Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 7




Thái Nhất Huyền Tông

Trận phong.

Vô số trận pháp lớn bé tập hợp ở đây.

Trưởng lão thủ trận ngồi xếp bằng ở bên trong đột nhiên lên tiếng.

"Trên đỉnh núi của Tử Hành có tà khí."

Đệ tử một bên đáp: "Văn Đình sư đệ đã đi xem, Túc sư huynh mang về một người bạn bị ma tu làm bị thương, tà khí hẳn là được loại bỏ trong cơ thể bị thương của người bạn kia."

Tà khí chỉ xuất hiện trong vài giây, cũng không cảm nhận được gì khác thường, chắc hẳn tà khí đã được tinh lọc.

"Ừm." Trưởng lão thủ trận lên tiếng, tiếp tục tìm hiểu trận pháp.

*

Túc Ly: "Nói cho ta biết tên và tự của ngươi."

"Trúc Ẩn Trần, sư phụ ban tự, Huyền Cầm."

Trúc Ẩn Trần nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong phòng.

Đáng chết, còn cái gọi là bảo vệ của hệ thống đâu?!

Túc Ly chăm chú nhìn hai mắt y, nhìn thấy hai mắt phẫn nộ cùng không cam lòng, hài lòng mỉm cười.

"Rất tốt."

"Ngươi ở bên ngoài vô tình gặp được ma tu, bị thương nặng, bị ma tu bắt giữ, là ta cứu ngươi, đưa ngươi về tông môn giải độc, ngươi trúng độc rất nặng, hôn mê rất lâu, vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu."

Ngươi thực sự cho rằng có thể dát vàng lên mặt mình sao?

Toàn thân Trúc Ẩn Trần thả lỏng, trói buộc vô hình biến mất.

Nhìn về phía Túc Ly, chỗ sâu trong ánh mắt chứa vài phần kiêng kị cùng tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Đều là Kim Đan, thức hải của y dễ dàng bị lưu lại ấn ký, căn bản không hợp với lẽ thường, dù có thiên tài đến đâu Túc Ly cũng sẽ không bao giờ có được tinh thần lực đáng sợ như vậy ở Kim Đan kỳ.

Đại năng trọng sinh, hay là lão quỷ đoạt xá.

Túc Ly khoác thêm cho y một chiếc áo khoác lông chồn: "Ân nhân cứu mạng của ngươi, lần đầu tiên gặp đã có ý định kết bạn, Huyền Cầm, thân thể ngươi yếu đuối, đừng để bị cảm."

Trúc Ẩn Trần lạnh lùng nhìn hắn, không giấu được châm chọc.

Diễn cho ai xem?

Thiếp lập nhân vật tiến vào nhanh như vậy, muốn làm ảnh đế nhận giấy chứng nhận đoạt giải Oscar hả?

Túc Ly cười không nói, hắn có lòng khoan dung rất lớn với vật sở hữu của mình, rốt cuộc hắn hoàn toàn có thể điều khiển con rối, chỉ cần hắn muốn.

Mà Trúc Ẩn Trần lại là con rối, cho dù hận hắn đến đâu, cũng không thể gây ra bất kì tổn hại nào cho hắn.

Hắn rất thích con rối nhỏ của mình, ít nhất bây giờ rất thích, trong tương lai nếu một ngày cảm thấy chán, phòng sưu tập của hắn sẽ không thiếu chỗ.

"Riêng tư thì tùy ngươi, trước mặt người ngoài không thể cứ nói đùa như vậy được, xem ra còn phải thêm quy tắc mới được."

"Nguyên tắc số một, ta hỏi ngươi bất kì câu hỏi nào đều phải trả lời."

"Khụ khụ khụ..."

Trúc Ẩn Trần trong lúc nhất thời máu dâng lên, vị rỉ sắt vị tràn ngập trong khoang miệng, hai giọt máu đỏ tươi rơi xuống vạt áo trắng, rất bắt mắt.

Túc Ly nắm lấy cổ tay y, sau khi dò xét một lúc, trong mắt hiện lên một tia không vui: "Sao thân thể của ngươi lại rách nát như vậy?"

Con rối yêu quý vừa đến tay, không thể bị hủy hoại như thế này, phải nghĩ biện pháp chăm sóc.

Sau khi lần lượt ăn quả Bích lạc và vạn năm thạch trung nhũ, Trúc Ẩn Trần cảm thấy như mình được sống lại.

Nghe được lời này trong lòng cười lạnh, vết thương trước đó của y đã lành sau khi uống Tịnh Diệp Tiên Lộ, nôn ra máu hoàn toàn là do một lực mạnh mẽ xâm nhập vào thức hải tạo thành phản phệ, đầu sỏ gây tội còn không biết xấu hổ ở chỗ này hỏi.

Túc Ly trầm tư suy nghĩ, muốn nuôi ra con rối sống cần bao nhiêu tài nguyên, đổi bích lạc quả và thạch nhũ khiến tích phân tông môn của hắn giảm xuống gần một phần ba.

Tích phân bên ngoài không thể tùy tiện thay đổi. Lúc trước lấy được chiến lợi phẩm nhưng thật ra có chút đồ vật có thể sử dụng được.

Có thuật con rối trong người, Túc Ly giải trừ thuật phong ấn linh lực trên người Trúc Ẩn Trần. Sau một thời gian dài không có linh lực hộ thể, cơ thể y không thể chịu được hàn độc.

Sau khi ăn liên tiếp ba loại thuốc bổ lớn, linh lực của Trúc Ẩn Trần tăng lên rất nhiều đến mức y phải nhập định điều tức. Khi mở mắt ra lần nữa, Túc Ly đã không thấy bóng dáng.

