Quá sợ hãi, thân ai nấy lo, mọi người chạy toán loạn như ong vỡ tổ. Tôi và Silly cũng thế, hai đứa chạy theo quán tính trong bóng tối, chứ chúng tôi chẳng hề biết đường lối rõ ràng của cái nghĩa địa này. Silly chạy nhanh hơn cả tôi, đúng là thể loại phù thủy nhát gan. Con gái con nứa gì đâu mà chạy kinh hồn.
Được một hồi, tôi bắt đầu thấm mệt.
- Này. Dừng.. dừng lại.. nghỉ ngơi tí đi em.. anh.. Anh đuối sức rồi..
Silly tắt đèn pin, con bé nói nhỏ:
- Tụi mình tới sát chân núi rồi.
- Hả? Cái gì? Anh tưởng.. anh tưởng tụi mình.. tụi mình đã rời khỏi nghĩa địa và về phía làng.. Thì ra.. em dẫn anh chạy tới núi hả.. Sao em chơi kỳ vậy?
- Vì tụi mình phải lên trên ngọn núi này.
- Tới mức đường cùng rồi, em hãy nói cho anh nghe đi.. tại sao.. tại sao em lại muốn lên trên đỉnh núi?
- Lý do duy nhất bây giờ. Đó là cứu người. Nhóc Tí và Quân đang ở trên đấy!
- Thật không? Pháp thuật của em cảm nhận được điều đó hả?
- Mình không có nhiều thời gian đâu. Phải lên núi trước khi sương mù dày đặc thêm!
Tôi lẽo đẽo phía sau Silly, con bé chỉ đi đâu thì tôi đi đó. Càng rời xa chân núi, cây cối ngày càng thưa thớt hơn. Chủ yếu là nhiều vách đá và các đám bụi gai mọc cao. Nhờ vậy, tầm nhìn cũng tạm gọi là thoáng đãng. Với sự soi sáng lờ mờ của trăng và sao trên đỉnh đầu, vạn vật quanh đây cũng dễ định hình hơn.
- Anh mệt không?
- Mệt lắm.. anh ít khi leo núi.. Lại còn đi vào giờ này nữa.. Anh chỉ muốn nằm ngủ một giấc trong căn phòng ấm áp thôi.. phù.. phù..
- Chỉ hôm nay nữa. Ngày mai, mình về nhé.
Tôi mừng rỡ:
- Thật không. À.. à đúng rồi. Lên trên núi theo đúng tâm nguyện của em. Thì còn đòi gì nữa? Em có đòi thêm, anh cũng chả thèm giúp đâu. Hừm..
- Vất vả cho anh rồi.. Này này anh ơi!
Silly đứng khựng lại, con bé pha đèn vào bụi gai cách chúng tôi khoảng 10 bước chân. Tôi ngơ ngác nhìn. Trời ạ! Thật không thể tin được, thằng Tí đang ở trong đấy. Tôi vội chạy tới thì Silly cản lại ngay:
- Đừng! Khoan đã! Nghe em nói.
- Sao? Sao? Lại cứu thằng Tí đi chứ. Mà sao nó lại ở trong đó vậy? Hình như.. thằng Tí chết rồi phải không? Ôi mẹ ơi! Anh thấy nó cứng đờ kìa!
- Con quỷ đã để nhóc Tí ở đấy. Em cho rằng, sau khi ăn thịt, uống máu của Toàn, nó có ý muốn.. dự trữ.. Nên chưa vội, mà tạm để ở đây..
- Thế.. thế.. còn thằng Quân.. thì.. thì sao?
- Em nghĩ.. nhóc Quân cũng đã chịu số phận bi thương như Toàn. Hiện tại, có thể con quỷ đang còn xua đuổi người dân dưới nghĩa địa và chưa lên đây.
- Vậy mình tranh cơ hội này mà cứu thằng Tí đi em!
- Chờ em một chút.
Silly mở khóa balô ra, con bé lục qua lục lại. Một hồi sau thì Silly trừng mắt nhìn tôi:
- Balô của em bị mắc trúng bụi cây nào đó, nên rách rồi! Lá mình hái đã rơi ra hết!
- Trời đất ơi! Em xem kỹ lại coi!
- Chỉ còn đúng 2 chiếc lá..
- Thế thế.. có đủ dùng không? Còn mấy tấm bùa giấy của em thì sao?
- Em mong là được. Còn bùa của em.. chúng đâu có tác dụng gì đâu..
- Hả? Sao lại thế. Em là phù thủy mà?
