*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: hemaniko
Thái độ của Tống Kiêu Kiêu đối với Lưu Du San tuy không tính là vô cùng tốt, nhưng cũng không đến mức sẽ trách móc đối phương nặng nề.
Sở dĩ Tấn Sóc Ngôn lo lắng cũng bởi vì sai lầm lúc trước của nguyên chủ, vì vậy mà cô, kẻ đến sau này phải cõng trên lưng cái danh cay nghiệt.
Tống Kiêu Kiêu vẫn không quay đầu nhìn Tấn Sóc Ngôn, mà nhẹ giọng nói câu đã biết, sau đó ôm An An rời đi.
Chờ đến khi Tấn Sóc Ngôn trở lại phòng ăn, Tống Kiêu Kiêu đã đem An An đặt trên ghế ăn trẻ con.
Đồ ăn buổi tối nay vô cùng phong phú, trừ đi mấy món sở trường của bảo mẫu nấu cơm, còn lại đều là đồ ăn quê nhà mà Lưu Du San nấu.
Vì để không chọc Tống Kiêu Kiêu nổi giận, Lưu Du San còn cố ý học hỏi vị bảo mẫu nấu cơm, mỗi một dĩa đồ ăn đều cố ý trang trí cho bắt mắt. Nghiêm túc khiêu chiến nửa ngày, bà phát hiện đồ ăn làm ra cũng khá xinh đẹp.
Nói thật thì bà chỉ là một người phụ nữ nông thôn, sinh hoạt trước kia chủ cần ăn no mặc ấm là đủ, chưa từng chú ý nhiều như vậy.
Mà Tống Kiêu Kiêu cùng bà không giống nhau, thân phận con bé là thiên kim đại tiểu thư, cuộc sống từ nhỏ đến lớn đều là tốt nhất.
Cho nên đối với chuyện Tống Kiêu Kiêu chán ghét bà, Lưu Du San cũng không cảm thấy quá đáng, chính bà còn cảm thấy mình quê mùa, chỉ biết làm xấu mặt con trai cùng con dâu.
Nhưng mà bà cũng không có cách nào, sống quê mùa hơn nửa đời người, muốn thay đổi cũng không thể làm được trong một sớm một chiều.
Lúc Tống Kiêu Kiêu ngồi xuống Lưu Du San liền có chút co rúm người lại, bà cẩn thận đánh giá biểu tình của Tống Kiêu Kiêu, sợ không cẩn thận liền chạm đến vảy ngược của cô.
Nhưng giờ phút này Tống Kiêu Kiêu lại tùy ý nhìn lướt qua bàn ăn, giống như cũng không có nhận ra đồ ăn có gì không ổn?
Hôm nay bảo mẫu là xương sườn xí muội, gà ướp muối, thịt hầm, khoai tây xào sợi, đậu hủ Ma Bà.
Lưu Du San làm là bánh trôi hoa rượu tự làm, bánh sữa dê, thịt viên tứ hỉ cùng đồ khai vị.
Bánh trôi hoa rượu là đồ ăn vặt ở phía nam, quê của Lưu Du San cũng không có cái này, đây là món mà bà học được từ một bà nội trợ đến từ phía nam.
Tống Kiêu Kiêu nhìn thoáng qua những viên bánh trôi màu trắng bồng bềnh trong chén sứ trắng, lấp ló một chút màu vàng nhạt của hoa quế, còn thả một ít cẩu kỉ (kỉ tử)* màu đỏ.
Tống Kiêu Kiêu là một người ưa ngọt, thấy màu sắc lẫn hương vị đầy đủ của bánh trôi nhịn không được mà nếm một ngụm.
Sau đó không nghĩ đến ăn lại ngon như vậy, so với trong tưởng tượng của cô ngon hơn nhiều?
Tống Kiêu Kiêu quay đầu nhìn Tấn Sóc Ngôn nói: “ Mẹ làm bánh trôi ăn rất ngon nha, anh lại như thế nào mà chưa ăn?”
