Túc Ly rút ra một sợi xích khóa tay mình lại, sau đó đưa đầu còn lại cho vị tu sĩ tóc trắng.
Trúc Ẩn Trần như thấy một con ma vật điên cuồng tự nguyện khóa mình lại rồi trao chìa khóa cho người trông coi.
Cái giá của việc nhận chìa khóa là người trông coi cũng bị xích lại, vì một khi đã cầm sợi xích này lên, nếu buông ra, ma vật sẽ hoàn toàn mất khống chế rồi phản phệ lại.
Trúc Ẩn Trần không sợ hắn phát điên, từ lúc bọn họ gặp nhau, tên này chưa bao giờ không điên, bây giờ, dù đầu vẫn đầy bùn lầy, hắn cũng coi như yên ổn hơn chút: "Ngươi lấy sợi xích này ở đâu ra?"
Túc Ly: "Biến từ ma khí."
Trúc Ẩn Trần dùng ngón tay nhấc vòng tròn ở đầu sợi xích, cảm giác vẫn còn ấm: "Dùng cái này khóa có tác dụng gì?"
Dùng sợi xích do chính Túc Ly tạo ra để khóa chính mình, rõ ràng là đang bịt tai trộm chuông.
Túc Ly: "Hiện giờ ta chỉ có cái này, ngươi tìm cho ta cái mới được không?"
Trúc Ẩn Trần nắm lấy vòng tròn kéo, Túc Ly hợp tác nghiêng người về phía trước: "Ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nếu có ngày nào đó ta phát hiện ngươi tự ý rời đi để làm việc khác."
Nói đến đây, Trúc Ẩn Trần nghẹn lời, y nhận ra không có gì có thể đe dọa được Túc Ly, từ cái chết dường như không bao giờ đến với hắn, đôi khi Trúc Ẩn Trần nghĩ, ngay cả khi thế giới này thực sự hủy diệt, Túc Ly vẫn có thể một mình sống sót.
Đau đớn càng không thể làm hắn lùi bước, thậm chí nó còn trở thành chất kích thích, tăng cường điên cuồng bên trong hắn.
Túc Ly hầu như không có điểm yếu, cũng không quan tâm đến điều gì, chỉ có duy nhất chấp niệm với y, Trúc Ẩn Trần sẽ không tự làm tổn thương mình để trả thù Túc Ly, hành động như vậy trong mắt y thật ngu ngốc.
Vì vậy, y đổi hướng: "Ta sẽ rời khỏi thế giới này, đến nơi ngươi không thể tìm thấy ta."
Đầu gối bị một bàn tay nắm chặt, ma vật nửa quỳ trước mặt duỗi móng vuốt ra, ngẩng đầu nhìn chấp niệm của hắn, như ác quỷ bò ra từ vực sâu.
"Không được, ta sẽ tìm ngươi."
Trúc Ẩn Trần cười: "Vậy, ngươi đã lén lút làm gì sau lưng ta?"
Hừ, không có lời hứa giả dối nào, dù Túc Ly có hứa y cũng không tin, nhưng câu trả lời trực tiếp là sẽ tìm y, tên này rõ ràng đã lén làm gì đó.
Không nghe lời, không thành thật, không thể lơ là... Quả nhiên, đây mới là Túc Ly.
TúcLy: "Ta vừa hạ chú đào hoa lên người đến trước, nàng ta sẽ rất được ưa thích trong thời gian tới."
Nụ cười của Trúc Ẩn Trần tan biến, hắn đạp vào vai Túc Ly đá hắn ra xa: "Đầu óc có bệnh."
Đứng dậy kéo xích: "Đi giải chú với ta."
Bóng kiếm chiếm phần lớn bầu trời không thể bỏ qua, Trúc Ẩn Trần chuyển bước hướng về phía tông môn Thương Hoa Kiếm tông, lấy ra một cái nón tre đội lên đầu Túc Ly, dán lên người hắn một lá bùa ẩn tức và một lá bùa tàng hình.
"Từ giờ không được nói chuyện."
Khi Trúc Ẩn Trần đến kiếm trủng, Lan Vọng Sinh đang ôm một đống vỏ kiếm cười ngây ngô, nụ cười trên mặt hắn còn rạng rỡ hơn cả hoa hướng dương.
Đoạn Đục kiếm tiên đứng bên cạnh, nhìn trái nhìn phải những thanh kiếm lơ lửng trong không trung.
Trúc Ẩn Trần: "Mặc Lan, chúc mừng."
Lan Vọng Sinh cười không ngừng: "Hàn Trúc! Cánh của ngươi thật uy phong!"
"Thái Nhất Huyền tông thế nào rồi? Những kẻ vô liêm sỉ của Tiên Minh đã giải quyết xong chưa?"
