Mây Và Gió

Chương 4




Sau khi nghe lời Phương Nhi nói thì Tuấn Phong cũng nghĩ nên dẫn Thanh Vân đi gặp các bạn mình. Như vậy thì cô nhóc của anh sẽ vui hơn và không còn buồn rầu nữa.

            Sau khi chở cô nhóc đi học thể dục thì Tuấn Phong đi tới quán cà phê C để học nhóm với tụi bạn. Từ sau bữa làm bài tập nhóm môn sử, thì đến nay vẫn chưa có thầy cô nào ra bài tập nhóm nữa. Mọi người tự liên hệ hẹn nhau là chính và chủ yếu là tám chuyện, chứ học hành thì chả được bao nhiêu.

Nhìn đồng hồ đã đến giờ cô nhóc ra về, Tuấn Phong vội chạy tới trường để đón Thanh Vân. Vừa tới cổng thì anh đã thấy cô nhóc đang bước ra. Thấy Tuấn Phong thì Thanh Vân liền hớn hở mỉm cười. Cô bước nhanh tới trong ánh mắt ngưỡng mộ của những cô bạn cùng lớp.

Tuấn Phong vẫn như vậy, anh vẫn đội mũ bảo hiểm lên cho Thanh Vân rồi gõ nhẹ lên đó. Bất chợt thấy dây giày của cô nhóc tuột ra, anh vội cúi xuống thắt lại. Tiếng trầm trồ bắt đầu xì xào vang lên, anh có thể nghe được những lời bàn tán, nào là anh ga lăng, nào là lãng mạn rồi Thanh Vân thật sung sướng. Tất cả đều được đáp trả bởi cái nhếch môi của anh.

“Xong rồi.” Tuấn Phong đứng dậy.

Anh thấy Thanh Vân đang đỏ mặt vì ngượng nên liền chở cô về lại quán nước. Bước vào trong, đây là lần đầu tiên Thanh Vân gặp Ngọc Quyên. Phương Nhi và Nhật Thanh thì luôn được Tuấn Phong nhắc đến và đưa hình cho xem.

“Chào Vân.” Nhật Thanh mở lời đầu tiên.

Thanh Vân khẽ cười đáp lại. “Em chào mấy anh chị.” Cô nhìn qua Nhật Thanh. “Em chào anh Thanh.”

Nhật Thanh ngạc nhiên vì sao cô bé biết tên mình nhưng anh liền giả vờ tức giận. “Gì mà anh Thanh.”

Tuấn Phong sợ cô nhóc không biết Nhật Thanh đang giỡn nên liền nói. “Thanh đang đùa với em đó.” Anh thì thầm vào tai cô nhóc. “Em chào là chị Thanh đi.”

Thanh Vân bẽn lẽn. “Em chào chị Thanh.”

Nhật Thanh liền liếc mắt nhìn Tuấn Phong. “Này ông kia, ông bày bé Vân nói bậy gì đó.” Nhật Thanh quay qua nhìn Thanh Vân trìu mến. “Em dễ thương quá à. Thanh cưng em dễ sợ.”

“Sao Vân biết anh Thanh.” Phương Nhi thắc mắc.

Nhật Thanh tỏ vẻ không thích. “Anh nào kia chứ.”

Thanh Vân liền đáp. “Dạ, do anh Phong nói với em.”

“Anh Phong có nói với em về chị không.” Ngọc Quyên chem vào.

Thanh Vân lắc đầu. “Dạ không.”

Nhật Thanh bật cười ha hả trong sung sướng. “Bà nghĩ bà là ai.” Anh quay sang nhìn Thanh Vân. “Mà sao anh Phong lại nhắc đến Thanh. Anh Phong nói xấu Thanh với em đúng không.”

“Dạ không.” Thanh Vân thanh minh cho Tuấn Phong. “Anh Phong nhắc đến anh lâu rồi. Lúc ảnh học cấp hai á. Anh Phong bảo anh thú vị và cá tính.”

