(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Laura không giết Stan mà chỉ bắn gãy cả hai chân và hai cánh tay của ông ta, khiến ông ta mất khả năng di chuyển ngay lập tức.
Trong lòng cô không hề tồn tại khái niệm "người cha," chứ đừng nói đến những thứ như tình thân hay tình phụ tử cao cả...
Laura không có những ý nghĩ đó.
Nếu không vì Caesar còn cần Stan để khai thác thông tin, viên đạn đầu tiên đã nhắm thẳng vào tim ông ta.
Ngoại trừ Caesar, cô sẽ không bao giờ lỡ tay.
Trong phòng thí nghiệm ngầm rộng lớn, tổng cộng chỉ có mười tên lính gác, phần còn lại là những nhà nghiên cứu yếu ớt, chẳng biết làm gì ngoài cầm bút. Monica nhận được tin đã nhanh chóng đến hiện trường, kịp thời dọn dẹp tàn cuộc, đồng thời phong tỏa toàn bộ phòng thí nghiệm.
Những việc còn lại, Laura không tham gia. Cô cảm thấy đói, cần ăn ngay lập tức. Không biết vì sao gần đây cô cảm thấy mình ăn nhiều hơn trước, dường như năng lượng tiêu thụ của cơ thể tăng vọt. Giống như một chiếc xe cũ, mức tiêu thụ nhiên liệu ngày càng lớn.
Nhưng đây không phải vấn đề. Ba lô của Laura đầy ắp chocolate, kẹo và thanh năng lượng. Cô cắn từng miếng lớn, ăn ngấu nghiến, mặc dù răng hơi đau, có lẽ cần đi khám bác sĩ? Laura nghĩ vu vơ, rồi nuốt chửng thêm một thanh chocolate nữa.
Cô cần tích trữ năng lượng để phòng trường hợp khẩn cấp. Những công việc dọn dẹp thế này cứ để người khác lo. Khi Caesar và Monica đang bận "mưu tính chính trị," Laura quay về khách sạn cùng Arthur, rồi chìm vào một giấc ngủ say sưa.
Có lẽ vì quá mệt, Laura mơ một cơn ác mộng rất dài. Trong giấc mơ, Caesar bị ám sát thành công. Một con dao sắc nhọn xuyên qua tim và lồng ngực anh, máu đỏ chảy ra. Laura cúi xuống và nhận ra kẻ đâm vào tim Caesar chính là mình.
Cơn ác mộng khiến Laura hét toáng lên. Một đôi tay phủ lên mắt cô, dịu dàng lay nhẹ. Giọng nói quen thuộc của Caesar vang lên, "Tỉnh lại đi, Laura, tỉnh lại."
Đôi tay đặt trên mắt cô mềm mại và ấm áp. Laura ngồi dậy trong trạng thái đầm đìa mồ hôi. Khi bàn tay rời đi, cô nhìn thấy Caesar.
Caesar đã thay bộ quần áo khác, hỏi cô, "Mơ thấy gì mà sợ vậy?"
Laura đáp, "Em mơ thấy chúng ta làm chuyện đó trong phòng xưng tội và bị phát hiện."
Caesar: "... Đúng là cơn ác mộng kỳ lạ."
Laura bật dậy hỏi, "Tối nay ăn gì?"
Caesar liếc nhìn đồng hồ.
Theo báo cáo của Arthur, cách đây một giờ Laura vừa ăn xong phần ăn dành cho hai người.
Vậy mà bây giờ cô lại đói.
Sự tiêu hao năng lượng này còn nhiều hơn cả một cô gái tuổi dậy thì.
Caesar nói, "Tối nay ra ngoài ăn. Anh sẽ dẫn em đi thử món ăn chính thống của người Asti."
Câu "Thật tuyệt!" của Laura bị nghẹn lại trong cổ họng. Cô mở to mắt nhìn Caesar, "Anh nói thật đấy à?"
"Ừ."
Laura khó tin Caesar lại sẵn lòng đi ăn món ăn truyền thống của người Asti.
Khác với người dân Đế quốc, người Asti khi nấu ăn thường sử dụng các loại gia vị nặng mùi như ớt, gừng, rau mùi, hành, tỏi...
Đa phần dân Đế quốc khinh thường các món ăn sử dụng gia vị kích thích như vậy, cho rằng chúng làm tổn thương vị giác. "Chỉ có những kẻ thấp kém, không hiểu biết về ẩm thực mới cảm thấy thỏa mãn với những thứ này."
