Trong khoảnh khắc ấy, máu dồn lên tim, tôi cảm thấy khó thở cùng cực. Tôi sợ đến mức, chẳng biết làm gì ngoài gào thét:
- Áaaaaaaaaa!
Người tôi nẩy lên, chiếc thuyền chao đảo. Ông Tư thấy vậy liền la lên:
- Bình tĩnh! Lật thuyền bây giờ!
Móng tay tôi bấu víu vào mặt thuyền, vừa thở hồng hộc, vừa trả lời như đang hấp hối:
- Chú.. chú.. Tư ơi.. có cái đầu người.. ở dưới đó.. đó..
Ông Tư trề môi, khuôn mặt ông ấy chẳng chút nào ngạc nhiên:
- Không phải đâu. Mày thấy mấy bụi cây dừa đằng kia không? Nó hay rụng quả xuống hồ. Chắc mày nhìn nhầm, quả dừa ngậm nước thôi. Hồi trước tao cũng lầm hoài. Đừng sợ.
- Không.. không phải dừa đâu.. con còn nhìn thấy rõ tóc mà.. hic.. hic..
Ông Tư bật cười:
- Thằng nhát gan. Cá chạy mất tiêu rồi, tại mày đó! Đúng là dân Sài Gòn.
Cảm xúc trong tôi tuột như tuột huyết áp. Giờ tâm trí đâu mà câu nữa, chỉ muốn về ngay lập tức thôi. Tôi sầu não quay qua nhìn Silly:
- Em ơi. Về..
Silly thở dài. Con bé lấy từ trong giỏ xách ra một bọc kẹo:
- Anh ăn đi cho đỡ sợ.
- Kẹo gì vậy? Ồ! Kẹo bên nước ngoài nè!
Tôi bóc vỏ ra, cho viên kẹo vào miệng. Ôi.. thật ngọt ngào và dịu nhẹ, nó khiến lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều.
- Cảm ơn Silly.
Ông Tư bỗng lắc đầu, đưa mắt nhìn xuống hồ:
- Hừm. Không biết tại sao cá ở chỗ này bơi đi hết rồi. Chắc là.. chúng ta phải đổi vị trí câu thôi!
Nói xong, ông cầm cây xào, chèo chiếc thuyền đi.
Rời khỏi giữa hồ. Đi một đoạn về phía dọc đường ngọn núi. Chúng tôi đến một chỗ mà chắc tôi đã thấy trên phim, chưa lần nào gặp ngoài đời. Giống đầm lầy. Không biết dùng từ có sai hay không, nhưng bờ hai bên hẹp lại, những bụi cây to mọc chi chít rũ bóng xuống hồ. Dưới mặt nước là những loài thủy sinh, rong rêu, bèo dâu.. tôi cũng không am hiểu nhiều về thực vật, chỉ biết chúng mọc đầy, xanh rì tầng mặt.
Chỗ này trông u ám gấp bội phần. Bởi lẽ, nó không thoáng đãn như giữa hồ. Tôi lóe lên suy nghĩ, giả dụ có chuyện gì xảy ra. Chắc mình sẽ đủ sức bơi vào, bờ cũng không xa lắm. Điều đấy khiến tôi an tâm hơn..
Ông Tư dừng thuyền và bắt đầu cắm câu.
Cứ 15-20 phút là một "em" cá lại vào rọ.
Ông Tư châm điếu thuốc, trò chuyện vu vơ cùng tôi.
Tôi gật gật, vừa nói, vừa ngồi đếm thời gian, thu người trong thuyền chứ chẳng dám câu nữa. Lát sau, Silly chợt lên tiếng:
- Chú Tư ơi. Về thôi. Sắp đến giờ rồi.
Ông Tư nhìn con bé:
- Giờ gì?
- Giờ linh!
Ông Tư giật mình:
- Thôi chết! Mãi ham cá với nói chuyện mà tao quên mất thời gian! Gần 6h rồi.
Ánh nắng cuối cùng đã tắt. Những cụm mây đen ngòm từ đâu kéo đến. Vạn vật xung quanh tôi dần dần tối lại.