Trong khi Nhật Thanh tiếp tục vui sướng thì Phương Nhi thắc mắc chuyện khác. “Em ở chung với anh Phong, vậy mỗi buổi tối anh ấy thường hay làm gì.”

“Anh ấy đi chơi với chị.” Thanh Vân đáp nhanh. Hai bàn tay cô nắm chặt lại.

Phương Nhi ngại ngùng trong khi tiếng ồ vang lên. Tuấn Phong thấy thế nên mới lên tiếng. “Mấy bạn kêu Phong chở bé Vân tới chơi. Hay là để khưi chuyện về Phong vậy.”

Ngọc Quyên vội nói. “Do ông kín tiếng quá làm gì. Tụi tôi học với ông bao nhiêu năm mà chả biết nhà ông ở đâu hay ông sống như thế nào.” Ngọc Quyên nhìn sang Thanh Vân. “Em biết không, anh Phong của em bí mật lắm. Lúc nào cũng khiến những người xung quanh tò mò.” Cô chỉ tay qua Nhật Thanh. “Như bà Thanh này nè. Học chung với anh em gần bảy năm, mà bà ta chả biết gì về anh em cả.”

“Bà chê tôi hay chê ông Phong vậy.” Nhật Thanh bĩu môi.

Thanh Vân nghe xong liền khẽ cười. “Anh Phong kể nhiều về mọi người lắm.”

“Kể về ai nhiều nhất vậy em.” Nhật Thanh đã biết trước câu trả lời nhưng anh vẫn muốn chọc ghẹo Phương Nhi.

Thanh Vân nhìn Tuấn Phong. “Kể về chị Nhi.”

Tiếng ồ lại vang lên. Tuấn Phong gãi mặt rồi nhìn sang cô nhóc. “Anh kể về Thanh cũng nhiều mà. Sao em nói có mình chị Nhi vậy.”

“Anh ấy kể gì về chị vậy em.” Phương Nhi cảm thấy sung sướng.

Thanh Vân nghĩ ngợi giây lát. “Anh Phong nói chị xinh đẹp, học giỏi và hát hay nữa. Rồi có khi kể về những lúc anh và chị đi chơi với nhau.”

“Xem bộ em với anh Phong thân nhau lắm ha.” Ngọc Quyên mỉm cười.

Trò chuyện một lúc thì mọi người ra về để chuẩn bị đi học. Tuấn Phong nhìn Thanh Vân mỉm cười rồi bĩu môi. Anh bảo cô tại sao lại bán đứng mình. Thế là cô liên tục xin lỗi và bảo mình chỉ nói sự thật. Sợ cô hiểu lầm nên anh vội nói mình đang giỡn.

Vì bận chở Thanh Vân đi học nên chỉ có những dịp đi học thể dục thì Tuấn Phong mới chở được Phương Nhi. Môn thể dục năm nay, ngoài chạy bền là bắt buộc thì mọi người có thể chọn thêm một môn tự chọn khác. Trong khi những bạn nam chọn bóng rổ, thì Tuấn Phong lại chọn cầu lông, môn thể thao được nhiều bạn nữ lựa chọn.

Chính vì chọn cầu lông nên anh lại được gần bên Phương Nhi. Thế là hai người được dịp để tập luyện cùng nhau. Nhìn hai người đánh cầu, rồi đưa cho nhau những chai nước, cả lớp đều phải phát ghen vì điều đó. Trong đó thì người ghen dữ nhất và nhiều nhất chính là Nhật Thanh. Những cái liếc mặt của cậu ta sắc bén đến nỗi có thể cắt được cả sắt thép.

Hôm nay là ngày cuối tuần và cả lớp có một tiết sinh hoạt. Sau khi thông báo và giải quyết các vấn đề quan trọng, thì thầy Quang bắt đầu nói về cuộc hội thao sắp tới của trường.