Trong không khí mùi máu phấp phơi bay khắp nơi, có Túc Ly, cũng có của y.

Trúc Ẩn Trần lấy ra một bộ đồ mới, ném áo khoác lông chồn của Túc Ly xuống đất, cảm thấy không hả giận lại giẫm thêm hai lần.

Thần thức quét đến nơi nào đó, động tác tìm kiếm túi trữ vật, trên tay nhiều ra một cái bình rỗng.

Trúc Ẩn Trần mở nắp bình ra, nhìn phần đáy trống rỗng, không tiếng động kinh ngạc.

Đan dược của ta đâu?!

Bình đan dược đầy ú nụ của ta đâu rồi?

Tại sao chỉ còn thừa lại một cái bình rỗng?

Nhớ lại lúc Túc Ly tưởng y tự bạo, đan điền bạo động.

Khi y hôn mê, chẳng lẽ Túc Ly đã cho y ăn hết bình đan dược.

Nguyên một bình Phượng Dương Đan! Ngày thường một tháng mới ăn một viên, y cả đêm nuốt nguyên cả một bình, không ra vấn đề mới là lạ.

Ngón tay cầm bình dần dần siết chặt: "Túc Ly!"

Trúc Ẩn Trần im lặng niệm thanh tâm chú mới bình tĩnh lại.

Không nên tức giận, cơ thể là của mình, tồn tại thì còn có hy vọng, vai ác sớm hay muộn sẽ chết trong tay vai chính.

Y đã thử truyền tin đến nhóm sư muội, dặn dò bọn họ phải cẩn thận Túc Ly, kết quả dù là truyền âm hay là viết chữ, trực tiếp hay uyển chuyển, y đều không thể nói một cách cụ thể.

Túc Ly có vấn đề ra đến bên miệng biến thành Túc Ly rất tốt.

Phải tránh xa người của Thái Nhất Huyền Tông dưới ngòi bút lại biến thành cảnh sắc ở Thái Nhất Huyền Tông không tồi.

Trúc Ẩn Trần trực tiếp bẻ gãy bút lông, tiêu hủy nó cùng với tờ giấy viết thông tin sai sự thật.

Cuối cùng chỉ viết một câu báo bình an, còn lại một chữ cũng chưa đề cập.

Đem bức thư gấp thành hạc giấy, Trúc Ẩn Trần nhìn về phía cửa sổ, thử đẩy một chút, cửa sổ mở ra.

Kết giới cũng được giải trừ? Tạo ra một ít linh quyết trên đầu ngón tay ngừng ở bước cuối cùng, y rối rắm có nên có nên gửi lá thư này đi hay không.

Có vẻ như gửi thư cũng chẳng có ích gì. Nếu nhóm sư muội thực sự coi Túc Ly trở thành ân nhân cứu mạng của y mà đối đãi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dẹp đi, các sư đệ sư muội chắc chắn nghĩ cách tiếp tục tìm kiếm y, sớm hay muộn sẽ đụng phải Túc Ly.

Suy nghĩ hồi lâu, khép bàn tay lại, vo con hạc giấy trong lòng bàn tay thành một cục, phong thư vẫn không gửi đi.

Trúc Ẩn Trần không biết mình đang buồn hay vui, khẽ thở dài một tiếng.

Đi một bước xem một bước đi.

Ngoài cửa sổ, núi non cao chót vót, mây mù lượn lờ, non xanh nước biếc, đẹp như tiên cảnh.

Linh khí tràn ngập trong không khí đậm đặc hơn nhiều lần so với tông môn của bọn y.

Trúc Ẩn Trần lẩm bẩm tự nói: "Thái Nhất Huyền Tông."

Đây là tông môn đứng đầu tu chân giới, phong cảnh quả thật không tồi.

Ra cửa đi dạo nói không chừng có thể gặp được lão tăng đang quét rác, nhìn ra cơ thể y trúng tà thuật, giải cứu bên trong y như nước với lửa, hoặc là tuỳ tiện gặp nhân vật chính, xác nhận xem hệ thống có thật hay không.

Tình cảnh hiện tại của y thật sự thực cần một vị cứu tính từ trên trời rơi xuống.

Nghĩ vậy, Trúc Ẩn Trần bước ra khỏi cửa phòng, đụng phải một nữ tử, có nét mềm mại nhưng không hề yếu đuối, một thân áo bào trắng viền vàng, bên trên có thêu họa tiết tinh tú, khí chất ngay thẳng, vừa nhìn biết ngay là nhân vật chính diện.

"Đạo hữu Túc Ly, ta... Ngươi là ai?"

Cùng đối diện với Trúc Ẩn Trần, vừa định mở miệng, thì người trước mắt đã nhanh hơn một bước, chắp tay hành lễ: "Thất lễ rồi, tại hạ là Phạn Mộng Đàm của Bạch Ngọc Kinh, gặp qua đạo hữu. Xin hỏi đạo hữu có biết chủ nhân của căn nhà này đã đi đâu không?"

"Phạn Mộng Đàm, ngươi thật sự không định vào Hợp Hoan Lâu của ta học một chút bản lĩnh sao? Đường đường là Thánh nữ của Bạch Ngọc Kinh, cứ vài ba ngày lại đến chỗ Túc Ly, nhưng người ta không để tâm đến."

Giọng nói đầy quyến rũ từ xa truyền đến, nhẹ nhàng, âm cuối mềm mại, như mang theo những cái móc nhỏ, tê tê dại dại, say đắm trong tận xương tuỷ.

Phạn Mộng Đàm nghe thấy giọng nói này liền nhíu mày, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét: "Thượng Quan Túy, ta không muốn tranh cãi với ngươi, mong ngươi tự trọng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.