Tống Kiêu Kiêu nhớ rõ Tấn Sóc Ngôn không thích đồ ngọt, cô nói như vậy cũng vì khách khí với hắn.
Lại không nghĩ đến Tấn Sóc Ngôn nghe vậy, liền cúi đầu nghiêm túc ăn thử.
Khi còn nhỏ Tấn Sóc Ngôn rất thích cái này, sau này thời điểm đi học bắt gặp cũng sẽ mua một ít ăn cho đỡ thèm. Nhưng vô luận mua bao nhiêu tiền, cũng không thể mua được hương vị mà mẹ làm.
Lưu Du San nghe được lời nói của Tống Kiêu Kiêu có chút khẩn trương, bà dùng tay vén sợi tóc ra sau tai, bởi vì lao động nhiều năm mà tay bà nhìn vô cùng thô ráp.
Hôm nay thời điểm nấu cơm vì chú ý vệ sinh, còn cố ý mang bao tay.
Tông Kiêu Kiêu nhận thấy động tác của Lưu Du San, chuyển mắt nhìn bà.
Liền thấy được đôi tay mang bao tay của Lưu Du San, cô không phải lần đầu tiên thấy, nhưng mỗi một lâng thấy vẫn có điểm khiếp sợ.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ này đã trải qua những chuyện cơ cực gì?
Tựa như nhận ra ánh mắt của Tống Kiêu Kiêu, Lưu Du San vội vàng giấu bàn tay xuống dưới bàn. Bà lo lắng Tống Kiêu Kiêu nhìn thấy bàn tay vừa xấu vừa khó coi, sẽ ảnh hưởng tới vị giác, không muốn ăn nữa.
Tống Kiêu Kiêu ăn một ít bánh trôi cùng bánh sữa dê, nhưng không động tới hai món kia.
Cô là người thích ăn ngọt, đối với đồ ăn khác không có hứng thú.
Hơn nữa cô đã vô cùng nể mặt mà ăn hai món, thoạt nhìn Lưu Du San cũng rất vui vẻ rồi, Tống Kiêu Kiêu cảm thấy mình có thể thành công rút lui.
Nghĩ như vậy, Tống Kiêu Kiêu vừa đứng lên, liền thấy An An trộm hướng đến chén nhỏ của cô là lay những viên bánh nhỏ.
Bánh trôi rượu vẫn có chút rượu, trẻ con không thích hợp ăn.
“An An, con không thể ăn nữa, nếu ăn nữa sẽ biến thành mèo say rượu”
An An nghe vậy thân thể bé nhỏ lập tức cứng đờ, giống như bị điểm huyệt.
Bé cuống quít trộm nhìn Tống Kiêu Kiêu, vừa vặn bị Tống Kiêu Kiêu tóm được.
Lập tức An An thẹn thùng nhìn cô cười cười, đôi mắt to tràn đầy ngại ngùng.
Tống Kiêu Kiêu bị bộ dáng đáng yêu của An An chọc đến, nhịn không được cúi đầu hôn lên má bé. Làn da của con nít đặc biệt mềm, lúc hôn còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt.
Tống Kiêu Kiêu thuận thế đem An An bế xuống, hôm nay An An ăn có chút nhiều, không thể vừa ăn xong lại di chuyển nhiều không tốt cho dạ dày.
Tuy bé còn muốn ăn nữa, nhưng cũng biết là mình đã ăn quá nhiều.
An An duỗi tay vỗ vỗ bụng nhỏ phình lên, sau đó lôi kéo Tống Kiêu Kiêu lên lầu.
Tống Kiêu Kiêu cười nói: “ Hôm nay đồ ăn là do bà nội làm, An An phải nói lời cảm ơn với bà nha.”
An An vội lễ phép nhìn Lưu Du San nói: “ Bà ơi, bà làm cơm ăn rất ngon.”
Tâm tình Lưu Du San đặc biệt tốt, bà cảm thấy sinh hoạt hiện giờ quá mỹ mãn. Cháu trai thân thể không tốt càng ngày càng khoẻ mạnh, con dâu tính tình không tốt cũng biến chuyển tốt.
