Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 98: Bị “Uy hiếp”?




“Alo, rốt cuộc là ai.” Cuối cùng Kính Huyễn không nhịn được bắt máy điện thoại di động, chuông cứ kêu mãi, xem ra cô không bắt máy thì nó sẽ không ngừng reo.

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không nghĩ tới là con sao? Vậy thì con cúp điện thoại, khỏi làm phiền mẹ nữa.” Điện thoại bên kia là Đình bảo bối nghe được thanh âm tức giận của Kính Huyễn, lập tức suy nghĩ, buồn bã, bảo muốn cúp điện thoại.

“Đừng đừng đừng, mẹ cứ tưởng là ai điện thoại quấy rối, không phải nói con.” Kính Huyễn thấy Đình bảo bối đòi cúp điện thoại, vội vàng nói ra một lý do.

“Thật không, chẳng lẽ có người muốn quấy rối mẹ hả, haha.” Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười của Đình bảo bối, dường như cười rất vui vẻ, loáng thoáng Kinh Huyễn còn nghe được tiếng cười của nhiều người, không chỉ một mình Đình bào bối.

“Không tin cũng được, mẹ con nhiều người theo đuổi như vậy, mà con lại dám xem thường cười nhạo mẹ.” Bên này Kính Huyễn sau khi nói xong, còn cố ý lấy tay vờn tóc, phối hợp lời mình nói, đáng tiếc bên kia Đình bảo bối không thấy được, nghe thêm lời này càng cười lợi hại hơn.

“Theo đuổi mẹ có ích lợi gì, mà mẹ cũng không cần, chú có đang ở bên cạnh mẹ không?” Đình bảo bối thấy hàn huyên cùng Kính Huyễn một lát rồi, cũng không nghe thấy thanh âm của Diêm Hỏa, tò mò hỏi.

“Mẹ không có ở Diêm gia, mẹ đến ở chỗ mẹ nuôi con rồi.” Kính huyễn lười biếng cầm điện thoại nói, sau đó nằm ngã lên sô pha.

“Tại sao không ở Diêm gia? Vậy hai người bồi dưỡng tình cảm như thế nào? Nếu không bồi dưỡng tình cảm thì đến khi nào tụi con mới có thể trở về?” Đình bảo bối nghe Kính Huyễn nói, cảm thấy quái lạ, nhóc có chút mong đợi hai người nảy sinh tình cảm, như thế nào mới rời đi chưa có mấy ngày mà lại xảy ra tình trạng này?

“Là sao, chẳng lẽ phải đợi cho đến lúc đó mới quay lại sao.” Đầu Kính Huyễn đầy dấu chấm hỏi, hỏi Đình bảo bối, không nghĩ ra trong lời Đình bảo bối nói có ý gì.

“Chính xác con dâu, chúng ta quyết định đến khi nào tình cảm của hai đứa tốt lên, chúng ta mới đem hai bảo bối trở về, sao chưa gì hết mà con lại nhanh rời khỏi nhà như vậy?” Bên kia Mẹ Diêm đoạt lấy điện thoại từ Đình bảo bối, không đồng ý hướng Kính Huyễn nói, trò chơi còn chưa bắt đầu, sao lại đã kết thúc?

“Làm gì có cái đạo lý này, các người mau đem trả hai bảo bối lại cho tôi, tôi không cần mà cũng không muốn cái gì bồi dưỡng tình cảm.” Kính Huyễn nhíu chặt mày nói, nếu như theo lời nói, chẳng lẽ không bồi dưỡng tình cảm thì cô vẫn không thể gặp lại bọn trẻ sao.

“Có phải hai đứa lại xảy ra chuyện gì không? Nghe giọng điệu của con rất giống với Diêm Hỏa, có chuyện gì xảy ra rồi hả?” Mẹ Diêm nghe giọng nói tức giận của Kính Huyễn, phỏng đoán nếu không phải do Diêm Hỏa lại chọc Kính Huyễn không vui vậy thì là cái gì.

“Không có xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đến khi nào các người mới đem trả hai bảo bối lại cho tôi.” Kính Huyễn dường như không còn hơi sức vì việc xảy ra ngày hôm qua, hiện tại cô rất nhớ muốn gặp hai bảo bối rồi.

