Con bé không gắt gỏng hay la lên như suy nghĩ của tôi. Nó nói với giọng lạnh lùng làm tôi run bần bật:
- Anh không thoát khỏi em đâu.
Tôi đứng chòm dậy. Cười gượng tỏ ra mình vô tội:
- À ờ.. haha.. anh đâu có ý xấu gì đâu.. Anh anh.. tính đi rửa ráy.. mà.. không có xà bông.. nên kiếm xem.. em có không ấy mà..
- Dưới nhà tắm có sẵn đấy anh.
Con bé bỗng tiến sát lại gần, nó nhón chân lên, nói vào tai tôi:
- Anh ngưng chạm vào đồ của em đi nhé. Không thì lại mất mạng ở cái chốn này. Uổng lắm.
Trời đất. Như sét đánh ngang tai vậy. Tôi đứng chết lặng vài giây sau câu nói "huyền bí" pha lẫn đầy rùng rợn từ con bé.
Tôi chỉ tay ra ngoài cửa sổ về phía ngọn núi và dùng chút can đảm cuối cùng này để đáp trả:
- Ban đầu em nói muốn ngắm mây mà! Tại sao em lại lừa dối anh? Mục đích của em.. Đâu.. đâu phải thế? Tại sao phải bắt anh ở đây cùng em? Em.. em có thể đi một mình và làm những gì.. em muốn mà?
- Anh không hiểu đâu. Đừng hỏi nữa.
Con bé tiến lại cửa sổ, nó trầm ngâm nhìn ngọn núi xa tít.
Lại nữa rồi, tôi bất lực thật sự với nó. Tôi ngồi bệt xuống sàn:
- Ít nhất, em cũng phải cho anh biết tên hay gì đó về em. Cứ thế này, anh khó chịu quá!
Con bé nói lí nhí trong miệng:
- Chúng ta chỉ gặp nhau, ở thời điểm này một lần trong đời mà thôi. Biết nhiều, để làm chi. Không quan trọng đâu. Anh gọi em là gì cũng được..
Mệt mỏi với một con bé có nhiều tư tưởng kỳ dị, cực đoan như này. Nhưng. Dù sao, tôi cũng muốn mọi thứ vui vẻ hơn để cõi lòng âu lo của mình được an ủi:
- Này nhóc. Em là du học sinh.. cho nên.. anh sẽ gọi em bằng 1 cái tên Tây nhé. Ờ.. à.. Anna, Alice, Smith hay là.. Silly.. Em thích tên nào?
Con bé lạnh lùng. Trong đầu, chắc nó chỉ coi tôi như kẻ hề nhạt nhẽo, nó quay lưng, bước ra khỏi phòng:
- Gì cũng được! Lần sau đừng vào phòng em.
- Anh.. biết.. rồi.. Silly nhé.. Silly..
Từ đấy, tôi gọi con bé là Silly. Thật mắc cười bản thân. Chẳng hiểu sao tôi nghĩ ra cái tên ấy để gọi con bé. Silly nghĩa là điên rồ, khùng hoặc ngốc nghếch.. Quả thật, gọi con bé là Silly, vô cùng hợp lý.
Tôi lại nằm trên võng và tạm ngưng ý định bỏ trốn. Không hiểu sao tôi dễ bị mềm lòng nếu chạm mặt với Silly. Con bé như có yêu thuật lấy lòng người khác vậy.. Thôi. Gác chuyện đó qua một bên.
Quả thực. Tôi cũng thích ở đây, không nhiều, nhưng dạng như "sao cũng được". Bầu không khí rất trong lành và mát mẻ.
Tôi nhìn về phía những ngọn núi. Đỉnh núi mờ ảo sau mây khói
Tôi chưa cảm thấy được nỗi sợ của mình thật sự nhiều. Nhưng, khi những tia nắng trên đỉnh đầu dần tắt, Mặt Trời le lói sau ngọn núi. Nỗi sợ trong tôi bắt đầu rõ ràng.
5h chiều. Những bác nông dân đang trở về nhà sau ngày đồng án.
Khói bếp bốc lên từ những ngôi nhà xa xăm. Cô chủ cũng đang chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi.
Thằng nhóc Tí hình như mới đi chơi với lũ trẻ trong làng về. Thấy tôi đang nằm trên võng với vẻ sầu đời. Nó chạy lại bắt chuyện:
- Anh Tèo tắm chưa?
- Haha. Chưa. Em có tắm không? Tắm trước đi.
- Anh tắm trước đi!
- Ủa? Sao vậy?
- Tắm trễ có.. ma đấy anh!
Ôi má ơi. Hết con Silly, giờ đến thằng Tí. Hình như bọn trẻ bây giờ có thú vui nhát ma người khác thì phải.
Tôi cười miễn cưỡng, đầu lắc qua lắc lại:
- Em đang nói đùa phải không? Làm gì có ma trên đời.
- Không. Em không nói đùa đâu! Nhà tắm nhà em có ma đó! Anh mà tắm trúng giờ linh là gặp ma á nha!
Tôi há hốc mồm. Chẳng tin nổi, nhà có người ở mà cũng xuất hiện ma được? Ma ở khắp mọi nơi à.
Tôi cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong sợ ma hết chịu được:
- Xùy xùy! Vớ vẩn. Vớ vẩn! Anh chả tin đâu! Anh mày đi tắm đây! Ma cỏ cái gì mà ma cỏ..
Suy đi nghĩ lại. Trời ạ! Điều đáng sợ nhất lúc này đó là tôi không có mang theo đồ để thay! Chết thật chứ. Đang bối rối đứng suy nghĩ trước nhà tắm thì bóng Silly lù lù bước lại.
- Em nhờ cô chủ ra chợ mua cho anh nè!