Nói một cách chính xác, Laura chưa từng ăn món chính thống của người Asti. Khi cô trốn thoát và lang thang tự do trong đất nước này, vì sợ bị bắt nên cô rất ít tiếp xúc với người Asti, chưa bao giờ bước vào nhà hàng của họ. Sau khi trở về tổ chức, tiền bạc eo hẹp, nuôi dưỡng người tị nạn, trẻ em và người già là một khoản chi tiêu lớn. Đồ ăn của họ chỉ tập trung vào tiêu chí rẻ và no.
Gia vị đắt đỏ nên hiếm khi được sử dụng.
Laura tuy rất đam mê ăn uống, nhưng đa phần là để no bụng và bổ sung năng lượng.
Caesar dẫn cô đến một nhà hàng của người Asti khá đông khách.
Caesar đeo kính râm và đội mũ che tóc, giao việc gọi món hoàn toàn cho Laura, hoàn toàn giữ kín thân phận.
Món ăn của người Asti nhờ hương vị độc đáo đã thu hút một số thực khách. Đúng giờ cao điểm buổi tối sau giờ làm, nhà hàng rất đông nhưng may mắn không cần đợi bàn, vừa hay có một bàn hai người trống.
Dù vậy, phần lớn khách vẫn là người Asti.
Laura và Caesar ngồi cạnh cửa sổ. Trong khung cảnh ồn ào, Laura lại thấy bất ngờ thoải mái. Cô quá đói, mua một chiếc bánh mì vỏ cứng nhân hạt dẻ, ăn lấy ăn để cùng với bơ và sốt mayonnaise. Những thứ giàu năng lượng và béo ngậy này, Laura phết lên bánh và cắn từng miếng lớn.
Cô nghe được bàn bên cạnh đang bàn luận về các chính sách mới của Caesar dành cho người Asti. Dù đã phải chạy trốn, nhưng quê hương vẫn luôn níu kéo. Một số người vẫn lo lắng cho gia đình còn ở lại trong nước.
"... Tôi cảm thấy họ không thật lòng đâu, chắc là vì gần đây danh tiếng quốc tế xuống dốc nên mới vội vã, giả vờ ra mấy quy định mới," Một người trẻ tuổi nói. "Tôi nghe nói tên đầy đủ của Caesar là Caesar Vincent Salieri. Hắn là người nhà Salieri đấy! Sao các anh lại nghĩ gia đình quý tộc Salieri sẽ kêu gọi bình đẳng sắc tộc chứ?"
Caesar không hề dao động, vẫn lịch sự đóng vai một người mù, im lặng lắng nghe cuộc thảo luận sôi nổi bên cạnh.
"Tôi nghe nói Salieri đã ký hợp đồng lao động với người Asti trong trang trại của họ, còn trả lương nữa."
"Hừ, nghe nói thì là nghe nói, có thật không?"
"Coi bộ chỉ là làm màu thôi," Một người lớn tuổi hơn kết luận chắc nịch. "Nhà Salieri không đời nào thật lòng muốn giúp người Asti. Caesar thì giúp chúng ta vì cái gì chứ?"
Những người khác gật đầu đồng tình.
Người lớn tuổi ấy thở dài.
Ông ta nói với vẻ đầy cảm xúc, "Công bằng là thứ cần tự mình đấu tranh để giành lấy. Bây giờ Caesar bị tình thế chính trị ép buộc phải đưa ra chính sách mới, chúng ta không thể bị lừa mà nghĩ rằng hắn là người tốt... Nếu phải cảm ơn, hãy cảm ơn những đồng bào không ngừng phản kháng của chúng ta."
Đúng lúc đó, món ăn của Laura được mang lên. Người phục vụ bưng một khay gỗ đầy ắp thức ăn, len qua đám đông và đặt trước mặt Laura. Cô ta ân cần nói, "Thiên thần tóc vàng xinh đẹp, đây là bữa tối của cô hôm nay, xin hãy tận hưởng."
Laura cười rạng rỡ cảm ơn, tiện tay thưởng một khoản tiền boa hào phóng.
Cô ăn rất nhanh, trong khi những người bên cạnh vẫn tiếp tục bàn luận về Caesar. Rõ ràng, họ không ưa gì nhà Salieri, miêu tả Caesar như một con quỷ giả tạo, khoác da cừu để phục vụ lợi ích chính trị.
Caesar không nói gì, yên lặng dùng xong bữa tối.
Cho đến khi thanh toán và rời khỏi nhà hàng, Laura mới hỏi Caesar, "Anh thực sự không bận tâm à?"
"Chuyện gì?"
"Những gì họ nói ấy," Laura ngước nhìn bầu trời đêm. "Có vẻ dân tộc em không thích anh. Họ chẳng tin anh thật lòng muốn giúp đỡ chúng em."
Caesar mỉm cười, "Một thời gian nữa họ sẽ tin."