“Muốn gặp hai tiểu bảo bối vậy con nhanh trở về mà bồi dưỡng tình cảm cho tốt đi, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn hai đứa về để mọi người cùng đoàn tụ.” Mẹ Diêm ở bên kia lấy hai bảo bối ra dụ dỗ Kính Huyễn quay trở về, nếu Kính Huyễn không có trở về, vậy bà còn có thể làm gì.

“Có thể có lựa chọn khác không, tôi không muốn trở về.” Kính Huyễn buồn bã nói, cô thật vất vả lắm mới có thể ra ngoài, bây giờ lại trở về, thật không cam lòng.

“Yêu cầu dành cho con chỉ có điều này, trở về nhà đi, mẹ rất xem trọng con.” Mẹ Diêm nói xong cũng không cho Kính Huyễn bất kỳ phản bác nào liền cúp máy, chỉ còn tiếng bíp bíp trong điện thoại vang lên.

Kính huyễn không thể tin được nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc có nên trở về hay không, nhưng cô mới vừa dọn ra ngoài, bây giờ lại lập tức quay trở về, thật không muốn chút nào.

“Kính huyễn cậu nhìn chằm chằm điện thoại làm gì, là ai gọi tới?” Từ phòng rửa mặt bước ra ngoài, nhìn thấy Kính Huyễn đứng sững nhìn điện thoại trong tay, tò mò hỏi cô.

“Là Đình bảo bối gọi, còn có mẹ Diêm Hỏa.” Kính Huyễn mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm điện thoại, không quay đầu lại, trả lời Mật Nhu.

“Đình bảo bối gọi tới, vậy sao cậu không kêu mình ra ngoài nghe, thiệt là.” Mật Nhu nghe Kính Huyễn nói, oán trách cô, cô cũng đã mấy ngày rồi chưa nghe được giọng nói của hai bảo bối nữa, rất nhớ hai bảo bối.

“Đình Đình bảo mình quay trở về nhà Diêm Hỏa, mình không muốn, mình mới vừa dọn ra thôi mà.” Kính huyễn bộ dạng cứ như vậy trên sô pha không đứng lên, nếu như là mơ thì tốt quá, nhưng thực tế lại không như vậy.

“Vậy cậu không cần quay về, từ khi nào cậu lại nghe lời Đình bảo bối như vậy?” Mật Nhu kỳ quái nhìn Kính Huyễn, thật ra cũng không muốn Kính Huyễn lại buồn phiền việc này.

“Diêm phu nhân lấy hai bảo bối ra uy hiếp mình, nói là, nếu mình không trở về thì họ cũng sẽ không mang hai bảo bối trả lại, mình không muốn.” Kính huyễn đầy uất ức, tại sao mọi chuyện đều xảy ra trên người cô chứ.

“Vậy cậu phải làm sao?” Mật Nhu thấy bộ mặt Kính Huyễn đầy đau khổ, không biết Kính Huyễn sẽ quyết định ra sao.

“Còn có thể làm gì, đương nhiên là đi về, mình không muốn chờ đợi lâu như vậy mới có thể nhìn thấy hai bảo bối của mình.” Bộ dạng Kính Huyễn như kiệt sức, chậm rì rì đi ra cửa.

“Vậy mình đưa cậu quay về, xem bộ dạng của cậu bây giờ, mình thật sự lo lắng.” Mật Nhu thở dài tiến lên đỡ Kính Huyễn, chỉ là quay trở về một chuyến, có cần thiết biến thành cái bộ dáng này sao?

“Vậy cám ơn nhiều.” Kính huyễn cười khổ cảm ơn Mật Nhu, chuyện gì cũng làm phiền tới Mật Nhu.

“Cảm ơn cái gì, lúc nào thì trở nên khách khí như vậy rồi, có cần mình gãi ngứa cho cậu không.” Mật Nhu nói xong đưa ngón tay thon dài ra, bộ dạng dường như muốn chuẩn bị phục vụ Kính Huyễn.

“Đừng làm rộn, cậu biết mình sợ nhất là nhột rồi mà.” Kính Huyễn nhìn Mật Nhu càng ngày càng đưa tay đến gần, cầu xin tha thứ, cô sợ nhất chính là bị gãi ngứa nhột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.