"Tất cả đều đã giải quyết." Trúc Ẩn Trần nhìn những thanh kiếm bay lượn trên trời, hỏi: "Nhiều kiếm vậy sao?"
Lan Vọng Sinh gật đầu, không giấu nổi niềm vui: "Chủ nhân kiếm trùng nói những thanh kiếm này muốn ra ngoài chơi, bảo ta dẫn chúng ra ngoài dạo."
"Hắn còn đưa ta một viên đá bảo ta giao cho ngươi, nói là nhận lỗi."
Lan Vọng Sinh lấy ra một khối đá vuông khắc hoa văn kiếm, giao cho Trúc Ẩn Trần.
Khi ngón tay chạm vào viên đá, trong đầu Trúc Ẩn Trần vang lên hai giọng nói đang chửi nhau.
【Ngươi là con rồng tham lam!】
【Ngươi là đồ vô dụng ức hiếp người nhà!】
[Hệ thống, tiền bối?]
【Hả? Ký chủ? Bổ thiên thạch! Ký chủ mau đưa viên đá trong tay cậu cho tôi!】
【Đừng đưa! Ngô nhi, cầm viên đá này chờ khi ta đánh bại tren vô dụng này rồi giao cho ta.】
【Chỗ này đúng là náo nhiệt.】
Giọng nói nhã nhặn pha chút buồn bã nhẹ nhàng vang lên, hai bên đang cãi nhau đồng thời cảnh giác.
【Ai?】
【Tại hạ là Úc Văn Tang, muốn tìm một chỗ trong thế giới này để dừng chân, trên người không còn gì khác, chỉ có khối bổ thiên thạch này, dùng nó để đổi một mảnh đất, gia chủ thấy sao?】
【Được.】 Băng long tự nhận câu gia chủ, trả lời.
【Băng long, đây không phải là chỗ cho ngươi nói chuyện.】 Hệ thống thiên đạo lạnh lùng.
【Đơn xin vào ở của ngươi ta đồng ý, nhưng trước khi thiên đạo hoàn thiện, ngươi không được tự ý ra ngoài.】
【Tại hạ hiểu.】
[Hệ thống, mở thiên ngoại cảnh, chuyển thế của Túc Dật, hiện giờ hắn tên là gì, đang ở đâu? Còn nữa, chấp niệm thành ma có điểm yếu nào, hoặc thứ gì có thể khắc chế hắn?]
Trúc Ẩn Trần ngày ngày thề với thiên đạo, cuối cùng cũng liên lạc được với hệ thống, nhanh chóng bảo nó làm việc chính!
【Hệ thống hiện không còn năng lượng dư thừa, thiên ngoại cảnh sẽ tự động mở sau khi hoàn thành điểm cốt truyện tiếp theo trong 10 giây, xin ký chủ chú ý thông báo của hệ thống.】
【Túc Dật đang ở cùng với nhân vật chính của thế giới nhỏ, tên không thay đổi.】
【Điểm yếu duy nhất của chấp niệm thành ma là chấp niệm của hắn, mất chấp niệm, ma sẽ mất lý trí, bị ma đạo nuốt chửng.】
【Ngoài ra, xin ký chủ cẩn thận...】
[Hệ thống?] Cẩn thận cái gì ngươi nói hết ra được không!
Úc Văn Tang giải thích: 【Bổ thiên thạch có lực thiên cơ hữu hạn, chỉ có thể giao tiếp ngắn ngủi với thiên đạo.】
Lại mất liên lạc, Trúc Ẩn Trần nhìn viên bổ thiên thạch trong tay.
[Úc Văn Tang, ngươi rốt cuộc là ai?]
【Chỉ là một kiếm tiên mà thôi, những kiếm linh này mỗi người mỗi sở trường, chủ nhân kiếm có thể tùy ý sử dụng, coi như là nhẫn lỗi.】
Hóa ra đây mới là nhẫn lỗi thực sự.
"Hàn Trúc?" Lan Vọng Sinh đưa tay quơ quơ trước mặt Trúc Ẩn Trần: "Viên đá này có vấn đề?"
Trúc Ẩn Trần: "Không có vấn đề gì, là một thứ tốt."
Chỉ là người tặng không đơn giản, kiếm tiên bình thường, ai tin? Người có thể nợ Túc Ly một ân tình mà không bị hắn lợi dụng đến chết, không thể là người bình thường.
Bình Thanh kiếm tiên kia mới là kiếm tiên bình thường thực sự, thực lực đủ, mưu tính không đủ, hơn nữa đạo tâm mù mịt, kiếm tâm không vững.
Vị kiếm tiên ở trong thiên ngoại cảnh chắc sống tốt lắm.
