An Tiêu Dao dừng một chút, nắm tay Hạ Thanh: "Xin lỗi, anh cũng không biết."
Hạ Thanh lắc lắc đầu: " Không có việc gì, chuỵện đã qua lâu rồi sớm không có cảm giác. Anh không phải đem tôi tra hết, thế nào chuyện này cũng không biết, quá kém."
An Tiêu Dao cười khổ nói: "Anh không có điều tra em,anh càng hy vọng chậm rãi hiểu biết em, mà không phải thông qua điều tra. Anh cũng hi vọng có chuyện gì em cũng nói cho anh biết, không phải giấy trắng mực đen nói cho anh biết."
Hạ Thanh cười, những lời này An Tiêu Dao nói xong rất uất ức, tâm Hạ Thanh cũng mềm xuống.
Cái loại tâm tình mềm mại này làm cho Hạ Thanh có chút tin, nam nhân này là thật lòng yêu cô.
Hạ Thanh đừng mở mặt, nhàn nhạt nói: "Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ cùng Tiểu Tuyết nói một tiếng."
An Tiêu Dao gật gật đầu, anh đang suy nghĩ, Hạ Thanh nguyện ý cho anh cùng nhau về nhà, có phải hay không đại biểu cho cô đã thừa nhận anh? Nghĩ đến đây, tâm tình An Tiêu Dao cũng rất thoải mái.
Hạ Thanh sẽ không đi, cuối cùng cũng không làm cho An Tiêu Dao tiếp tục truy cứu chuyện lúc trước.
Mấy ngày tiếp theo, mặt Hạ Thanh so với lúc trước không sai biệt lắm, chỉ còn lại một dấu vết màu hồng nhạt, cùng màu da rất gần, xa xa vừa nhìn cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhìn gần mới có thể nhìn thấy.
Dấu vết xấu xí kia mặc dù không biến mất hoàn toàn nhưng nhìn tốt hơn hẳn lúc truớc.
Tiểu Tuyết rất hài lòng, tốc độ khôi phục so với dự tính của cô nhanh hơn. Hạ Thanh nhìn cũng hài lòng, An Tiêu Dao bắt lấy cằm của Hạ Thanh nhìn trái nhìn phải, cũng cảm thấy rất hài lòng, nếu có thể hoàn toàn tiêu trừ vậy thì không còn gì tốt hơn.
Tiểu Tuyết nói, "Phẩu thuật lần này bọn họ đã làm rất tốt lại phối hợp với Lục Trăn dùng thuốc trị sẹo để có hiệu quả, hẳn là có thể nhạt bớt."
Hạ Thanh thổi phù một tiếng cười: "Lục Trăn còn dùng sản phẩm trị sẹo?"
"Vẫn luôn dùng, còn là chuyên môn của Lục Trăn, em xem trên người anh ta một dấu vết cũng không có." Tiểu Tuyết cười nói, Lục ca ca thích đẹp, toàn bộ người vương bài đều biết, đây cũng không phải là bí mật.
Hạ Thanh chậc chậc một tiếng, vỗ vỗ vai An Tiêu Dao: "Tôi sau này không khinh bỉ anh, cũng không chê vóc người của anh."
An Tiêu Dao tức giận nói: "Vậy thì thật là cám ơn em."
"Không khách khí."
Vết thương Hạ Thanh cũng tốt lên, lễ Giáng Sinh cũng sắp đến, Tiểu Tuyết so với bọn họ đi sớm mấy ngày, trở lại bồi Phương Đông. Hạ Thần Hi đi công tác ở Pháp, thuận tiện dẫn tiểu Hạ Cảnh đi trước, Hạ Thanh đến ngày 21 mới khởi hành.
Lễ Giáng Sinh vương bài cũng sẽ có tiết mục, An Tiêu Dao muốn sớm đem việc này chuẩn bị cho tốt, bởi vì Lục Trăn được Tiểu Tuyết cho phép, đã chạy đi Israel, tiền trảm hậu tấu, Long Tứ lại không am hiểu mấy thứ này, chỉ có thể giao cho An Tiêu Dao đến xử lý.
Hạ Thanh nghĩ về sớm một chút, không cùng An Tiêu Dao đi chung. Hơn nữa Hạ Thanh yên tâm thoải mái nghĩ, Đường tổng cũng không đi cùng Thần Hi, cô cũng không là tính trường hợp đặc biệt, lại nói, Hạ Thanh cũng không nói với Hạ Thần Hi chuyện tình cô kết hôn, thẳng thắn cũng cần có thời gian.
An Tiêu Dao cũng không phản đối quyết định của Hạ Thanh.
Đối với Hạ Thanh, An Tiêu Dao vẫn luôn là dung túng.
Hạ Thanh trở lại trấn nhỏ một thời gian, Tiểu Tuyết cùng Phương Đông đi Paris ở hai ngày không có ở nhà, Hạ Thần Hi mang theo tiểu Hạ Cảnh ra công viên ở trấn tản bộ, chỗ này là trung tâm Hỏa Vân.
Rất nhiều hộ gia đình đều là nhân vật trọng yếu của Hỏa Vân từ khi Phương Đông lãnh đạo, quá khứ âm âm u u của thị trấn nhỏ đã sớm rực rỡ hẳn lên.
Điểu ngữ hương hoa, thập phần náo nhiệt.
Dường như tất cả giống như mùa xuân bắt đầu sức sống,
Trong công viên tốp ba tốp năm gia đình nằm phơi nắng, trong đó có Hạ Thần Hi cùng tiểu Hạ Cảnh.