"Ừm?" Laura không hiểu, quay sang nhìn Caesar. "Làm thế nào để họ tin được? Chờ chính sách của anh hoàn toàn thực thi? Hay phải đến khi xã hội này xóa bỏ được mọi định kiến? Mấy việc đó đâu phải ngày một ngày hai, thậm chí là vài năm là xong."
"Còn cách khác." Caesar giơ tay, định chạm vào tóc Laura – mái tóc vàng óng của cô vẫn lấp lánh ánh sáng. Cơ thể cô tràn đầy sức sống, nhưng chính vì sự tối ưu hóa bắt buộc này mà nhu cầu năng lượng ngày càng tăng, cho đến khi...
Cho đến khi mức tiêu thụ vượt quá khả năng cung cấp.
Ngay khi tay gần chạm vào tóc Laura, Caesar rút lại.
Laura ngoảnh lại, tò mò nhìn anh, "Sao vậy?"
"Trên tóc em có thứ gì đó bẩn." Caesar nói.
Laura không nghi ngờ gì, vừa ngân nga hát vừa bước tiếp. Dưới ánh đèn đường, mái tóc vàng của cô lấp lánh như pha lê dễ vỡ, đẹp đẽ mà mong manh.
Hai ngày sau, Caesar đưa Stan – người tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đã mất hoàn toàn khả năng hành động – trở về nước. Laura hoàn toàn không có cảm xúc gì với người cha sinh học này, cả quá trình không nhìn ông ta lấy một lần.
Chỉ có Caesar thẩm vấn Stan.
Liên quan đến Laura, có quá nhiều chuyện Caesar không muốn người khác biết.
Dù sao thì Laura cũng là một Omega không nên tồn tại, vi phạm đạo đức con người.
Ban đầu, Stan rất kín miệng, nhưng không chịu nổi cách thẩm vấn của Caesar. Những chiếc roi đều đặn cắt vào da thịt ông ta, mỗi nhát đều đau đến mức ông muốn tự sát. Caesar không để ông ta dễ dàng thoát khỏi, khống chế mức độ hoàn hảo, khiến Stan phải vật lộn giữa ranh giới mơ hồ và tỉnh táo, không ngừng trải nghiệm sự đau đớn đến cực hạn.
Chỉ mất hai ngày, Stan đã run rẩy khai hết tất cả những gì mình biết, bao gồm cả kế hoạch của Robert.
Caesar hỏi thêm một câu, "Tại sao ông muốn ép Laura giết tôi?"
Stan khạc ra mùi vị của máu trong cổ họng, cơn đau dữ dội giữ ông ta tỉnh táo. Ông cười khan, yếu ớt ngẩng mặt lên nhìn Caesar, "Cậu chắc đã phát hiện rồi, đúng không? Sự thay đổi trong cơ thể Laura... tốc độ tiêu hao năng lượng của con bé ngày càng tăng."
Caesar đặt chiếc roi dính đầy máu sang một bên, lạnh lùng nhìn Stan.
"Tôi muốn cách giải quyết." Caesar nói.
Giọng Stan như tiếng ống bễ cũ kỹ, "Không có cách nào."
"... Tôi đã lừa các người. Những gì tôi nói đều là bịa đặt," Stan tiếp tục, "Dolores đã chết. Không có cách nào cứu được con bé. Ngay từ khi sinh ra, cơ năng đã được định đoạt. Dolores theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng thế giới này không có gì là hoàn mỹ cả. Giữa thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một bước. Oxy tinh khiết cũng có thể gây ngộ độc, huống chi là gen được chọn lọc nhân tạo...
Laura quả thực có một cơ thể vượt trội, nhưng không thể duy trì mãi mãi... Mọi thứ đều do con bé đánh đổi bằng việc tiêu hao tuổi thọ trước thời hạn. Máy móc sử dụng lâu ngày còn hao mòn, huống chi là con người."
Caesar giơ roi lên.
Ngay trước khi nó rơi xuống, anh nghe thấy Stan lẩm bẩm, "Cậu nghĩ phát súng của Laura là vì không muốn nghe tôi nói tiếp sao?"
"Caesar, con bé không muốn để cậu tiếp tục nghe."
"Đó là cơ thể của con bé. Con bé đã sớm biết rằng mình sẽ sụp đổ vì không thể chống đỡ được nữa."
"Con bé thông minh đến thế... Con bé biết mình không thể sống lâu, nhưng lại không muốn cậu nhìn thấy con bé chết."
Stan ngẩng lên, máu vẫn rỉ ra từ khóe mắt ông ta. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Caesar, "Cậu không cứu được con bé."
"Con bé đã hoàn thành sứ mệnh mà Dolores giao phó."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");