Lâm Lâm phun ra một ngụm máu, nằm bò trên mặt đất không đứng lên nổi.
”Loại rác rưởi này, đánh cô thật sự là làm ô uế tay của tôi.” Người phụ nữ cười quyến rũ, vỗ vỗ tay, thái độ kiêu ngạo, đường hoàng, không ai bì nổi, lại vô cùng khí phách, “Không có bản lĩnh thì đừng nên kiêu ngạo với người khác.”
”Xanh, mau đến xem cô ấy.” Người phụ nữ lạnh lùng hô một tiếng.
Hạ Thanh đi tới bên người Hạ Thần Hi, nhìn qua thân thể của Hạ Thần Hi, vừa định muốn bỏ đi, sắc mặt chợt đại biến, “Chị...”
Hạ Thanh cuống quít ôm lấy Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi có chút hôn mê, trước mắt có chút biến thành màu đen, Thất Thất cúi đầu, kinh ngạc hỏi, “Chị của cô?”
”Chị, em là Xanh, chị nhận ra em không?”
”Giết...” Hạ Thần Hi thở dốc, chỉ vào Lâm Lâm, “Cho tôi một khẩu súng...”
Từ phía sau lưng, Hạ Thanh rút ra một khẩu súng lục đen, lại cảm thấy trạng thái Hạ Thần Hi không thể cầm nổi khẩu súng kia, Hạ Thanh đỡ lấy Hạ Thần Hi, mi tâm đều là đau lòng, “Em giúp chị giết cô ta...”
Nữ nhân này, Hạ Thanh sẽ không bỏ qua.
Hạ Thần Hi nắm tay Hạ Thanh, “Cho tôi một khẩu súng!”
Thất Thất nhíu mày nói, “Xanh, cô ấyhình như lưu sản.”
Hạ Thanh cúi người rút ra một khẩu súng lục khác, Lâm Lâm cuống quít bò dậy khỏi mặt đất, Hạ Thần Hi tiếp nhận khẩu súng trong tay Hạ Thanh, tay cô run rẩy e rằng không thể cầm nổi khẩu súng, chớ nói chi là bóp cò.
Chợt Hạ Thanh hét lớn một tiếng, “Tôi nói cô đứng lại, ngoan ngoãn chết ở dưới súng của chị tôi.”
Hạ Thần Hi nả một phát súng, bắn trượt.
Lâm Lâm sợ đến quay đầu lại, Hạ Thần Hi lại nả một phát súng, bắn trúng bụng dưới Lâm Lâm.
Thất Thất có chút lo lắng nhìn trạng thái Hạ Thần Hi.
Trạng thái của Hạ Thần Hi bây giờ, không đủ sức để nổ súng, Hạ Thần Hi đứng đã rất miễn cưỡng, càng đừng nhắc tới nổ súng giết người.
Hạ Thần Hi nheo lại ánh mắt, Lâm Lâm ngã ở một bên, chợt, một loạt đèn xe quét tới, cường quang chói mắt, Hạ Thần Hi vô ý thức ngăn trở bắn tới ánh đèn, súng lục rơi trên mặt đất, khiến cho Hạ Thanh nheo mắt nhìn về phía có ánh đèn.
Thất Thất ôm ngang Hạ Thần Hi lên, đặt cô bên trong taxi.
”Tôi muốn giết Lâm Lâm, đừng ngăn cản tôi...” Hạ Thần Hi giãy giụa.
Thất Thất đè nặng tay Hạ Thần Hi, thanh âm đặc biệt băng lãnh, “ Nhất thời không cần vội giết cô ta.”
”Làm cho Lâm Lâm sống, tôi muốn đích thân giết cô ta...” Hạ Thần Hi mơ hồ nhớ kỹ, chính mình trước khi hôn mê, lưu lại một câu nói như vậy.
Một loạt cường liệt quét tới, hai chiếc xe dừng ở ven đường, Hạ Thanh cười lạnh một tiếng, đang muốn rút súng của chính mình, Thất Thất nhô đầu ra, “Xanh, đi thôi, chị của cô không xong rồi.”
Mặt Hạ Thanh rũ xuống một tia băng lãnh.
Quân tử báo thù, trăm năm không muộn.
Hạ Thanh nhanh nhẹn lên xe, Thất Thất đánh tay lái một vòng, quay đầu xe trở lại. Một loạt đạn như mưa thi nhau quét tới, Hạ Thanh không cam lòng tỏ ra yếu kém, ném trả hai quả lựu đạn, chỉ thấy ánh lửa nổi lên bốn phía.
Hai chiếc xe bay lên không trung, cửa xe ma sát, văng lên một đóa hoa lửa.
Hạ Thanh nheo mắt lại, theo trong cửa sổ xe nhìn thấy một bóng người có khuôn mặt quen thuộc, Hạ Thanh cười lạnh, “Các người cứ chờ coi, dám đánh chị của tôi bị thương như vậy, đừng cho là tôi sẽ buông tha các ngươi đơn giản như thế!”
”Người quen?”
”Tôi nhìn thấy một người quen.” Hạ Thanh cười lạnh, chăm chú mím môi, từ gương sau xe trong nhìn mặt Hạ Thần Hi, chặt chẽ mím môi, Hạ Thanh bò ra phía sau xe, ôm lấy Hạ Thần Hi.