Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 139: Người phụ nữ ở bên trong




“Tôi lập tức đến ngay, cô chờ tôi một chút là được rồi.” Tiêu không hề suy nghĩ đến giờ là lúc nào, lập tức nói một câu như vậy, sau đó liền tắt điện thoại, tùy tiện lấy quần áo trong tủ quần áo ra, cầm chìa khóa xông thẳng đến cửa, không để ý tới cô bạn gái đang nằm oán trách ở trên giường khi trên người không có một mảnh vải che thân.

“Tiêu, anh đi đâu vậy, mau chóng nhanh trở lại nha, Tiêu.” Gương mặt người phụ nữ trông rất xinh đẹp, bởi vì động tác liên tiếp hiện tại của Tiêu, giận đến mặt trở nên đỏ bừng, Tiêu không hề nghĩ đến việc quay đầu mình lại nhìn. Làm trong lòng càng thêm nghiến răng kinh khủng, vốn sắp lấy được thân thể cùng trái tim của Tiêu, là có thể bắt được cơ hội hợp tác với công ty anh ta rồi, đột nhiên bất ngờ xuất hiện một Trình Giảo Kim, cơn tức giận này làm sao cô có thể nuốt được.

“Mật Nhu, có ở đó không, mở cửa ra đi.” Tiêu đi với tốc độ nhanh nhất tới chỗ Mật Nhu, nhấn chuông cửa ở căn nhà trước mặt. Trong lòng sốt ruột như muốn chết, nếu Kính Huyễn xảy ra chuyện gì không hay, anh nhất định sẽ không tha thứ cho mình, em của mình cũng không bảo vệ được, vậy anh chính là một tên phế vật rồi.

“Hư! Rốt cuộc anh cũng đã đến, nhanh lên một chút giúp tôi đem Kính Huyễn đến bệnh viện, đồ bệnh viện chết tiệc, đến bây giờ xe cứu thương còn chưa có tới, tôi sốt ruột muốn chết.” Mật Nhu ở trong phòng nghe được giọng của Tiêu, mới vừa rồi còn sợ hãi giờ rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút, trong lòng đã sớm mắng bệnh viện N lần rồi, tốc độ của bệnh viện so với tốc độ của Tiêu lại chậm hơn rất nhiều, giờ bọn họ đang giở trò quỷ gì vậy.

“Cô đừng khóc nữa, Kính Huyễn ở nơi nào, làm sao lại phát sốt cao thế, cô không nói cho tên Diêm Hỏa biết sao?” Tiêu đi theo phía sau Mật Nhu, đầy câu hỏi nghi ngờ nhìn về phía ánh mắt đỏ hồng, đơn giản là Mật Nhu đã khóc.

“Anh đừng nói với tôi về cái tên chết tiệt kia, đàn ông các anh chính là không có một tên nào tốt, cái tên chết tiệt kia bây giờ còn đang ở cùng với đám phụ nữ nên không rãnh đến. Hừ, anh đừng nói về hắn ta, hãy nhanh lên một chút đưa Kính Huyễn đi đến bệnh viện, dường như cô ấy rất khó chịu, toàn thân đều nóng rang.” Mật Nhu tức giận, cũng không cho Tiêu mắng thêm nữa, cũng không muốn Tiêu bác bỏ lại lời nói, bởi vì anh mới vừa ở cùng với phụ nữ, mồ hôi...

“Bác sĩ, thế nào, sao cô ấy đến bây giờ vẫn chưa tỉnh?” Mật Nhu kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài phòng bệnh dần dần đang biến mất, vừa nhìn thấy bác sĩ cùng y tá đi ra, vội vàng chạy lên hỏi tình hình một chút.

“Bởi vì bệnh nhân mệt nhọc quá độ, hơn nữa không đầy đủ dinh dưỡng, còn nữa..., bây giờ thời tiết quá bất thường, có thể do bị lạnh mà phát sốt, tôi đã chích cho cô ấy một mũi thuốc, đợi sau khi bệnh nhân tỉnh lại cần phải quan sát thêm mới tính tiếp được.” Bác sĩ nói nhảm một tràng, nói cũng giống như là chưa nói, thứ mà Mật Nhu muốn nghe không phải là thế này.

“Bác sĩ ơi, bây giờ tôi có thể đi vào xem cô ấy một chút không?” Mật Nhu chán phải nghe bác sĩ nói lòng vòng, vội vàng muốn đi xem Kính Huyễn một chút.

“Có thể chứ.” Thức thời lần này bác sĩ không nói nhảm thêm gì nữa, một câu cảm ơn Mật Nhu cũng không có nói, trực tiếp đi ngang qua bác sĩ hướng đến phòng bệnh.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Kính Huyễn làm sao lại không đủ dinh dưỡng hả?” Tiêu rất đau lòng nhìn gương mặt ửng đỏ của Kính Huyễn đang nằm ở trên giường, không hiểu làm sao Kính Huyễn lại làm cho mình trở nên yếu ớt đến như vậy, đi cùng Mật Nhu ngồi xuống chỗ cái ghế ở bên cạnh giường Kính Huyễn.

