Tô Vân Kỳ hạ giọng: "Túc Dật, đừng hỏi lung tung."Túc Dật: "Ta không hỏi lung tung, con rắn yêu đó cũng là người nhập mộng. Là người thân duy nhất còn sống của Túc Ly, ta nghĩ mình có quyền biết thân phận của đối phương."
Trúc Ẩn Trần cười lạnh trong lòng: Ha, khi Túc Ly hạ chú con rối lên ta dưới mí mắt của ngươi, sao ngươi không quan tâm hắn như vậy?
Trúc Ẩn Trần: "Đó là Vũ Ma." Vũ Ma trước kia, không có gì sai.
Tô Vân Kỳ và Thượng Quan Túy lập tức tập trung tinh thần.
"Vũ Ma, hắn cũng đã vào ảo cảnh, vì vậy là sư huynh đã ngăn cản Vũ Ma, nhưng tại sao hắn lại dùng khuôn mặt của Túc Ly... để cố tình kích thích sư huynh?" Tô Vân Kỳ suy nghĩ về mục đích của Vũ Ma.
Trước đó bọn họ còn bối rối, Vũ Ma khiến cả Dược Tông rơi vào giấc mộng, tạo ra động tinh lớn như vậy, nhưng lại để bọn họ tỉnh lại an toàn, chỉ thả ra một đám thi độc, cảm giác quá mức đầu voi đuôi chuột.
Thì ra là do sư huynh đã kéo dài thời gian sao? Không, Vũ Ma hoàn toàn có thể không vào ảo cảnh, nhưng hắn chẳng những đi vào còn chủ động xuất hiện trước mặt Quốc sư.
Tô Vân Kỳ đoán: "Mục tiêu chính của hắn là sư huynh, chúng ta chỉ là những người đi kèm."
Ý tưởng này tốt, ta sẽ dùng.
Trúc Ẩn Trần theo suy đoán của Tô Vân Kỳ, mơ hồ nói: "Ta không rõ mục đích của hắn, nhưng đã gặp thì không thể để hắn gây rối trong ảo cảnh."
Tại sao Vũ Ma lại đặt Luân Hồi Hương? Vì muốn giữ chân Trúc Ẩn Trần.
Nhiều người trong Dược Tông nhập mộng như vậy, Vũ Ma lại không nhân cơ hội giết chóc, vì hắn cũng đã vào mộng, bị Trúc Ẩn Trần kéo dài thời gian.
Lý do này có thể thuyết phục đại đa số người, nhưng không bao gồm Túc Dật, hắn đã tận mắt thấy, sau khi mọi người chìm vào giấc ngủ, Trúc Ẩn Trần vẫn canh giữ bên cạnh Luân Hồi Hương.
"Ngươi đã rơi vào giấc ngủ, cơ hội tốt như vậy, tại sao hắn không giết ngươi bên ngoài, lại phải vào mộng?"
Trúc Ẩn Trần sắc mặt trầm trọng nhìn nam nhân bên cạnh.
Túc Dật không chịu thua ánh mắt lạnh lùng của y: "Ngươi đã giết Vũ Ma một lần, cơ hội báo thù tốt như vậy, nếu là ta chắc chắn sẽ không bỏ qua."
Trúc Ẩn Trần liếc qua hai người khác cũng mang ánh mắt nghi ngờ, mí mắt nữa hạ, cúi đầu nhìn kiếm bên hông, dường như khó mở lời: "Hắn sẽ không giết ta, hắn chỉ muốn ta sống rồi nuôi dưỡng ta."
Sắc mặt những người khác lập tức thay đổi.
Thượng Quan Túy nhớ lại khi Trúc Ẩn Trần bị Vũ Ma giam cầm trong bí cảnh Tiểu Thanh Lan, trên người đầy vết cắn.
Tô Vân Kỳ cũng nhớ lại khi gặp sư huynh ở cấm địa Yêu tộc, quần áo rách nát và dấu răng trên cổ cùng với ma khí đầy bá đạo chiếm hữu, như tuyên bố chủ quyền.
Và trong ảo cảnh, câu nói của xà yêu: "Hắn là của ta."
Đôi mắt hồ ly dài hẹp lập tức dấy lên sát ý tàn nhẫn: "Vũ Ma."
Đồ bẩn thỉu không thể thấy ánh sáng mà dám nhòm ngó sư huynh của nàng!
Tâm trạng Túc Dật có chút phức tạp, nhưng vẫn nói: "Ta có thể giúp ngươi, loại bỏ hắn."
Dù sao Trúc Ẩn Trần cũng là đệ tử của hắn, là sư huynh của người hắn yêu, là đạo lữ của cháu ngoại hắn, sao có thể để một tà ma như vậy nhòm ngó.
Trúc Ẩn Trần: "Không cần, ta sẽ tự tay giải quyết hắn."
Hiện tại, danh hiệu Vũ Ma đang do y sử dụng, ngươi ra tay là muốn loại bỏ ai đây?
Nếu nghe được câu này của tiên tôn trước khi chuyện ở Âm Thủy Thành xảy ra, Trúc Ẩn Trần chắc chắn sẽ không do dự mà đồng ý, nhưng bây giờ không thể.
"Hắn muốn máu của ta, chắc chắn sẽ còn tìm ta."
Vẻ mặt Thượng Quan Túy vi diệu: "Hàn Trúc ngươi nghĩ hắn muốn nuôi dưỡng ngươi là để lấy máu liên tục?"
Trúc Ẩn Trần: "Đúng."