- Em là người bình thường. Em là du học sinh, em không phải phù thủy đâu.
- Anh không tin! Cái gì em cũng biết, thế mà lại chẳng chịu nhận.
- Đừng vớ vẩn nữa. Lại đưa nhóc Tí ra càng nhanh càng tốt, ác quỷ sẽ quay lại bất cứ lúc nào!
Hai đứa tiến lại gần bụi gai. Tôi cảm thấy rất căng thẳng khi phải nghĩ tới những thứ tiếp theo có thể xảy ra. Silly vừa soi đèn vừa cùng tôi bẻ từ từ những cành gai. Điều vô cùng đáng sợ đó là thằng Tí vẫn còn ôm khư khư con búp bê. Nhưng thể trạng của nó như người đang ngủ, da dẻ không biến sắc mà hồng hào. Silly bỗng rụt ngón tay lại ngậm vào miệng.
- Em sao thế, bị gai đâm trúng à, để anh xem nào.
Tôi kéo tay Silly. Đặt bàn tay be bé vào lòng bàn tay mình. Vết thương không đáng kể, chỉ có một vết nhỏ. Nhưng.. Chà, tay Silly mềm và trắng quá, ấm nữa, cầm thật là thích quá đi mất. Tôi đang đứng hình thì bất ngờ Silly rụt tay lại.
- Anh làm gì thế? Lợi dụng em à?
- Hehe.. không không.. đâu có.. Anh đang quan tâm em đấy.
Silly liếc tôi một cái rồi tiếp tục gỡ những cành gai. Sau những nỗ lực nho nhỏ, chúng tôi đã kéo được thằng Tí ra ngoài. Thằng Tí vẫn còn thở, nó chỉ đang bất tỉnh, tuy vậy, trên người nó khá nhiều vết trầy xước, thật đáng thương.
Silly lấy một chiếc lá sao lá tim nhéc vào áo con búp bê. Rồi vứt nó đi thật xa về phía những lùm cây rậm rạp.
Tôi gật gật đầu, có thể mọi chuyện đã ổn thỏa. Tôi cõng thằng Tí trên vai. Vừa đứng dậy thì.. đột nhiên.. những âm thanh kỳ dị bất ngờ vang lên giữa núi rừng.
- Nó quay trở lại rồi.
Tôi hoảng loạn sau lời nói của Silly.
- Chúng ta phải làm gì đây? Chạy mau lên!
- Chúng ta chạy không thoát đâu.
Silly dúi vào tay tôi chiếc lá sao lá tim cuối cùng.
- Anh hãy giữ nó đi. Và đưa nhóc Tí xuống núi theo đường phía sau. Em sẽ ở lại đây, giữ chân ác quỷ.
Tôi lắc đầu liên tục, trợn mắt nhìn Silly:
- Không! Có đi thì cùng đi! Có về thì cùng về! Nếu như lời em đã nói, em không phải phù thủy. Em sẽ chết! Em sẽ chết đó! Anh không muốn em chết! Không!
- Vậy anh đưa nhóc Tí đây, em cõng cho. Rồi anh ở lại giữ chân ác quỷ nhé.
- Trời! Anh sợ lắm, không được, không được đâu. Sao em khôn vậy?
Ngay lúc đó, những âm thanh ngày càng to rõ hơn bao giờ hết. Tiếng cây lay động sột soạt. Từ trong bụi rậm đen tối, một vật thể nhảy xổ ra trước mặt chúng tôi. Đó là một thứ quá khủng khiếp, kinh tởm thật sự, lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong đời. Nó mang hình thù một cô gái đang bò. Có mái tóc dài khô khốc, rủ xuống hai bên mang tai. Da dẻ nâu nâu lại còn lởm chởm những vết lở loét. Đôi mắt sâu hoắm đèn xì không tròng. Và nhất là cái mồm đang ứ ra toàn nước dãi và máu, như thèm khát.. chúng tôi..
Chỉ bấy nhiêu đấy, cũng đủ làm tim gan phèo phổi nội tạng trong người tôi nhảy lung tung cả lên. Bất chợt, nó xoay từ từ cái đầu, nghiêng nghiêng nhìn thẳng về phía tôi. Tôi nuốt nước bọt.
- Ê.. ê.. đừng.. đừng.. nhìn em chị.. chị quỷ ơi.. Em là người lớn.. nên thịt em không được mềm đâu.. Ăn.. ăn cô bé này nè!
Silly liếc mắt nhìn tôi. Con bé thật quá dũng cảm. Nó hét lên:
- Tới đây!