Tôi cắn móng tay, miệng hối thúc:
- Chèo nhanh xíu chú Tư ơi. Con thấy ớn lạnh chỗ này quá.
Gió thổi làm những hàng cây ven bờ xì xào, tiếng ếch nhái dồn vang đất trời. Cái không gian này, tựa như thời khắc thế lực nào đấy sắp trỗi dậy từ địa phủ. Tôi lo quá.
Bỗng, ông Tư la lên:
- Thôi chết m* rồi! Mấy đứa nhìn kìa!
Phía trước mặt chúng tôi. Sương mù từ đâu lũ lượt kéo đến. Chúng trắng như màu phấn viết bảng. Chẳng mấy chốc, đoạn trước mặt đã bị bịt kín, không thể xác định phương hướng được nữa. Tôi hoang mang nhìn Silly:
- Đây không phải hiện tượng thiên nhiên bình thường phải không em?
Silly vẫn im lặng.
Ông Tư vội móc từ trong đồ nghề câu ra một chiếc đèn pin. Đèn loại lớn ấy, rồi ông ta đưa cho tôi, nhờ tôi soi đường.
Đèn đã bật, rất sáng. Nhưng, cái ánh sáng ấy không thể đâm xuyên qua được màng sương khói đặc quánh.
Lúc này, ông Tư đang chèo thuyền theo trực giác và kinh nghiệm của ông về chiếc Hồ rộng lớn nhiều đoạn này.
Chợt, Silly khẽ lên tiếng:
- 6 giờ.
Tôi nuốt nước bọt.
Sau lời nói của con bé. Những ngọn sóng dưới mặt nước bỗng mạnh lên một cách quái lạ. Chỉ vài giây sau, sóng dâng cao, chúng đập "rầm rầm" vào đáy thuyền. Chiếc thuyển đảo qua đảo lại. Tôi trừng mắt:
- Có chuyện gì thế này? Oái! Trời ơi! Oái! Con té mất!
Tôi cố gắng bám chặt vào thuyền. Ông Tư la to:
- Bám chắc vào các con! Chúng ta gặp nguy hiểm rồi!
Silly cho tay vào túi áo khoác lông. Nhìn con bé có vẻ như đang trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu không khoan nhượng. Một cuộc chiến giữa thế giới âm và phù thủy trẻ tuổi, quá hấp dẫn. Nhưng cái suy nghĩ ấy càng làm tôi thấy sợ hãi hơn. Lỡ Silly không đấu lại, mọi chuyện sẽ thế nào? Tất cả chúng tôi sẽ bỏ mạng chốn này, như cả trăm người khác sao?
Vẫn càng đang suy nghĩ lung tung. Chợt, tôi nghe tiếng nước bên phải mình. Tôi đưa mắt sang nhìn. Gì thế nhỉ? Giống.. giống.. cánh tay người.. Tôi run bần bật, chóa đèn pin xem thử.
- Ôi má ơi!
Cái thứ gớm ghiếc ấy rụt xuống hồ ngay lập tức. Tôi chỉ kịp nghe tiếng "bõm". Tôi thót cả tim, nếu tôi không soi đèn.. chắc là.. nó đã chạm vào tôi rồi.. Nhưng.. có lẽ không phải nó muốn chạm vào tôi đâu.. nó đang muốn leo lên thuyền!
Silly quay thoắt người lại, con bé nói nhỏ:
- Anh ngồi sát lại em đi!
Tôi gật đầu lia lịa, dịch cái mông lại gần con bé. Chắc con bé sẽ đảm bảo sự an toàn cho tôi lúc này.
Sóng ngày càng mạnh. Chao đảo, chao đảo, thôi không ổn rồi. Tôi thấy chóng mặt quá, buồn nôn nữa. Bất ngờ, một âm thanh vang lên:
Rắc!
Chúng tôi xoay đầu lại nhìn. Ông Tư lúng túng, nhăn mặt:
- Bà nội nó! Gãy rồi!