Nó ném cái bọc gì đấy về phía tôi. Tôi giật cả mình, chộp lấy, suýt làm rơi. Ồ! Áo, quần, khăn mới. Thích quá đi mất! Có cả quần chíp nữa. Chu đáo thế nhỉ. Tôi cười một mình, cầm bọc đồ đi vào nhà tắm.
Silly không mấy đáng sợ, ít nhất là thời điểm này. Nó cũng khá tốt bụng đấy chứ. Mà thôi, không được, không được, nó đang mê hoặc mình. Phải tỉnh táo.
Tôi ngưng nghĩ tới Silly và nghĩ về cái nơi mình đang đứng. Nhà tắm rộng rãi, nằm phía sau hè, tách biệt nhà chính.
Trong này có đầy đủ thau, xà bông, dầu gội, xô.. Nhưng điều làm tôi chú ý nhất là cái vòi hoa sen. Muốn dùng vòi thì phải quay lưng về phía nó, nhưng kế nó là mấy cái lỗ thông gió nho nhỏ. Trông kinh lắm, đang tắm mà tưởng tượng đến cảnh có tay người thọc vào, chạm lên vai mình, chắc tôi sẽ đột tử trong nhà tắm luôn.
Tôi cố lấy lại bình tĩnh. Chẳng biết sao trước giờ mình cũng tương đối ít để ý tới chuyện ma quỷ. Dám tới những nơi vắng vẻ một mình. Mà dạo này, nhát quá.. Tôi lắc đầu, mở vòi hoa sen
Ào ào..
Nước rơi xuống. Đã quá. Mát quá.. nhưng hình như nước hơi lạnh.
Tôi cho tóc ướt rồi nhích đầu mình qua một bên ngay, lấy tay vuốt mặt để hóng tình hình xung quanh. Không thể tắm và nhắm mắt một cách thoải mái như ở nhà được.
Tôi lấy cục xà bông, chà lên người. Nhưng không quên việc nhìn chằm chằm vào mấy cái lỗ thông gió đen thui bí hiểm.
Đèn nhà tắm sáng trưng. Nhưng ngoài kia trời đã chẳng còn ánh nắng. Ở đây yên ắng quá, tôi sợ sự im lặng mà người ta vẫn gọi là im lặng một cách đáng sợ.
Tôi hát vu vơ một bài hát. Việc hát hò làm tôi quên đi mọi thứ xung quanh. Quên luôn cả dầu gội đầu trên đầu mình đang chảy xuống.
Bất ngờ, nó lọt vô mắt, cay chẳng chịu nổi.
Tôi không còn thấy gì nữa, cố gượng lên hết cở để nắm cái chốt vặn. Cạch! Nước ào ào xả xuống.
Tôi dụi mắt liên tục như con mèo. Bỗng.
Tôi cảm thấy có vật gì đó mềm mềm, lạnh buốt. Chạm nhẹ lên trên bờ vai trần. Nó ngoe nguẩy, ngoe nguẩy. Giống ngón tay trơn lùi của ai đó đang đùa cợt.
Tôi nhảy cẩn lên trong sợ hãi. Theo bản năng, tôi chạy về phía cửa, vùn vằng, hất lia lịa cho cái thứ ấy tránh xa mình.
Tôi mếu máo, nép chặt người sát cửa. Cố trấn tĩnh lại để xem đấy là gì..
Trời ạ! Làm sợ hết hồn.
Một con thạch sùng gớm ghiếc đang bò dưới nền.
Vậy chăng, chính nó đã rơi vào vai mình à?
Đúng là thần hồn nát thần tính. Tôi đã quá ám ảnh với những thứ ma quái. Chính vì vậy, cái gì cũng làm tôi liên tưởng đến chúng. Tôi thở phào: "Phù!".
Dẹp, dẹp đi. Không được sợ nữa. Phải tắm nhanh lên và rời khỏi chỗ này.
Tôi mở nước, kì cọ thật mạnh để cơ thể sạch sẽ.
Tiếng nước rơi xuống sàn, lách tách, lách tách..
Miệng hát vu vơ xua đi nỗi sợ..
Bất chợt, lại nữa.
Lại có thứ gì đó mềm mềm, lạnh buốt chạm vào vai tôi.
Tôi chẳng còn giật nảy lên như hồi nãy nữa. Bởi lẽ, lúc bấy giờ, tôi chỉ có suy nghĩ. Nơi này chắc hẳn là nguyên một ổ thạch sùng. Tới 4, 5 con gì đấy đang đồng loạt rơi lên vai tôi.
Tôi không quay lại, chỉ đặt tay mình lên để hất thứ ấy xuống. Nhưng không.
Không như tôi nghĩ. Tôi hất nó, nhưng nó vẫn bám chặt lên vai tôi. Tôi sờ sờ nó. Nó tròn, nhớp nháp, tôi rê tay của mình lên một chút để xem nó ra sao. Nó dài, hơi sần sùi, như.. bàn tay người?
Ôi.. Hít một hơi. Tôi nở nụ cười đau khỗ. Tiêu đời em rồi..
- Máaaaaaaaa ơi!
Tôi chưa kịp xoay người lại để nhìn thì. Bỗng, âm thanh gì đấy vang lên:
Cụp!
Đèn nhà tắm tắt một cách bất ngờ.
Bóng tối bao trùm cả căn phòng.
Sao đây, phải làm sao đây?
Tôi chỉ biết dùng hết sức bình sinh, đạp tung cánh cửa trước mặt, chạy thoắt ra ngoài. Miệng không ngừng la hét thất thanh, trong tình trạng trần trụi:
- Á á á á á á á á á á! Maaaaaaa! Cứuuuuuuuu!
(còn tiếp)