“Có rất nhiều môn thi đấu và cả lớp chúng ta phải cố gắng tham gia hết mức có thể.” Thầy Quang nói lớn. “Ngoài danh sách tự đề cử và thầy chỉ định, thì còn ai xung phong nữa không.”

Hữu Nhân, lớp phó lao động khẳng khái nói. “Thưa thầy, em thấy lớp chúng ta tiếp tục chọn môn bóng rổ làm chủ lực. Nên em không thể đăng ký môn bơi lội được ạ.”

“Thầy đồng ý với em.” Thầy Quang mỉm cười.

Quang Bình hớn hở. “Em xin đăng ký môn bơi lội.”

“Tốt.” Thầy Quang nhìn quang lớp. “Còn những môn khác nữa thì sao. Tất cả mọi người đều phải tham gia nên hãy nhiệt tình lên nào.”

Ngọc Quyên giơ tay lên. “Em xin đăng ký môn bóng bàn.”

“Biết đánh không mà bày đặt xung phong.” Nhật Thanh nói khía.

Ngọc Quyên quay lại cười khẩy. “Thích thì ra thi đấu.”

Nhật Thanh bĩu môi. “Vậy sao mấy năm trước không đăng ký.”

Ngọc Quyên nở nụ cười nham hiểm. “Thưa thầy, em thấy bạn Thanh cũng giỏi thể thao, thầy cho bạn ấy đăng ký thi đấu đi ạ.”

“Thanh đăng ký thi cầu lông rồi nhé.” Nhật Thanh cười sung sướng khi anh vừa làm Ngọc Quyên bẻ mặt.

Thầy Quang nhìn xuống Nhật Thanh và đột nhiên nảy ý. “Phong, em chưa đăng ký thi đấu môn gì cả. Ai cũng tham gia nên em tham gia chung đi.”

Tuấn Phong thật sự không thích nên anh chả muốn tham gia cái hội thao này chút nào. Bao nhiêu năm đi học thì anh đều lánh mặt cả. “Em chả chơi môn gì giỏi cả thầy ơi.”

“Vui là chính mà em. Tham gia lấy tinh thần thôi.” Thầy Quang khẽ cười.

Phương Nhi quay lại nhìn anh. “Phong đăng ký tham gia với lớp cho vui đi. Mọi năm Phong đã không tham gia, giờ là năm cuối rồi.”

Cảm thấy phấn khởi nên Tuấn Phong liền nói. “Dạ cũng được thưa thầy.”

“Quyền lực của bạn gái thật đáng sợ.” Nhật Thanh thì thầm rồi giơ tay mình lên ngắm.

Thầy Quang khẽ cười. “Em thích đăng ký môn nào.”

Tuấn Phong gãi đầu. “Em cũng chả biết nữa ạ.”

“Em chơi giỏi nhất là môn gì.” Thầy Quang gặng hỏi.

Nhật Thanh nói khẽ. “Môn ngu gái.”

Tuấn Phong nghĩ ngợi giây lát. “Võ thuật, tennis và bowling, thưa thầy.” Cả lớp nghe thấy liền cười ồ lên.

“Đây đâu phải là Sea Games.” Nhật Thanh lại nói khía. “Mà mấy môn đó cũng đâu có trong danh sách thi đấu.”

“Em làm khó thầy rồi.” Thầy Quang nhìn vào danh sách. “Em còn biết môn nào nữa không.” Thầy Quang đọc tên những bộ môn chưa ai đăng ký. “Cờ tướng, chạy bền và nhảy xa.”

Tuấn Phong hớn hở đáp nhanh. “Cờ tướng ạ.”

Nhật Thanh tò mò. “Ông biết đánh cờ tướng sao.”

Tuấn Phong giả vờ nói láo. “Không, nhưng đỡ hơn hai môn kia.”