Không thể tin nổi. Sóng mạnh đến mức làm gãy cả cây chèo sao? Hay là có thứ gì dưới lòng nước kia đã bẻ gãy nó. Chặn đứng kế hoạch trở về của chúng tôi?
Bấy giờ, khuôn mặt ông Tư trở nên hoảng loạn. Ông ấy vừa nghiến răng vừa lắc đầu nhìn chúng tôi:
- Không.. không.. chèo được nữa.. chuyện.. chuyện.. ấy lại lặp lại rồi.. chú không.. không muốn mình giống thằng em của chú đâu.. Chú.. chú.. xin lỗi tụi con.. Chú đi trước đây!
Dứt câu. Ông Tư nhảy xuống nước. Ông ấy bơi tiến về phía bờ như một vận động viên. Quả là dân sống ở hồ, ở biển, ông ấy bơi quá nhanh và khỏe, mặc cho sóng đánh dữ dội.
Tôi và Silly ngơ ngác nhìn. Ông ấy đã vào được tới bờ và bám vào đám cây gần đó. Leo lên một cách an toàn. Chúng tôi thấy ông Tư la ó gì đó, tay chân chỉ trỏ, hình như ông ấy ra hiệu bảo chúng tôi cũng nên tự bơi vào.
Một chập sau, sương mù lại tiếp tục kéo đến. Che mất đi hình ảnh của ông Tư..
Tôi tuyệt vọng nhìn khúc gỗ bị gãy từ cây xào đang nằm trên thuyền. Tôi chẳng nghĩ mình có thể dùng nó để chèo vào. Đường tới bờ ở chỗ này thật sự cũng chẳng quá xa.
- Này Silly! Em biết bơi không?
- Không.
- Trời ơi. Vậy sao vô đây. Úi da. Đó em thấy chưa! Sóng mạnh lắm. Lát nữa cỡ nào cũng lật.. Ui da.. thuyền!
- Không cần phải bơi. Anh chèo đi. Mình sẽ vào bờ được mà.
- What! Em bị điên hả? Thôi thôi! Tự lo cho mình đi! Anh "thăng" trước đây!
- Không được! Cả trăm con ma da ở dưới đang chờ đoạt mạng! Anh không được xuống!
- Vớ vẩn! Ông Tư vào bờ. Em thấy không? Ông ấy đâu có bị làm sao đâu!
- Bởi vì ông ấy không hợp mệnh! Nên chưa bị bắt!
- Thôi thôi! Ngồi đây xíu, bọn nó leo lên thuyền. Là khỏi chạy luôn! Anh đi trước nha! Em là phù thủy mà! Tự cứu mình đii! Bái bai Silly!
Nói xong những lời ấy. Tôi như con vịt lao đầu xuống nước.
Ùm!
Khiếp! Nước lạnh quá. Vừa xuống thôi mà người tôi tựa đong đá. Nhưng điều làm tôi khổ sở nhất, đấy là những ngọn sóng như "vũ bão".
Chúng đập liên tục vào vai, vào mặt. Tôi không thể nào bơi thẳng được. Nãy giờ quần quật, tôi vẫn chưa đi xa khỏi chiếc thuyền. Cứ tới, lại bị sóng đẩy lùi. Với cái kiểu này, rất có thể tôi sẽ kiệt sức và chết một cách lãng nhách. Silly cầm đèn pin soi đường cho tôi bơi. Tôi chưa kịp có suy nghĩ cảm kích con bé thì những thứ đáng sợ lại xuất hiện.
- Ôi trời ới!
Tôi đã thấy rất rõ, qua ánh đèn của Silly..
Cái đầu người dị hợm trồi lên trước mặt tôi, không phải một, mà là rất nhiều, thậm chí còn có những cái sọ trắng phếch. Tóc tai lềnh bềnh theo nhịp sóng. Mỗi lần cảm thấy tóc cạ vào người. Tôi lại muốn khóc thét lên.
Tôi muốn sống để rời khỏi đây, nhưng không thể bơi được nữa. Tay chân tôi cứng lại, người rụng rời. Tôi chỉ biết dùng bản năng quạt đành đạch, miệng ư ử, chẳng hét nổi.