Silly bất ngờ giựt lấy chiếc lá tôi đang cầm. Cùng lúc ấy, con quỷ xồng xộc lao đến. Tôi sợ quá, lại còn đang mang trọng trách bảo vệ thằng Tí. Nên cong giò chạy trước.
Sắp tới gần, con quỷ há cái mồm đỏ lòm ra. Silly vội vứt thẳng chiếc lá sao lá tim vào. Thật bất ngờ! Con quỷ té uỵch ngay xuống đất, giãy giụa liên hồi. Nhân cơ hội này, Silly cũng tháo chạy cùng tôi.
Cảm thấy đã đi xa khỏi con quỷ, tôi buộc lòng phải dừng lại. Cõng thằng Tí đã mệt, đã thế còn mỏi chân và rất khát nước. Tôi le lưỡi ra thở hồng hộc:
- Nghỉ.. nghỉ xíu.. Silly ơi.. mệt.. mệt..
Tôi ngồi xuống, tựa bờ vai vào một gốc cây to tướng ven đường mòn. Silly cũng có vẻ đã thấm mệt, nhưng con bé trông vẫn rất điềm tĩnh. Con bé này quả thật nó không biết sợ ma là gì.
Tôi ngạc nhiên. Silly đang làm cái trò gì đó. Con bé áp tai xuống mặt đất. Tôi trầm trồ. Con bé nghe ngóng tình hình theo cách cổ điển chăng.
- Có con gì đấy đang tới gần!
- Cái gì? Em nói sao? Anh tưởng quỷ xấu xí đã bị tiêu diệt rồi?
- Anh nhớ ông Tư từng nói gì không? Ngọn núi này có hổ!
Tôi hoang mang, chết thật. Con quỷ còn dùng bùa phép mà trừ được, còn con hổ thì đành bó tay. Silly tiến lại gần cái gốc cây. Rồi con bé từ từ leo lên. Tôi chợt nghĩ ra. Đúng rồi, hổ không biết leo cây. Nếu mình lên trên kia, mình sẽ an toàn. Cái cây này tương đối dễ leo vì có rất nhiều cành to chĩa ra tứ phía. Tuy phải cõng thằng Tí, nhưng không vấn đề gì.
Lát sau, chúng tôi đã ngồi vỏn vẹn trên cây, quan sát được mọi thứ phía dưới.
Grừuuuuuu!
Tiếng gầm rền vang núi rừng. Quả như lời Silly đã nói, con bé không những dự báo được tâm linh mà còn dự báo được động vật học. Một con hổ to tướng xuất hiện, nó đang bên dưới chúng tôi. Hình như nghe thấy hơi người, nên nó cứ bò qua bò lại quanh gốc cây. Tôi lo lắng không dám phát ra tiếng động, nín thở được lúc nào hay lúc đó, bị muỗi đốt nhưng chả dám gãi. Dưới ánh sáng lờ mờ, trông con cọp chẳng khác gì mấy con trong sở thú. Tuy vậy, nó có vẻ rất hung hãn. Chỉ cần thấy người là nó sẽ đớp ngay lập tức.
Silly đang ngồi bên cành bên kia, con bé chăm chú nhìn loài vật mà người ta thường gọi là Chúa tể sơn lâm. Bỗng dưng, tôi thấy hơi nhồn nhột ở gò má. Đưa tay lên mặt gãi nhè nhẹ thì..
Trời đất? Tóc.. tóc ở đâu ra thế này?
Tôi bặm môi, từ từ ngước cổ lên.
Trong ánh sáng huyền ảo của trăng và sao. Tôi như muốn nổ tung, hì hục thở gấp. Ôi mẹ ơi.. Chính là nó, chính là.. con ác quỷ. Nó đang đu ngược phía trên tôi. Khuôn mặt kinh tởm ấy cách trán tôi chỉ còn vài cen-ti-mét. Tóc nó bay phất phơ, chạm vào mũi vào mắt tôi..
- ÁÁÁ ÁÁÁ ÁÁÁ ÁÁÁ!
Tôi thét lên trong sợ hãi. Lao qua cành khác nhanh như con khỉ chuyền từ cành này sang cành kia. Tôi và Silly đang ở sát bên nhau.
- Anh.. anh.. anh tưởng chúng ta đã tiêu diệt được nó.. Silly.. Silly.. mình phải làm sao bây giờ?
- Em không biết.. Nhưng em nghĩ nó đã mất đi gần hết sức mạnh rồi. Anh đánh nhau với nó đi!