Thiên ngoại cảnh
"Hắt xì!" Nam nhân đang cầm dao cắt ớt hắt xì một cái thật mạnh.
Hôm nay Vân Sanh trưởng lão đang giám sát, chậm rãi nói: "Đừng lấy chậu ớt cay này nữa, cắt lại đi."
Hai mắt Bình Thanh kiếm tiên sưng đỏ, nhìn chậu ớt sắp được cắt đầy mà nghiến răng nói: "Ta..."
Vân Sanh trưởng lão: "Ngươi gì chứ? Còn nghĩ mình là kiếm tiên cao cao tại thượng sao? Cây ăn quả sau núi bị sâu, lát nữa đi dọn dẹp hết, còn sâu hút máu trong dược viên, nếu không kiểm tra đạt chuẩn thì cứ chuẩn bị làm dược nhân thêm một ngày nữa đi."
Nghe đến hai chữ "dược nhân", mặt Bình Thanh kiếm tiên trở nên xanh mét.
Vân Sanh trưởng lão chậm rãi nói: "Tù nhân thì nên biết tự lượng sức mình, phải không? Đừng lo, sẽ không để ngươi chết đâu, dù sao thủ tọa đã cứu ngươi thì chắc chắn vẫn còn dùng đến ngươi."
"Chỉ với tay nghề này của ngươi, ngay cả đệ tử có tu vi thấp nhất ở Đan Phong cũng làm tốt hơn ngươi."
Bình Thanh kiếm tiên nghiến răng, đổi một chậu khác, tiếp tục cắt ớt.
...
"Ta sẽ cản chúng, ngươi mau chạy đi!" Tư Nguyệt Nhã rút kiếm chỉ vào đám yêu thú đuổi theo phía sau.
"Ngươi cản cái gì chứ!" Con chó khổng lồ, to đến năm mét, nhấc cổ áo nàng lên quăng nàng lên lưng rồi cắm đầu chạy.
"Đừng nói nhiều, ta ngửi thấy mùi của sư huynh ở gần đây rồi."
"Mẹ kiếp, đám yêu thú này còn đuổi theo! Chúng không cảm nhận được Long uy sao?"
Phong Tranh vừa chạy vừa mắng, trong rừng biến thành một cái bóng mờ lướt qua với tốc độ cực nhanh.
Phần lớn yêu thú phía sau bị bỏ lại, chỉ còn những loài yêu thú cực nhanh vẫn tiếp tục truy đuổi.
Theo tiếng hổ gầm sói hú, chim chóc kêu vang, con chó khổng lồ dẫn đầu lao thẳng vào kiếm trủng.
"Sư huynh!" Tư Nguyệt Nhã nhìn thấy Trúc Ẩn Trần liền phấn khích vẫy tay.
"Chuyện gì vậy?" Trúc Ẩn Trần đoán rằng nàng sẽ đến kếm trủng sau khi nhìn thấy kiếm ảnh, nên đã đến đây chờ nàng.
Ban đầu y còn chuẩn bị tinh thần sẽ thấy vài kẻ đùa giỡn quanh tiểu sư muội, dự định đơn giản hoạt động gân cốt một chút, nhưng những thứ này...
Trúc Ẩn Trần quét mắt qua những con yêu thú không dám đến gần vì sợ Long uy nhưng cũng không muốn rời đi, nhìn một lượt đều là con cái, xem ra đào hoa chú của Túc Ly đặt nhầm lên con chó kia.
Nghĩ vậy, Lan Vọng Sinh như bị mê hoặc mà tiến về phía Tư Nguyệt Nhã: "Tiểu Nhã, đã lâu không gặp, hôm nay muội đẹp lắm."
Trúc Ẩn Trần đen mặt kéo cổ áo sau lưng của anh rồi quăng đi, đập mạnh vào vách đá quanh kiếm trủng.
Sau đó y kéo mạnh cánh tay người bên cạnh, truyền âm: "Giải chú cho ta ngay!"
Túc Ly im lặng giơ tay búng một cái vô thanh.
Đám yêu thú ngây ra một lát, mất đi động lực giao phối mãnh liệt, dưới sự uy hiếp của Long uy liền nhanh chóng tản đi.
Đoạn Đục kiếm tiên lôi đồ đệ từ trong vách đá ra, nghiêm túc dạy bảo: "Đồ đệ, ngươi ở tuổi này nên lấy tu luyện làm trọng, đừng để chuyện tình cảm nam nữ làm chậm trễ."
Lan Vọng Sinh đầu óc choáng váng đứng dậy lắc đầu: "Tình cảm nam nữ gì chứ? Cả đời này ta đã chuẩn bị thành hôn với Linh kiếm rồi."