“Anh cho rằng công việc quản lý của Kính Huyễn là một công việc tốt sao? Cô ấy còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, cô ấy chính vì như vậy, thường vội vàng làm việc mà quên mất việc chăm sóc thân thể của mình. Thật là, lần này cô ấy tỉnh lại, nhất định tôi phải ép cô ấy ăn nhiều thứ có dinh dưỡng một chút mới được.” Mật Nhu nói chuyện hết một nửa liền chuyển sang đề tài khác, Tiêu nghe thấy trong đầu liền có đầy dấu chấm hỏi, không chỉ có việc quản lý, chẳng lẽ còn làm thêm công việc khác, còn công việc ở chỗ Húc Nhật thì sao, đãi ngộ đối với nhân viên có tốt hay không?

“Mật Nhu, Kính Huyễn không chỉ làm việc của một người quản lý, chẳng lẽ còn làm gì khác sao? Cuộc sống của Kính Huyễn rất khổ sao?” Tiêu không hiểu liền hỏi Mật Nhu, xem ra thì, anh đối với cô em gái này sao một chút anh cũng không biết thế này.

“Việc này tôi không có tư cách để nói cho anh biết, để sau khi Kính Huyễn tỉnh lại, anh muốn biết thì cứ tự mình hỏi cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu nói cho anh biết.” Mật Nhu đúng là không có tư cách nói cho Tiêu biết bí mật của Kính Huyễn, chỉ có chủ nhân của bí mật mới có tư cách nói ra. Mật Nhu là bạn tốt của Kính Huyễn, nhưng cũng không thể cứ cái gì cũng nói hết ra cho người khác biết mọi chuyện được.

“Cô không muốn nói, vậy tôi cũng không miễn cưỡng ép buộc cô.” Tiêu cũng được xem như là người bạn thân thiết, nếu cô không nói, cũng không cần thiết phải khổ sở hỏi tiếp, chờ Kính Huyễn sau khi tỉnh lại tự mình đi hỏi cô ấy là tốt nhất.

“A, đúng rồi, còn hai tên nhóc kia nữa, một mình tôi ở trong bệnh viện, tôi muốn đổi bộ đồ đêm hôm qua và cũng muốn dẫn bọn chúng đến bệnh viện, hiện tại cũng đã trễ thế này, hai tên nhóc kia nhất định sẽ lo lắng. Tiêu, anh đem hai đứa bọn chúng đến đây đi.” Mật Nhu quá bận việc, hiện tại mới nghĩ đến hai tiểu bảo bối bị thương cũng đang đợi mình, a, bây giờ như thế nào đây, bọn họ cũng đều bị thương, rồi hôn mê.

“Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ đem hai tên nhóc kia an toàn mang tới trước mặt của cô.” Bộ dạng Tiêu giống như đang nhận nhiệm vụ trọng đại của Mật Nhu. Bộ dạng nghiêm túc này của anh, bởi vì anh nhìn thấy Mật Nhu không có tâm tình tốt mấy, nên anh lập tức dùng biểu hiện để chọc cô cười.

“Ha ha, rốt cuộc cô cũng đã cười, thật ra thì cô cười lên trong rất xinh đẹp, về sau phải cười nhiều mới được.” Tiêu nhìn nụ cười rực rỡ vui vẻ của Mật Nhu mà thấy ngây người, không tự chủ được liền thốt lên những lời trong lòng mình.

“Biết rồi, trước hết anh nên nhanh đi đón hai tên nhóc kia lại đây rồi hãy nói.” Mật Nhu bị câu nói của Tiêu làm cho có chút đỏ mặt, vội vàng luống cuống nói Tiêu đi ra ngoài đem hai tên nhóc kia đến, còn mình ngồi yên lặng ở bên cạnh Kính Huyễn mà nhìn cô, trong lòng càng ngày càng cảm thấy chua xót nhiều, lỗ mũi cũng ê ẩm, như muốn khóc.

“Kính Huyễn, chính vì cậu quá quật cường, lại cứ tăng thêm việc mà không biết quý trọng đến thân thể của mình, cậu xem, hiện tại biến mình thành cái bộ dạng này, cũng chỉ biết làm cho mình lo lắng. Hừ, lần sau nếu cậu dám biến thành cái bộ dạng này, mình sẽ không quan tâm đến cậu nữa, ai biểu cậu làm mình ra như vậy, không biết quan tâm đến thân thể của mình một chút nào.” Mật Nhu nói với giọng điệu oán trách, nhưng trong lời nói đều là sự quan tâm, bởi vì Kính Huyễn cảm thấy không thoải mái nên liền cau mày lại, Mật Nhu càng giận chính mình thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.