Tưởng tượng đến mình hồi trẻ đã nuôi nấng Tấn Sóc Ngôn, hiện giờ sinh hoạt lại tốt như vậy thật khiến người khác hâm mộ.
Mà Trần gia bên kia, lại có cảnh tượng khác hoàn toàn.
Từ lúc Trần Hàm Tinh trở về từ nhà trẻ, vẫn luôn nhốt chính mình trong phòng.
Trần La Nghiên gõ cửa rất nhiều lần, anh trai cô mới mở cửa.
Vừa tiến vào Trần La Nghiên đã nôn nóng hỏi: “ Phát hiện chuyện gì sao? Anh sao sắc mặt anh kém thế?”
Trần Hàm Tinh nghe vậy quay đầu nhìn cô ta một cái: “Em nói lần trước em gặp được Tống Kiêu Kiêu, rất khác cô ta lúc trước?”
Trần La Nghiên có điểm không hiểu nhíu mày, cô ta không có hiểu anh trai tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?
“ Đúng nha, lần trước em đúng là có nói như vậy. Làm sao vậy? Chẳng lẽ hôm nay anh gặp được con Tống Kiêu Kiêu kia?”
Khoé miệng Trần Hàm Tinh hơi giật giật, nửa ngày sau mới nói với Trần La Nghiên: “ Xem ra, cô ấy đúng là có thay đổi”
Trần La Nghiên không có nghe hiểu ý tứ của hắn, vội nôn nóng mà tiếp tục truy hỏi: “Anh, rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải cô ta nói với anh gì đó không?”
Giờ khắc nay Trần La Nghiên thập phần sốt ruột, tuy rằng cô ta không thích con ả Tống Kiêu Kiêu này, nhưng mà nhà họ muốn dựa vào Tống Kiêu Kiêu mà hái chút quả ngọt.
Trần Hàm Tinh tự mở một công ty nhỏ của chính mình, trong đó có không ít tài nguyên mà Tống Kiêu Kiêu cung cấp.
Nếu con hàng này không còn hứng thú với anh trai cô ta, cô ta muốn có sinh hoạt xa xỉ về sau thì phải làm sao?
Trần Hàm Tinh: “Sinh nhật hôm đó của anh, em nghĩ cách khiến cô ta tới”
Trần La Nghiên: “ Lỡ như.... Cô ta không muốn tới thì sao?”
Trần Hàm Tinh nghe vậy ánh mắt lập tức lạnh lùng, hắn liếc mắt nhìn em gái mình một cái.
Tuy rằng hắn không có nói cái gì, nhưng Trần La Nghiên lại hiểu ý tứ của hắn, chính là muốn cô ta nghĩ mọi biện pháp để lôi người tới.
Ngày kế Tống Kiêu Kiêu dậy sớm, cùng Lưu Du San đưa An An đi học .
Hiện tại An An vẫn còn nhỏ tuổi, Tống Kiêu Kiêu cảm thấy chờ tới lúc bé hơi thích ứng, sẽ cho bé ngồi xe đi học giống các bạn khác.
May mà nhà trẻ cách nhà họ rất gần, đi tới đi lui chạy bộ coi như rèn luyện thân thể.
Lúc sau về đến nhà Tống Kiêu Kiêu lấy điện thoại ra, mở hệ thống camera của nhà trẻ, nhìn chằm chằm hình ảnh trong điện thoại nửa ngày.
Lưu Du San cũng lo lắng tình huống của An An lúc ở nhà trẻ, nhưng mà bà cũng không biết dùng điện thoại cảm ứng, sờ soạng hơn nửa ngày cũng không biết dùng như thế nào.
Sau đó bưu phẩm của Tống Kiêu Kiêu đã được chuyển tới, cô đi ra cửa nhận bưu phẩm.
Thời điểm Lưu Du San ở sô pha phòng khách, thấy hình ảnh video trong điện thoại của Tống Kiêu Kiêu, nhịn không được mà đứng ở xa trộm ngắm vài lần.