Vậy là cơn ác mộng của Tuấn Phong sắp đến. Trong những môn đó thì anh thích nhất cầu lông, nhưng thi đấu đơn hay đấu đôi thì đều đã có người xung phong đăng ký. Giờ anh phải đứng ngoài nhìn Phương Nhi thi đấu, biết trước như vậy thì mấy năm trước anh đã xung phong rồi. Chỉ tại anh quen Phương Nhi quá trễ.

Sau khi đi học về, vì tối nay là ngày Thanh Vân dẫn mọi người đi ăn lẩu nên cả ba người ngồi vào bàn nhưng chẳng dám ăn nhiều. Ai nấy đều chỉ gắp một vài đũa thì giả bộ như đang no.

“Tuấn Kiệt, sao tối nay con ăn ít vậy.” Mẹ anh, bà Kim Xuân hỏi.

Tuấn Phong chem vào. “Lạ quá mẹ ha, bình thường con heo nhà ta đâu ăn ít như vậy.”

“Có anh là heo ấy.” Tuấn Kiệt bĩu môi.

Ba anh, ông Tuấn Anh lạnh lùng buông một câu. “Cả hai đứa là heo cả.” Ông nhìn sang Thanh Vân. “Sao tối nay con gái ba ăn ít vậy.”

“Dạ tại vì chút nữa con đi ăn lẩu với mấy anh.” Thanh Vân khẽ cười rồi bình tĩnh đáp.

“Thì ra là vậy.” Mẹ anh bĩu môi giả vờ hờn.

Tuấn Phong nhanh chóng lái sang chuyện khác. “Hội thao năm nay của trường, hai em có tham gia không.”

Thanh Vân hớn hở đáp. “Có Kiệt tham gia anh.”

“Em không tham gia sao.” Tuấn Phong thắc mắc.

Thanh Vân ầm ừ. “Em chả biết chơi môn gì cả nên không đăng ký.” Cô nhìn Tuấn Phong. “Anh có tham gia không.”

“Anh đăng ký môn cờ tướng.” Tuấn Phong khẽ cười rồi nhìn sang em trai mình. “Em thi môn gì vậy Kiệt.”

Tuấn Kiệt dừng đũa. “Em đăng ký môn cầu lông và bơi lội.” Tuấn Kiệt tỏ vẻ ngạo mạn. “Tưởng anh đăng ký cầu lông, ai dè anh lại chọn môn cờ tướng. Cuộc thi năm nay có vẻ nhàm chán với em rồi.”

“Sao con không đăng ký môn câu lông giống em.” Bà Kim Xuân tò mò.

Tuấn Kiệt nhếch môi cười. “Anh Phong sợ mất mặt trước bạn gái nếu bị con đánh bại. Mà thua là cái chắc rồi.”

“Ba nhớ là con đánh cầu lông giỏi lắm mà Vân.” Ông Tuấn Anh ân cần nói.

Thanh Vân cưới tít mắt. “Đâu có đâu. Con đánh dở lắm ba.” Cô ngại ngùng.

“Con gái ba mà đánh dở, thì hai anh đứa không ai được đánh hay.” Ông Tuấn Anh nhìn hai anh em Tuấn Phong và Tuấn Kiệt ra lệnh.

Thế là cả nhà cùng phá lên cười. Sau đó Tuấn Phong dắt hai em mình đi ăn lẩu. Ba mẹ anh thì lên phòng nghỉ ngơi. Ông Tuấn Anh đang đọc sách thì dừng lại, ông bỏ mắt kính xuống rồi nhìn sang vợ mình.

“Này mình ơi, chuyện của bé Vân, mình định tính sao.” Ông Tuấn Anh nhíu mày.

Bà Kim Xuân dừng chải tóc. “Chuyện gì của bé Vân hả mình.”

“Chuyện tương lai của nó với mấy đứa.” Ông Tuấn Anh thở dài.

Bà Kim Xuân nhìn sang chồng mình. “Thì em vẫn quyết định như xưa, một trong hai đứa con trai của mình sẽ cưới bé Vân.”

