Đường Bạch Dạ đã từng nói, một cô gái, cứ như vậy hành động với nam nhân, rất không lễ phép, cô nhớ tới những lời này, trong lòng cứng lại, đúng vậy, không lễ phép, không lễ phép thì thế nào.
Anh hút như thế, thân thể chịu không nổi.
Đường Bạch Dạ không nói gì, Hạ Thần Hi vây quanh hông của anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm anh, cả người dán tại phía sau lưng của anh, cô có thể nhận thấy được thân thể anh cứng ngắc, bài xích, cô có thể nghe thấy được, các vị đạo thuộc về anh.
Nhưng anh không có đẩy cô ra, cuối cùng là không có.
Hạ Thần Hi trong lòng đau khổ.
Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ...
Rốt cuộc, chúng ta phải làm sao?
Cô chăm chú ôm anh, bây giờ chẳng sợ bọn họ như hai cái con nhím, càng là tới gần, đây đó càng là đâm bị thương, nhưng không có cách nào,cô căn bản không có biện pháp rời xa, chỉ có thể chăm chú ôm anh.
Tham luyến thuộc về cô, ấm áp cuối cùng.
Đường Bạch Dạ cúi đầu nhìn tay cô, Hạ Thần Hi khẩn trương, thời gian trong lòng bất an, chung quy ngón tay vô ý thức động, sợ rằng chính cô cũng không thể phát hiện, bây giờ tay ôm ở ngang hông, run nhè nhẹ.
Cô đang sợ.
Sợ cái gì?
Sợ tôi giết cô sao?
Cô có biết, lúc này tôi nhiều hận cô sao? Nhiều hận chính mình sao?
Hạ Thần Hi trong lòng bi thống, lại không nói gì, cũng không nước mắt, chỉ là ôm anh, kề sát ở lưng anh, cứ như vậy lẳng lặng ôm, nếu là thời gian ở đây dừng lại, thật tốt?
“Em có lời gì, muốn nói với anh sao?” Đường Bạch Dạ hỏi, thanh âm trầm thấp, khàn khàn, mang theo vài phần lạnh lùng.
Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, không lời nào để nói.
Hạ Thần Hi nghĩ nói sự tình đêm nay cho anh biết, lại không biết nói lên từ đâu, là muốn nói, chỉ là, chờ cô thu thập tâm tình, chậm rãi lại nói với anh, đêm nay nhìn anh khác thường như vậy, tám chín phần mười, cũng đã biết.
Vô duyên vô cớ, Đường Bạch Dạ sẽ không khác thường như vậy.
Có thể làm cho tính tình anh đại biến, vốn cũng không nhiều.
Hạ Thần Hi không lời nào để nói, Đường Bạch Dạ trong lòng càng tức giận, lại bất động thanh sắc, xoay người lại, ôm lấy cô, chỉ cần không nhìn ánh mắt của cô, không nhìn mặt của cô, anh có thể lừa mình dối người, lúc này, cô vẫn an ổn ở trong ngực anh, cô vẫn là của anh.
Không người nào có thể cướp đi.
Đúng vậy, Hạ Thần Hi là của anh, ai cũng không cách nào cướp đi.
Cho dù là tử vong, anh cũng muốnmang theo cô, cùng nhau rời khỏi.
Đường Bạch Dạ ôm ấp thật chặt, Hạ Thần Hi cơ hồ hít thở không thông, miệng mũi khó thở, toàn là hơi thở của anh, Hạ Thần Hi tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên bị nhấc bay lên không, cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy anh lạnh lùng nghiêng mặt.
Kiên nghị, không một điểm tươi cười.
Phòng ngủ ga giường cùng chăn lộn xộn, bọn họ không thể đi vào ngủ, Đường Bạch Dạ ôm cô đến gian phòng cách vách, đem cô đặt tới trên giường, kéo qua chăn đắp cho cô, anh đem cô ôm vào trong ngực, làm cho cô gối bờ vai của anh.
Thật như, bọn họ chưa từng xảy ra biến hóa.
Vẫn như cũ thân mật.
Ôn nhu, triền miên, tất cả ngăn cách, hiểu lầm, sẽ không tồn tại.
Hạ Thần Hi có chút ngoài ý muốn, không hiểu nhìn Đường Bạch Dạ, thế nào mà anh đột nhiên lại không tức giận? Đường Bạch Dạ cúi đầu, khẽ hôn trán của cô, ánh mắt của cô, môi của cô, trong bóng tối, nụ cười của anh ôn nhu triền miên.
“Thần Hi, mau ngủ đi, ngày mai chúng ta muốn chụp ảnh cưới, em đã quên sao? Giấc ngủ không tốt, cô dâu sẽ không đẹp.” Đường Bạch Dạ ôn nhu nói, một tay ở trên mặt của Hạ Thần Hi xoa nhẹ nhàng.
Ôn nhu như một đôi tình nhân thân mật.
Lòng bàn tay của anh mỏng kén(vết trai) rất nhiều, vuốt mặt của cô, rất thoải mái.
Hạ Thần Hi nhịn không được nắm tay anh, hai má dán lòng bàn tay của anh.
Cảm thụ nhiệt độ của anh.