mua từ tiệm hoa. Ban đầu, chậu hoa sắp tàn, nhưng sau vài ngày được anh chăm sóc, nó đã nở ra những bông hoa trắng nhỏ giữa mùa đông lạnh giá.
Trong buổi tiệc, dưới mái vòm, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ kính màu rực rỡ chiếu xuống. Emilia bóc lớp vỏ đỏ của viên kẹo, cắn một miếng, rồi nói với Angus, "Trước khi tôi tìm được một Alpha mới, anh phải luôn trung thành với tôi."
Angus mỉm cười đáp, "Tôi sẽ làm vậy."
Emilia nhận ra có gì đó trên vạt áo của anh, liền cúi xuống, "Đây là gì vậy?"
Angus thản nhiên phủi sợi lông sói bám trên áo xuống, "Chỉ là lông của một chú chó con thôi, tiểu thư."
— Tất cả những kẻ có thể mơ tưởng đến Emilia sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.
— Con sói của em sẽ cắn chết bất kỳ con chó nào dám đến gần.
Em chỉ cần có tôi là đủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");