An Tiêu Dao vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng Hạ Thanh, cô quá mức chìm đắm ở thế giới của mình, cũng không có phát hiện Tiêu Dao đã lên lầu, Hạ Thanh quay đầu lại cười: "Sau không ở phía dưới cùng bọn họ nói chuyện phiếm? Tôi thấy các người rất có thể trò chuyện được đến sáng."
Ba chị em Hạ gia tính cách dị thường khác xa, hôn phu tính cách cũng dị thường khác xa nhưng đều là một loại người, đề tài tự nhiên cũng nhiều. Hạ Thanh vì sống thư thái, xưa nay rất quản sự, đối với sự tình bọn họ nói loạn cũng không quan tâm.
"Anh nhớ em không phải là người rất thích tuyết rơi?" An Tiêu Dao mỉm cười nói, tựa ở bên người Hạ Thanh, khó có thể thưởng thức được khuôn mặt điềm tĩnh của Hạ Thanh, chỗ ngồi này ở trấn nhỏ yên tĩnh khiến Tiêu Dao kinh ngạc, như là thế ngoại đào nguyên, không bị ô nhiễm.
Tiêu Dao trước kia cho rằng, tổng bộ Hỏa Vân nhất định là hiện đại, không ngờ có cuộc sống hóa như vậy, hoàn toàn không cảm giác được một tia chiến hỏa, đi ở trên đường gặp đều là nguời già mặt mũi hiền lành, hoặc là trẻ con ngây thơ hoạt bát hoặc là thanh niên trầm ổn, đối người từ ngoài đến không có một chút ác ý.
Tự cấp tự túc.
Hạ Thanh chính là tại trấn nhỏ này lớn lên.
"Tôi là không quá thích tuyết rơi, bất quá, ở đây ý nghĩa luôn luôn không như nhau, tôi cũng rất nhiều năm không có ở trong nhà đón lễ Giáng Sinh, trước đây mẹ luôn luôn nói lễ Giáng Sinh nhất định phải có tuyết rơi mới giống một ngày lễ, tôi còn không quá hiểu, bây giờ cuối cùng cũng hiểu." Hạ Thanh cảm khái nói.
"Hài lòng sao?" An Tiêu Dao cười hỏi.
Hạ Thanh gật gật đầ: "Rất vui vẻ."
"Vui vẻ là được rồi." Tiêu Dao cười, khẽ nói: "Anh nhớ mẹ em cũng rất thích lễ Giáng Sinh, ở trong cuộc sống mình thích an nghỉ, cũng là một chuyện hạnh phúc,em cũng không cần quá canh cánh trong lòng."
Hạ Thanh nghiêng đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, An Tiêu Dao hỏi: "Muốn đi ra ngoài đi dạo một lát sao?"
Hạ Thanh nhìn trời bên ngoài, vừa mới rơi một trận tuyết đầu mùa, trên mặt đất không tuyết đọng, trên cơ bản cái gì cũng không có, trời còn chưa có tối, thoạt nhìn còn sáng sủa, Hạ Thanh nhìn Tiêu Dao bên cạnh, gật gật đầu.
Hạ Thanh đến tủ quần áo lý lấy ra một cái áo khoác, đem khăn quàng cổ đeo lên, An Tiêu Dao cũng mặc áo choàng, càng thấy được trường thân như ngọc, Hạ Thanh nhìn có chút mê li. Lúc bọn họ xuống lầu, Phương Đông cùng Tiểu Tuyết đã về nhà mình, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi ở phòng khách chơi cùng tiểu Hạ Cảnh.
"Hai người đi chỗ nào?"
"Ra ngoài dạo một chút." Hạ Thanh nói, hai người ra cửa.
Đường tổng oán giận: "Nếu không phải mang tiểu bất điểm này, chúng ta cũng có thế giới của hai người, kéo một bóng đèn thực sự là quá thương cảm."
"Này bóng đèn là con trai của anh đó."
"Con cái là bóng đèn lớn nhất của cha mẹ, nếu không chúng ta đã sớm ra ngoài thưởng tuyết, hay là ôm tiểu Hạ Cảnh ra?"
"Anh thần kinh a, khí trời lạnh như thế, đông lạnh tiểu Hạ Cảnh làm sao bây giờ?"
"Nhi tử của anh sao có thể yếu ớt như thế, lại nói tiếp trán của tiểu Hạ Cảnh thế nào có một chút sưng đỏ?"
"Dập đầu một chút." Hạ Thần Hi có chút chột dạ, hai ngày trước sưng đáng sợ hơn, may mắn tiêu trừ không ít, bằng không, Đường tổng thấy, khẳng định có chuyện.
An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh bước chậm trên đường phố ở trấn nhỏ. Mặt đường rất nóng náo, tuyết đầu mùa vừa mới rơi, rất nhiều người đều ra thưởng tuyết, thanh thiếu niên chiếm đa số,nhìn thấy đều cảnh đẹp ý vui.
Trên đường Hạ Thanh đều rất trầm mặc, An Tiêu Dao thường thấy Hạ Thanh nói nói, rất ít thấy cô như vậy.
An Tiêu Dao có chút ngoài ý muốn.
Ở trong lòng Tiêu Dao, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Hạ Thanh đều là người sẽ không quay đầu lại nhìn, luôn luôn lạc quan tích cực.