Đoạn Đục kiếm tiên vỗ vai anh: "Ngươi nghĩ được như vậy, vi sư rất vui."
Lan Vọng Sinh nghe giọng nói hiền từ của sư tôn, cảm thấy ê răng: "Sư tôn, hôm nay khi ra ngoài, người uống nhầm dược à?"
"Tiểu tử thối dám mắng bổn tọa!" Đoạn Đục kiếm tiên dùng lực vỗ mạnh lên vai m anh, lực đó làm Lan Vọng Sinh nghiêng người, kêu la thảm thiết.
Trong tiếng la oai oái của Lan Vọng Sinh, Tư Nguyệt Nhã nhảy xuống lưng chó, hỏi: "Sư huynh, huynh và Lan đại ca có xích mích sao?"
Trúc Ẩn Trần: "Không sao, vừa rồi hắn không tỉnh táo."
Nói xong, La bài treo ở thắt lưng đột nhiên sáng lên: "A Trúc, vi sư đã trở về, ngươi ở đâu?"
Tư Nguyệt Nhã bước hai bước đến gần La bài: "Sư phụ! Sư huynh đang ở cùng với ta."
Trúc Ẩn Trần: "Sư phụ, đợi một chút, ta sẽ quay về ngay."
"Được, vi sư chờ các ngươi."
La bài tắt, Tư Nguyệt Nhã không kiềm được muốn đi gặp Phục Dao Tiên Quân.
"Sư huynh, chúng ta mau đi thôi, sớm biết sư phụ sẽ về thì đã chờ ở chỗ sư huynh rồi, chạy một chuyến này thật vô ích."
Nàng bị kiếm ảnh dẫn đến đây, nhưng những thanh kiếm này đều trong tay Lan Vọng Sinh, nàng muốn xem có thể đến bất cứ lúc nào, Lan đại ca sẽ không từ chối cho xem đâu.
"Ừm, cùng về đi." Cổ tay bị một bàn tay vô hình nắm lấy, Trúc Ẩn Trần dùng lực bóp lại một cái.
[Yên lặng.]
【Người, quá đông.】
Túc Ly, người thường đến một hai lần, còn khiến hắn cảm thấy khó chịu, huống hồ là một đám người.
Trúc Ẩn Trần biết, khi người của Thái Nhất Huyền Tông trở về, tên này chắc chắn sẽ gây rối.
Trước đây hắn yên tĩnh chỉ vì được Trúc Ẩn Trần dọn dẹp sạch sẽ người trong Tiên Minh, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, không gian yên tĩnh tạm thời tạo ra một môi trường mà Túc Ly hài lòng, khi xuất hiện những người khác, nội tâm dã thú sẽ bắt đầu xao động.
Từ khi Tư Nguyệt Nhã xuất hiện, tính cách và suy nghĩ của hắn ngày càng trở nên méo mó, trước khi mất trí nhớ còn có thể giả vờ, giờ thì thẳng thắn bộc lộ ác ý.
[Đợi ta sắp xếp họ xong sẽ đưa ngươi rời đi, chỉ có chúng ta thôi.]
Đi đến tiểu thế giới cứu cữu cữa của ngươi ra.
【Nói là phải giữ lời.】
Trẻ con, phiền phức, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể khống chế được.
Trúc Ẩn Trần cứ thế nắm tay Túc Ly đang ẩn thân trở về Tiên Minh nguyên bản, hiện là Thái Nhất Huyền Tông mới.
Khi y trở về, Nam Cung Phá Thiên đang sắp xếp chỗ ở cho đệ tử, vừa thấy y liền bước lên vài bước, hỏi: "Thủ tọa, tông chủ họ đâu?"
Trúc Ẩn Trần bỏ qua quá trình giải thích phức tạp, nói thẳng kết quả: "Đợi sau khi tông môn đại bỉ kết thúc, bọn họ sẽ quay về."
Nam Cung Phá Thiên thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Còn sống là tốt rồi."
Niềm vui của hắn bị câu nói tiếp theo của Trúc Ẩn Trần chấm dứt: "Trước khi bọn họ quay lại, mọi việc lớn nhỏ trong tông môn giao hết cho ngươi."
Nam Cung Phá Thiên trợn to mắt: "Giao hết cho ta? Không phải chứ, còn ngươi thì sao?"
Trúc Ẩn Trần liếc nhìn quầng thâm mờ mờ dưới mắt hắn, dùng giọng điệu bình thản đến mức có thể làm Nam Cung Phá Thiên tức chết mà nói: "Ta là thủ tọa, không quản những việc này."
Nói xong, trước ánh mắt nghiến răng kèn kẹt của Nam Cung Phá Thiên, y quay người rời đi.