Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2222: Thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư 4




Mấy người thiếu niên trên dưới mười ba mười bốn tuổi này, so với Hạ bảo bối cao hơn, khỏe mạnh hơn, bọn họ từ nhỏ ở trên đảo huấn luyện, thể chất đặc biệt tốt, bây giờ Hạ bảo bối tuyệt đối không thể so sánh được, Hạ bảo bối thể chất huấn luyện bắt đầu cũng quá muộn, thứ khác có thể rất nhanh, thể chất là tiến hành rèn luyện dần dần, không được vội vàng. Trên đảo Tiểu manh oa nhân khí cao, cả trai lẫn gái không có mấy người không yêu Tiểu manh oa, người nhỏ tuổi cũng muốn chơi cùng cô, rất sẵn lòng cưng chìu cô, không biết làm thế nào. Chẳng qua là, cô chỉ nguyện ý kề cận Hạ bảo bối.

Hạ bảo bối không nói lời nào, tay của một vị thiếu niên tới ôm cô.

"Không muốn, em muốn ca ca cõng, ca ca cõng." Tiểu manh oa trợn tròn cặp mắt, hai tay chặt chẽ siết vòng cổ của bảo bối, như thể cố ý siết, thiếu chút nữa đem bảo bối siết không thở được nổi.

Ta lau, con mẹ nó, ai muốn các anh tới xen vào việc của người khác a, chiết tiệt!

Mặc dù trong lòng giống như sấm gào thét, Hạ bảo bối trên mặt tuyệt đối là một tiểu thân sĩ, cậu dùng lực kéo tay nhỏ mập của Tiểu manh oa, ho khan vài tiếng, rất nhã nhặn giúp cự tuyệt, "Không cần, tôi có thể cõng được cô ấy, các anh lại kéo, cô ấy sẽ siết chết tôi."

Mấy vị thiếu niên còn muốn ôm Tiểu manh oa, Tiểu manh oa sống chết không buông tay, chính là không muốn, bọn họ đành phải thôi, đành phải ở một bên nói chuyện trêu đùa Tiểu manh oa, chỉ cần không đến ôm cô, Tiểu manh oa là rất cam tâm tình nguyện nói chuyện với bọn họ, giọng nói ngọt cùng tiếng cười, khiến cho Hạ bảo bối một thân hỏa.

Lau, lão tử thiên tân vạn khổ cõng em, vậy mà em cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình, còn một chọi ba, em nha lễ nghĩa đâu, lễ nghĩa đi chỗ nào, cậu đột nhiên đã quên, Tiểu manh oa, người ta mới là một đứa trẻ nhỏ, ai đối với cô tốt cô liền đối với người đó tốt.

"Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, các anh đi trước đi." Hạ bảo bối đem Tiểu manh oa buông xuống, mệt được thở dốc, mấy người muốn ôm Tiểu manh oa, cô nắm vạt áo của Hạ bảo bối trốn được phía sau cậu.

Hạ bảo bối lộ ra ý rất xin lỗi, còn kém chưa nói, không có ý tứ a, Oa oa tương đối dính tôi, không muốn các anh. Nhưng mà, ý xin lỗi này nhìn thế nào đều không chân thành.

Mấy vị thiếu niên đành phải rời đi trước, Hạ bảo bối mới vừa còn cười, bọn họ vừa đi, một cái liền trầm sắc mặt, giận trừng mắt Tiểu manh oa, "Vì sao không để cho bọn họ ôm? Em nặng chết, lưng của anh đều không cử động được."

"Không muốn..." Tiểu manh oa cắn quả táo, ủy khuất nhìn cậu, "Em chỉ muốn ca ca..."

"Vậy em còn cùng bọn họ cười cái gì mà cười?"

Tiểu manh oa càng ủy khuất, "Vui vẻ..."

"Vui vẻ dứt khoát để cho bọn họ ôm được rồi."

"Không muốn đâu, ô ô ô, ca ca thật hung dữ, ô ô ô..."

"..." Lão tử chỗ nào hung dữ, chỗ nào hung dữ?"Lại khóc sẽ không có kem ly trà xanh."

Lần nào cũng đúng một chiêu.

Tiểu manh oa ủy khuất nức nở, bộ dáng muốn khóc lại không dám khóc, Hạ bảo bối cầm lấy quả táo của cô bỏ đi, "Sẽ phải ăn cơm, ăn phân nửa là được, có đói bụng hay không?"

"Đói đói, bụng bụng đang kêu, ca ca anh nghe..." cô ưỡn bụng để cho Hạ bảo bối nghe, Hạ bảo bối cười rộ lên, "Em xú nha đầu, đói bụng một lát ăn cơm trước lại ăn kem ly."

"Không muốn, ăn kem ly trước, lại ăn cơm..."

"Không nghe lời anh nổi giận, em là muốn ca ca thích em, hay là muốn ca ca không thích em?" Hạ bảo bối hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.