Tống Kiêu Kiêu không ở bên cạnh bà, không mang theo điện thoại, tuy là bà không có đọc thư hoặc tin nhắn nhưng cũng biết, không hỏi mà tự lấy chính là kẻ trộm.
Tống Kiêu Kiêu mua một cái kệ, còn mua một đống bồn hoa nhỏ.
Lúc trước cô cảm thấy trong nhà thiếu thiếu cái gì đó, hiện tại trang trí một ít bồn hoa nhỏ đáng yêu, nghe nói còn có chút cảm giác thư thả.
Chờ đến lúc Tống Kiêu Kiêu trở về, đã thấy Lưu Du San đứng cách sô pha không xa.
Cô biết Lưu Du San đang nhìn cái gì, vì thế vô cùng hào phóng nói: “ Mẹ, mẹ muốn xem thì cầm lên xem đi.”
Lưu Du San nghe vậy cười gật gật đầu, vội cầm lấy điện thoại Tống Kiêu Kiêu nhìn cháu trai nhỏ.
Mà lúc này, cái di động khác của Tống Kiêu Kiêu vang lên.
Nguyên chủ có hai cái điện thoại, trong đó có một cái là phiên bản giới hạn của nước ngoài, nghe nói toàn cầu chỉ có trên dưới 100 cái.
Mỗi giá cả của một cái điện thoại đã có giá trên trời.
Lúc trước thời điểm cô muốn cái này, lông mày Tấn Sóc Ngôn cũng không thèm nhăn một chút, trực tiếp đặt mua.
Tống Kiêu Kiêu lấy điện thoại ra nhìn, cái điện thoại này thoạt nhìn hoa lệ một chút, nhưng cũng chỉ vậy, cô thật không hiểu giá trị con số kia làm sao lại đạt được con số trên trời như vậy?
Cẩn thận thưởng thức một chút, cô mới chú ý tới màn hình di động sáng lên hai chữ em gái.
Đã quên nói nguyêm chủ còn có một cô em họ, tên Tống Văn Văn.
Tống Văn Văn và Trần La Nghiên là bạn học, hai người đã ở bên nhau từ lúc nhỏ, quan hệ còn tốt hơn so với chị em trong nhà.
Quan hệ giữa nguyên chủ và người em họ này, không phải quá quen thuộc nhau.
Ngày thường trừ lúc đòi tiền tiêu vặt, cô em họ này ít khi chủ động gọi cho nguyên chủ.
Đột nhiên lại gọi cho Tống Kiêu Kiêu, nhất định không có việc gì tốt.
Nghĩ như vậy Tống Kiêu Kiêu nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến thanh âm ngọt ngào của Tống Văn Văn.
“ Chị họ, như thế nào mà hiện tại chị mới nghe điện thoại? Em gọi rất lâu rồi nha.”
Thanh âm Tống Văn Văn vô cùng điềm mỹ, ngày thường nói chuyện luôn mang theo một chút hương vị làm nũng.
Lúc người em kia nói chuyện cùng Tống Kiêu Kiêu, đặc biệt là lúc làm nũng với cô, âm thanh vừa ngọt vừa ngấy làm thân hình Tống Kiêu Kiêu tê rần.
Tống Kiêu Kiêu không nóng không lạnh nói: “ Vừa nãy không nghe thấy, có chuyện gì?”
Tống Văn Văn: “ Chị~, chị có phải đã quên có sự kiện gì rồi sao? Ngày mai chính là sinh nhật của Hàm Tình ca ca đó nha.”
Tống Kiêu Kiêu thời điểm nghe được mấy chữ sau, lập tức vẻ mặt hiểu rõ.
Thì ra là do hôm qua cô vắng vẻ Trần Hàm Tinh, bên kia liền nhịn không được mà gấp gáp lấy lòng lừa cô tới?
___________
He: ầu ấu lúc edit đồ ăn nhịn khum đựt phải lên google kím coi ngon khum. Nhìn thấy rùi thì lại thèm mấy cô ạ (TvT)
P/s: tui cũng thích ăn ngọt vô cùng chắc tại tui ăn đồ nam lớn lên 🤧