Hạ bảo bối mở nắp uống nước, cúi đầu hỏi cô bé, “Ngồi bao lâu?”
Tiểu Manh Oa đếm ngón tay, lại lắc đầu, “Không biết.”
"Có khát không?"
Tiểu Manh Oa nhìn chai nước còn lại một nửa, cuống quýt nói, “Anh khát, anh uống đi.”
Thật!
Hạ bảo bối cười, đem bình nước cho cô bé uống, chờ cô bé uống đủ rồi, lại nhận lấy uống, Hạ Thanh trêu ghẹo, “Nếu như các con mà nhiều hơn mười tuổi nữa, nhìn thế nào cũng là một đôi tình nhân, ăn cơm đều là anh một miếng em một miếng, uống nước cũng là, thứ gì cũng chia sẻ cũng không chê nước bọt, ngán cũng không ngán.”
Nghe nói, Hạ bảo bối còn có tính ưa sạch sẽ.
Hạ bảo bối đột nhiên cũng phát hiện ra chuyện này, lúc trước anh cũng không phát hiện, nhìn Tiểu Manh Oa một lúc lâu không nói chuyện, Anna hơi cúi đầu, An Tiêu Dao cùng mấy người và Anna không có đề tài gì để nói, ai cũng nguyện ý đùa với cô, mặc dù Anna nhiều hơn Tiểu Manh Oa ba tuổi, nhưng bọn họ trong tâm trí bọn họ tuyệt đối là kém hơn mười tuổi.
Anna cảm thấy sự tồn tại của mình có chút xấu hổ, nói với Hạ bảo bối một tiếng rồi đi.
Hạ bảo bối ôm Tiểu Manh Oa mềm mềm rất thích.
An Tiêu Dao chờ mọi người ngồi xuống, Hạ Thanh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Buổi tối không không có chỗ ăn, con không có chỗ nào để ăn?” Không thay đổi được nội quy, buổi tối không chuẩn bị được cơm canh, đói bụng sẽ tự tìm cách, rừng rậm cũng tốt, xuống biển cũng tốt, bằng bản lĩnh của mình,
Hạ bảo bối bình thường sẽ cùng Anna họp với những người khác thành một đội đến rừng rậm ăn món thôn quê, nếu không thì đi bắt cá.
Đây là huấn luyện trên đảo vì rèn luyện đói quá mọi người vì khả năng sinh tồn mà dùng hết khả năng của mình để tìm thức ăn, theo An Tiêu Dao bọn họ một nhóm vẫn tồn tại tập tục, không có trường hợp đặc biệt.
Hạ Thanh nhíu mày, “Bọn nhỏ không có dĩnh dưỡng có thể luyện tập được sao?”
“Tuyệt đối ưu tiên hàng đầu, cơm trưa cùng bữa sáng đều phải đầy đủ, hơn nữa, bọn họ thích buổi tối hơn vì có thể tự do ăn, xem xem…” Cố Thất Thất chỉ vào nơi xa a các tiểu đồng bọn đã chuẩn bị rời bến bắt cá, còn một nhóm người khác họp thành một đội chuẩn bị tiến vào rừng rậm.
“Vì bắt cá, bọn họ muốn học lái ca nô, du thuyền, còn muốn học được kỹ năng bắt cá, săn thú rừng rậm, đừng xem bọn họ còn nhỏ, cũng không thể để bọn họ thành như những đứa trẻ chưa lớn, đây cũng là vì cho bọn chúng chút thích thú. Nếu không suốt ngày chỉ tập luyện cũng khô khan.”
Bên này bị ảnh hưởng của khí hậu, buổi tối mười giờ, thiên tai sẽ từ từ xuất hiện, cho nên, bọn nhỏ cũng có bốn tiếng đồng hồ vui đùa, xem như trong thời gian huấn luyện có chút đặc sắc… Rời bến bắt cá so với vào trong rừng rậm săn thú thích hơn nhiều, có vẻ đi săn thú không có nhiều người, bắt cá lại rất đông.
“Bảo bối, con không đi tìm đồ ăn sao?” Hạ Thanh hỏi.
Hạ bảo bối nói, “Con đi trong rừng rậm tìm gà, không vội, nửa tiếng là có thể bắt được.”
Vo song đảo có sản vật phong phú, hoàn toàn không lo đói bụng.
Khẳng định ở đâu cũng có đồ ăn.
Anna cùng Đan Đan quá đó, gọi cậu đi bắt cá, Hạ bảo bối ngồi dậy, “Mọi người đi đi, tôi hôm nay muốn ăn món thôn quê.”
"Vậy chúng ta cùng đi săn thú đi." Đan đan nói.
"Không cần, các cậu đi đánh cá."
Anna gật gật đầu, cùng Đan Đan rời đi, đi xa, Đan Đan quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thanh ôm Tiểu Manh Oa vui đùa, cô bất mãn nói, “Anna, cậu thế nào không để ý, trước đây Hạ Thiên sẽ cùng chúng ta chơi đùa, từ khi nhóc quỷ này tới, giờ cậu ấy suốt ngày cùng với quỷ khóc nhè này một chỗ.”