- Trời đất.. Sao anh đánh lại.. Anh đâu có biết võ đâu? Anh chỉ biết chạy xe ôm và nói tiếng Anh OK?
Lúc ấy, con cọp cũng đã phát hiện ra sự có mặt của chúng tôi trên cây. Nó không ngừng gầm gừ, cào cấu vào gốc cây. Đây quả thực là thời khắc thập tử nhất sinh. Bên kia là con ác quỷ đang tức giận, nhưng trông nó lững chững, chắc nó sợ chúng tôi còn lá sao lá tim. Bên dưới là Chúa sơn lâm đói khát, sẵn sàng chờ đợi để có bữa ăn khuya đầy đủ chất dinh dưỡng. Chúng tôi biết phải làm gì bây giờ.
Con quỷ từ từ bò lại gần tôi, dường như thứ nó muốn chính là thằng Tí. Nó chỉ thích ăn thịt trẻ con, tôi đoán thế. Rồi không chần chừ gì thêm, con quỷ ào ào lao tới. Tôi nhanh chân nhanh tay, phóng qua cành khác. Nhưng..
- Rắc!
Cành cây tôi vừa đặt chân lên, gãy ngay tức khắc. Nó không đứt ra mà trể xuống. Tôi la lên một tiếng, tưởng rằng mình đã rơi, nhưng không. Ông bà phù hộ, tôi đã kịp chợp trúng một cành cây to khỏe. Một tay phải giữ thằng Tí, tay còn lại cố ghì chặt cành cây. Thôi xong rồi, chẳng mấy chốc, tôi có thể sẽ hết sức và buông xuôi. Tôi la lên trong vô thức:
- Cứu anh Silly ơi! Cứu anh với!
Silly nhìn nhìn rồi con bé làm gì đấy, tôi cũng không biết nữa.
Chúa sơn lâm gầm gừ liên tục làm ý chí của tôi dần hao hụt. Nó không ngừng nhảy qua nhảy lại, tìm cách vố lấy chân tôi. Nó sắp bắt được, thì tôi cong gối lên. Người tôi đung đưa qua lại, tránh né những móng vuốt sắt nhọn của từng đợt nhào tới từ con vật háo đói. Tay tôi bắt đầu run run, sắp không giữ được nữa, có thêm thằng Tí, nên nặng quá. Mồ hôi chảy ra nhễ nhại nhiều hơn bao giờ hết.
Bất ngờ, con quỷ đã bò tới cành cây tôi đang bám. Không thể ngờ được, nó le chiếc lưỡi nhớp nháp ra. Liếm nhẹ lên tay tôi. Nhột, nhột quá. Haha! Tôi dở khóc dở cười. Chẳng biết phải làm sao.
- Cứu anh! Silly ơi! Cứu!
Sau những cố gắng tưởng chừng như không thể. Silly đã bẻ được một khúc cành to. Con bé ôm thứ ấy leo xuống. Bao niềm hy vọng trong tôi như bừng sáng.
Silly dùng hết sức của một con bé học sinh cấp 3.
- Awwwww!
Bốppppp!
Silly quật thật mạnh khúc cây vào người con ác quỷ. Đồng thời ném khúc cây ấy theo. Không trở mình kịp vì mãi mê liếm tay tôi, con quỷ lập tức bị văng khỏi cành và té thẳng xuống.
Như đã chờ đợi sẵn, Chúa tể sơn lâm hóa thành "vị cứu tinh". Nó lao tới, vồ ngay con ác quỷ. Chúng dằn co với nhau dữ dội. Con quỷ như chẳng còn quyền năng, nó chỉ biết chịu những cú vồ trời giáng. Lúc sau, con quỷ may mắn luồng lách ra được. Nhảy xổ về phía những bụi cây. Nhưng Chúa sơn lâm quyết tâm phải ăn được cái thứ thịt có hương vị lạ này. Nên nó truy cùng đuổi tận.
Âm thanh rượt nhau của chúng dần dần, dần dần xa hơn rồi mất hút.
* * *
Tôi thở phào, buông tay khỏi cành.
- Bụp
- Ui da..
Tôi té xuống, chỉ hơi đau mông một chút, còn đỡ hơn là gắng gồng đu lên lại.
Silly cũng đã rời khỏi cây. Con bé tiến lại gần tôi, nó nở nụ cười. Nụ cười thật bình yên, thật dễ thương và trong trẻo làm sao. Silly vẫn thế, vẫn đưa tay ra để kéo tôi dậy. Và có lẽ, mọi thứ đã ổn rồi. Ổn thật sự rồi. [/ book]