Những thân hình người trơn nhớt, lạnh buốt ấy cứ vờn qua vờn lại tôi. Tôi như đồ chơi của chúng. Nỗi sợ đã đến tận cùng. Sau bao nỗ lực, kết cục, tôi đang chìm. Đang chìm từ từ. Tôi sẽ chết, chết ở nơi này sao?
Bốp!
Ôi! Đau quá! Cái cây trôi dạt nào đó vừa đập vào đầu tôi. Nếu mạnh hơn chút nữa, chắc chắn tôi sẽ bất tỉnh sau cú đập đó.
Không. Không phải. Chính là khúc cây gãy ra từ cái chèo của ông Tư. Trong tiếng nước ù ù đang chảy từ tai này qua tai kia, tôi vẫn nghe tiếng hét của Silly: "Anh ơi! Cố lên! Đừng mà! Bám lấy cây đi! Anh ơi!"
Tôi gượng cánh tay, chộp vội nó. Dòng nước đen ngòm, đầy những thứ gớm ghiếc mà tôi không thể nhìn rõ. Chúng dần dần tẻ ra, thật may mắn, đầu trồi lên được mặt nước rồi, tôi ho sặc sụa, rong rêu bèo tảo gì đấy ngập cả mồm.
Silly đang nỗ lực kéo tôi vào. Tôi cười vì sự ngốc nghếch của mình và mừng rỡ trước sự cứu giúp của con bé.
Nhưng, mọi thứ không đơn giản như vậy. Vô số thứ trơn lùi bên dưới dòng nước chộp lấy bắp chân tôi. Hình như rất nhiều cánh tay người đang ghị, bám vào.
Chúng ghì lấy với khát khao lôi được tôi xuống cùng chúng. Chúng như những con quỷ háo đói, quyết không buông tha cho con mồi sau những đợt đùa giỡn gian ác.
Sóng vỗ liên tục vào người, mỗi cú vỗ, tay tôi lại dịch từ từ ra khỏi khúc gỗ. Tôi cố bám chặt hết sức có thể, nhất quyết không đầu hàng, không buông xuôi.
Tôi nghe được tiếng thở của Silly. Thấy được dáng người bé nhỏ đang run run, gắng gồng trong bóng tối.
Con bé chắc sắp cạn sức rồi, mỗi cú kéo chỉ nhích được một chút. Thậm chí, con bé sẽ bị lôi xuống cùng nếu cứ tiếp tục như vậy..
- Buông ra.. đi Silly!
- Không!
- Vậy thì đừng buông! Kéo mạnh lên! Sillyyyyy!
Những thứ bên dưới đang xuất hiện nhiều hơn. Chúng bám đầy bắp chân, đùi tôi. Phải làm sao đây.. Tôi bị chúng kéo xuống, rồi Silly lại giật lên, cứ như vậy. Lên rồi xuống. Tôi uống nước no căng cả bụng.
Silly có vẻ mất kiên nhẫn. Con bé kéo bùa từ trong túi áo ra. Dường con bé đã chính thức thể hiện sức mạnh của mình.
Tôi tin Silly có thể cân hết bọn ma da này. Thần thái của Silly không thể chê vào đâu được. Con bé nắm chặt bùa trong tay, miệng niệm chú. Rồi con bé vứt bùa xuống nước.
Tôi chờ đợi lá bùa bốc cháy hoặc nổ tung như bom nguyên tử, văng hết bọn ma da giống trong phim ấy. Nhưng không, chẳng có gì xảy ra cả, đời không như là phim.
Những lá bùa trôi tựa những tờ giấy vô hồn. Bọn kinh tởm vẫn cứ thản nhiên giật tôi từng đợt.
Silly bỗng hét to:
- Anh ơi! Anh nghe em nói gì không?
- Nghe! Ọc.. ọc.. anh đang nghe!
- Anh muốn sống không?
- Ọc.. ọc.. giờ này còn hỏi cái.. ọc.. ọc.. gì vậy? Tất nhiên muốn.. ọc..