“Anh nghĩ em quên rồi chứ.” Ông nhìn vợ mình khẽ cười.

Bà Kim Xuân bĩu môi. “Quên thế nào mà được.”

Ông Tuấn Anh ầm ờ. “Thì anh tưởng em xem Vân như con gái rồi. Nên em sẽ quên đi lời hẹn ước năm xưa.”

“Em vẫn xem bé Vân như con gái mình. Em muốn thằng Phong hoặc thằng Kiệt sẽ cưới nó. Em không muốn bé Vân sống xa mình, em càng không chấp nhận việc gả bé Vân cho người khác.” Bà Kim Xuân nói trong xúc động.

Ông Tuấn Anh lại thở dài. “Anh nghĩ nên để thằng Phong cưới bé Vân làm vợ đi. Vì anh thấy bé Vân rất thích nó.”

Bà Kim Xuân mỉm cười. “Em cũng nghĩ như anh. Với lại thằng Phong cũng quan tâm thương yêu con bé mà.” Bà thắc mắc. “Nhưng sao tối nay anh lại nói chuyện này.”

Ông Tuấn Anh nói ra suy nghĩ của mình. “Thì chuyện bạn gái của thằng Phong đó. Anh không muốn nó yêu đương người khác sâu nặng rồi quên bé Vân.”

“Em biết nó có bạn gái mà. Nhưng vì nó còn nhỏ nên em mới để cho nó thoải mái. Em vẫn chưa muốn ép buộc.” Bà Kim Xuân chợt nghĩ về mình.

“Liệu em có đang nghĩ về việc ép buộc hôn nhân của chúng ta không.” Ông Tuấn Anh bật cười. “Nhớ năm xưa tụi mình cũng bị ép cưới nhau. Không ai trong chúng ta chịu hết. Cả hai người đều có tình yêu riêng của mình, nhưng đâu có ai ngờ, sau khi về sống chung thì chúng ta yêu người kia còn hơn cả bản thân mình.”

Bà Kim Xuân ừm một tiếng. “Em nghĩ tất cả đều do duyên nợ cả.” Bà đi tới ôm chồng mình.

Thật ra thì mối quan hệ của hai người với ba mẹ của Thanh Vân đã có từ lâu. Bà Kim Xuân ngày xưa là người yêu của ba Thanh Vân, ông Quang Hưng. Sau khi bị gia đình ép cưới ông Tuấn Anh, bà Kim Xuân chia tay với người yêu mình. Ông Quang Hưng thất tình và đau khổ, trong lúc đó thì bạn thân của bà Kim Xuân, bà Tuyết Nhung kề đến an ủi. Trải qua thời gian, ông Quang Hưng và bà Tuyết Nhung cưới nhau.

Hai gia đình sau đó đính ước với nhau. Mặc dù không thể sống bên nhau nhưng họ có thể làm thông gia. Rồi hai gia đình ngày càng thân thiết hơn, cứ cuối tuần thì lại tụ họp với nhau. Chưa được bao lâu thì tại nạn xảy ra, ba mẹ Thanh Vân qua đời. Cảm thấy day dứt và đau buồn không nguôi, bà Kim Xuân lợi dụng tiền bạc và gia thế của mình để chiếm lấy quyền nuôi dưỡng Thanh Vân. Bà xem như đó là việc cuối cùng có thể làm cho họ. Kể từ đó thì gia đình bà xem Thanh Vân như con gái của mình. Bà hứa sẽ chăm sóc, nuôi nấng và bảo vệ Thanh Vân bằng tất cả gì mình có.

Lại nói về Tuấn Phong và hai cô cậu em mình. Ba người đang ăn lẩu trong trung tâm thương mại thì vô tình gặp Quang Tùng, bạn học của Tuấn Phong. Cậu ta cũng đi ăn lẩu với bạn mình.