- Vậy.. Em xin lỗi.. Nhưng mà anh cởi quần đi!
- Ọc.. ọc.. What the.. ọc? Em nói.. gì vậy?
- Không thì anh.. anh tiểu đi! Ma da sợ nước tiểu!
Tôi nhăn mặt trước những cách mà Silly đưa ra. Nhưng đứng trước tình thế ngàn con ma treo sợi tóc thì tôi phải thử. Nước đập mạnh, cộng với bọn dơ bẩn cứ kéo. Sớm muộn gì tôi cũng kiệt lực. Phải thử, phải thử ngay thôi. Không được ngại.
Tôi quyết định áp dụng một lượt cả hai cách. Tôi bắt đầu "ự ự"
Ra rồi!
Dòng nước bên dưới trở nên ấm áp hơn hẳn. Quả thực, có tác dụng tức thời. Quá hay, bọn ma đang từ từ buông khỏi đùi tôi.. "ự!" Thôi chết, vì ăn quá nhiều xoài.. Kiểu này chắc phải vứt luôn cái quần quý giá rồi..
Tôi nhanh chóng tháo dây nịt ra. Tay còn lại bám chặt vào khúc gỗ. Uốn éo vài cú thì chiếc quần đã chính thức tạm biệt chủ nhân của nó. Bọn kia hình như hơi không thông minh thì phải, tôi cảm giác được bọn chúng vẫn bám theo "anh bạn của tôi" và từ từ chìm xuống.
Giờ phút này, bên dưới tôi trống trơn, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Một cảm giác rất lạnh lẽo.
Sóng trên hồ dần dần dịu lại, không cuồn cuộn như ban nãy nữa.
Silly thở phào, con bé từ từ kéo tôi tới nơi an toàn.
- Anh tự lên được không? Đưa tay cho em. Cẩn thận lật thuyền!
Vừa lên tới. Tôi đã nằm bệt trên thuyền, thở, ho và ói liên tục. Suýt nữa thì về đoàn tụ với ông bà rồi.
- Ê! Đừng soi đèn qua đây Silly! Anh không có mặc..
- Em biết rồi. Anh chèo thuyền đi. Chỉ một đoạn nữa là vào bờ rồi.
Đúng như Silly nói. Có lẽ những trận sóng đã giúp thuyền tiếp cận gần hơn với đất liền. Một tiếng đồng hồ "thập tử nhất sinh". Tôi quá mệt rồi, nhưng cũng cố thêm chút nữa. Không thể bắt con bé chèo.
- Silly ơi.. Anh như thế này.. nhỡ người dân trong làng thấy.. Nghĩ anh biến thái thì sao?
- Em có mang theo váy chống nắng.
- Hả? À.. à.. cái loại giống như miếng vải dài mà con gái hay mang khi đi xe máy đúng không?
- Um
- Cơ mà.. trên đấy có hình gì không? Màu gì?
- Mèo Hello Kitty. Màu hồng. Em thích màu hồng.
- Ôi trời.. thua..
* * *
* * *
* * *
Sau sự cố gắng đi từ bụi rậm này qua bụi rậm khác.
Tôi và Silly đã về được đến nhà nhóc Tí.
Tôi vội vã đi cửa sau, bay vào phòng để thay quần và chuẩn bị cho việc tắm rửa. Người tôi lúc này toàn rong tảo, nhìn chẳng khác nào động vật lưỡng cư.
Hình ảnh ma quái ở hồ cứ ám ảnh trong lúc tắm. Nhưng có vẻ như là, chúng không đọng lại trong tôi nhiều nữa rồi. Vì, tôi sắp đưa ra một quyết định mà có lẽ sẽ mang lại cho tôi cuộc sống yên bình như trước đây..
* * *
- Anh muốn về à?
- Ừ. Đúng. Này.. Silly à. Anh mệt mỏi lắm rồi. Sức chịu đựng của anh có hạn.. Những ngày qua, chứng kiến những thứ.. đó. Thật sự, anh chưa bao giờ nghĩ chúng khủng khiếp và rõ mồn một như vậy.
Silly bước đến cửa sổ, con bé nhìn xa xăm:
- Vậy còn.. mây trên đỉnh núi.. của em.. thì sao?
Tôi như nổi điên sau lời nói ấy và tôi rất khó chịu khi con bé cứ lặp lại những cụm từ khó hiểu. Tôi quát:
- Em nói chỉ muốn ngắm mây! Mà em cứ đòi đi lung tung! Anh đã suýt mất mạng 2 lần rồi đó! Quá tam, ba bị! Anh không muốn đi cùng em thêm một lần nào nữa! Hiểu chưa! Đủ rồi! Quá đủ rồi!
Con bé bước lại gần tôi. Nó đưa cho tôi vỉ thuốc:
- Anh ngâm nước lâu. Uống một chút vitamin đi. Không thì lại đổ bệnh.
Tôi hất tay con bé. Vỉ thuốc văng khỏi lòng bàn tay nó. Rồi rơi xuống đất. Tôi gằn giọng:
- Anh phải về!
Tôi lạnh lùng cầm chìa khóa xe, xồng xộc bước ra cửa.
- Khoan đã!
Silly tiến lại gần tôi. Con bé cầm tay tôi, mở lòng bàn tay mà tôi đang nắm chặt ra và đặt xấp tiền lên:
- Giờ thì.. Anh đã có thể đi được rồi..
Nói xong, Silly cúi đầu, quay lưng bước về phòng.
Tôi chẳng quan tâm nhiều nữa. Giờ đã có một đống tiền rồi. Thật là đáng đồng tiền bát gạo cho chuyến đi vào sinh ra tử. Hên là vẫn chưa tử.
Tôi ngồi lên con ngựa sắt thân yêu. Xe bắt đầu lăn bánh.
Chẳng bao lâu, tôi đã đến đường quốc lộ nối địa phận Cam Ranh và Nha Trang.
Bây giờ là 8h tối. Thật sự tôi lười đi xe gắn máy để về lắm, sức khỏe đang không được tốt. Tôi quyết định đứng bắt chiếc xe khách nào đấy to to, loại nào có gầm chứa xe máy và giường nằm ấy. Nhiều tiền rồi, phải sang chảnh, tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.
Sau một hồi chờ đợi. Giờ phút này, tôi đã êm mông trên chiếc xe giường nằm 5 sao đầy đủ tiện nghi, wifi, truyền hình, đèn led chớp tắt như vũ trường.
- Sài Gòn! Hãy chờ anh!
Tôi vui cười một mình như kẻ xa quê lâu năm không được về thăm nhà. Tôi nhắm mắt, đánh một giấc, sáng dậy, tôi sẽ có mặt tại nơi tôi cần.
Đang nằm ngủ ngon lành. Bỗng, điện thoại réo lên.
- Alô? Ai đó, biết giờ là mấy giờ rồi không?
"-Anh đi đâu mấy hôm nay vậy?"
Một giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia. Là Ngân, cô bạn học chung thời đại học. Cô gái này xinh xắn lắm, có tình cảm với tôi lâu rồi. Nhưng mà tôi là kẻ khá hững hờ, âu cũng là vì công việc và cha mẹ già trước, vợ con để sau.
- À. Anh đi phượt em ơi.
"-Phượt bằng xe máy hả? Trời ạ! Anh có biết bây giờ ra đường nguy hiểm lắm không. Tai nạn giao thông nhiều lắm. Anh có chuyện gì, em biết làm sao.."
- Haha.. Ờ.. Anh lái xe an toàn, đâu có bắn tốc độ đâu!
"-Bây giờ đi bộ cũng chết nữa. Huống gì là đi xe. Anh có biết vụ gần nhà em không? Con bé học sinh cấp 3 bị container cán kìa!"
- Học sinh trường gì? Ở.. ở.. Xa Lộ Hà Nội phải không?
"-Võ Thị Sáu. Đồng phục có cà vạt đen đó. Biết không? Mà sao anh hỏi vậy?"
Tít.. tít.. tít..
(còn tiếp)