“Chào Phong, không ngờ lại gặp ông ở đây.” Quang Tùng mỉm cười.

Tuấn Phong đáp lại. “Chào Tùng.” Đây là người trong lớp mà anh không thích chút nào. Hễ một chút là lại điêu ngoa.

“Cô gái xinh đẹp này là ai vậy.” Quang Tùng nhìn Thanh Vân không chớp mắt.

Tuấn Kiệt nhanh trí đáp ngay. “Đây là chị gái của em.” Tuấn Kiệt sợ anh mình khó xử. “Có chuyện gì không anh.”

“À không có gì, anh chỉ muốn chào hỏi thôi.” Quang Tùng nhìn Tuấn Kiệt. “Nhìn em hơi giống Tuấn Phong. Chẳng lẽ nào em là…”

“Em là em trai của anh Phong.” Tuấn Kiệt cướp lời nói nhanh.

Sau khi thấy Thanh Vân thì Quang Tùng đã có ý muốn làm quen. Chiều hôm sau đi học, Quang Tùng đã mạnh dạn đi tới bàn của Tuấn Phong để tìm hiểu về Thanh Vân.

“Ông Phong, cô bé lúc tối là em gái hay chị gái của ông vậy.” Quang Tùng muốn biết được thân phận thật sự của Thanh Vân.

“Là em họ Phong. Mà sao Tùng lại hỏi.” Tuấn Phong thắc mắc rốt cuộc cậu ta có ý gì.

Quang Tùng khẽ nở một nụ cười. “Ông giới thiệu em họ ông cho tôi đi.”

Ông vừa nói cái gì, Tuấn Phong nghĩ bụng rồi nói. “Tùng cứ đùa với Phong.” Anh giả vờ nói tránh.

“Thật chứ đùa gì. Từ lúc thấy em họ ông là tôi đã thích rồi.” Quang Tùng bày tỏ tình yêu sét đánh của mình.

“Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu sét đánh. Coi phim nhiều quá rồi phải không.” Nhật Thanh xỉa xói.

Quang Tùng nhếch môi. “Liên quan gì đến bà.”

Nhật Thanh cũng nhếch môi lại. “Sao lại không. Bé Vân là em gái kết nghĩa của tôi. Và tôi không muốn ông cưa cẩm nó.”

“Bé ấy tên Vân sao.” Quang Tùng vui mừng vì đã biết được tên. “Ông Phong giới thiệu bé Vân cho tôi đi.”

“Không.” Tuấn Phong lạnh lùng. Từ nãy giờ anh đã cảm thấy khó chịu nhưng không nói. “Tùng tìm người khác mà quen đi.”

“Sao vậy. Dù gì tôi và ông cũng là bạn bè mà. Ông giới thiệu cho tôi đi.” Quang Tùng năn nỉ.

“Thân không. Bộ là bạn thân hay sao. Mà có là bạn thân đi chăng nữa thì cũng vậy.” Nhật Thanh lại chem vào.

Tuấn Phong muốn chuyện này nên kết thúc ngay tại đây. “Em Phong còn nhỏ và gia đình Phong muốn nó chuyên tâm học hành. Do vậy Tùng đừng năn nỉ vô ích nữa.” Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Tiếng trống báo hiệu vào học vang lên, Tuấn Phong vẫn bước đi trong vô thức. Anh chả biết mình đang đi đâu, đến khi sực tỉnh lại thì anh thấy mình đang đi tới lớp của Thanh Vân và Tuấn Kiệt. Anh lẳng lặng đứng bên ngoài nhìn vào, anh thấy Thanh Vân đang cặm cụi ghi chép cái gì đó, khuôn mặt cô chăm chú nhìn rất dễ thương. Rồi anh thấy Tuấn Kiệt ngồi ở sau lưng Thanh Vân, cậu nhóc đang trò chuyện với bạn mình. Cảm thấy yên tâm, Tuấn Phong lao nhanh về lớp vì sợ trễ giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.