Đúng vậy, Vũ Ma chỉ muốn hút máu của y mà thôi, Trúc Ẩn Trần cố gắng mô tả mối quan hệ giữa mình và vỏ bọc một cách bình thường nhất có thể, người có ý nghĩ lệch lạc là Túc Ly, không phải Vũ Ma hiện tại, y không có hứng thú quấy rối mình! Và cũng không thể diễn được điều này.
Thượng Quan Túy nhìn vị tu sĩ tóc trắng với ánh mắt ngay thẳng, dường như hoàn toàn không nhận ra ý đồ bẩn thỉu của Vũ Ma, lắc đầu trong lòng, đệ đệ ngốc nghếch, ánh mắt của ma kia nhìn ngươi không chỉ có dục vọng.
Nghĩ đến kinh nghiệm tình cảm hiếm hoi của Trúc Ẩn Trần, mới đây còn mất đạo lữ, thậm chí có thể là người chết rồi mới phát hiện mình đã động lòng, Thượng Quan Túy nhất thời không biết nói gì.
Aizz, đường tình của đệ đệ nàng mới thực sự là gian nan, so với Hàn Trúc, những chuyện giữa nàng và Nam Cung chẳng là gì, loay hoay một hồi, giờ cũng sắp kết thúc rồi.
Chủ đề đến đây, Tô Vân Kỳ suýt quên mất mục đích ban đầu của cuộc nói chuyện, chỉ lo tức giận.
Túc Dật không làm khó nữa, chỉ nhắc nhở nàng một câu: "Vân Kỳ, ngươi còn điều gì muốn hỏi không?"
Tô Vân Kỳ: "Sư huynh, ta chỉ muốn biết một điều, huynh nhất định phải nói thật với ta."
Túc Dật kịp thời lấy ra một chiếc trống nhỏ bọc da trắng đặt lên bàn, đẩy đến giữa bàn tròn, nói: "Đây là trống làm từ lông da của thú ngoa, nếu xung quanh có người nói dối, trống sẽ rung lên."
Ba người quanh bàn đồng thời nhìn lại, Tô Vân Kỳ đưa cho hắn ánh mắt dò hỏi.
Túc Dật: "Trống này vừa rồi không có động tĩnh."
Thượng Quan Túy nói với trống da trắng: "Hôm nay mặt trời màu xanh."
Đùng đùng.
Trống nhỏ đặt trên bàn không ai gõ phát ra âm thanh rõ ràng, sáng ngời.
Trúc Ẩn Trần thần sắc lạnh lùng, nhìn Túc Dật với ánh mắt không thiện cảm: "Tiên tôn thật khéo léo."
Hay cho lão già ngươi, ngấm ngầm giở trò với ta ở đây.
Cũng may người khác biết rõ mối quan hệ thực sự giữa y và Túc Ly, mỗi lần hắn nhắc đến Vũ Ma đều là hướng đến Túc Ly, nếu không vừa rồi y nói một câu, trống đã kêu hai lần.
Túc Dật cười nhạt: "Chỉ là tình cờ có pháp khí này thôi, như vậy Vân Kỳ cũng yên tâm hơn."
Tô Vân Kỳ và Thượng Quan Túy tin tưởng Trúc Ẩn Trần vô điều kiện, không có nghĩa là hắn cũng tin, người này giấu quá nhiều chuyện, như bọn họ hỏi còn e dè, sợ chạm vào vết thương của Trúc Ẩn Trần, cơ bản không hỏi ra được gì.
"Vân Kỳ, bây giờ ngươi có thể hỏi."
Tô Vân Kỳ nhìn mối quan hệ giữa hai người dần trở nên căng thẳng, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng điều cần hỏi vẫn phải hỏi.
"Sư huynh, những việc huynh làm, đối với huynh có nguy hiểm không?"
Trúc Ẩn Trần: "Không nguy hiểm, chỉ phiền toái một chút." Trên đời này có thể gây nguy hiểm cho y chỉ có Túc Ly và thiên đạo không biết tên kia.
Đùng.
Tô Vân Kỳ mặt mày khó coi nhìn trống trên bàn, Thượng Quan Túy nhíu mày.
Túc Dật suy nghĩ sâu xa, thiên đạo vô tình, chính bản thân hắn là ví dụ, thuận theo thiên mệnh mà thay đổi đạo thống, giờ đây lại phải đi vào kiếp nạn dưới lôi kiếp để chết, liệu Hàn Trúc có trở thành người tiếp theo hắn không, trở thành con cờ của thiên mệnh khi thiên đạo cho rằng có thời điểm thích hợp.
Trống đã kêu.
Thì ra y vẫn không thể chắc chắn rằng mình có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ một cách an toàn.
Trúc Ẩn Trần hạ mí mắt, một lần nữa tổ chức lại ngôn từ: "Không rõ, nhưng không sao, chết rồi có thể chuyển sinh, đây là lời hứa của thiên đạo với ta."
Trống da trắng không có động tĩnh.
Tô Vân Kỳ vẫn không hết lo lắng, mang theo chút hy vọng hỏi: "Không thể, không làm sao?"
Lại là chuyển sinh, dù có thể chuyển sinh thì thế nào, ai lại muốn từ bỏ tất cả những gì mình đang có để trải nghiệm một cuộc đời mới chứ.
Huống hồ, trước khi chuyển sinh chắc chắn phải trải qua cái chết.
Trúc Ẩn Trần: "Không thể."
Tô Vân Kỳ im lặng một lúc, giọng mang theo chút cứng rắn: "Vậy ta có thể giúp gì cho huynh?"
Trúc Ẩn Trần: "Sống tốt, làm những gì muội muốn làm là được."
"Huynh lúc nào cũng như vậy." Tô Vân Kỳ khóe mắt đỏ rực, đuôi cáo dựng đứng, vung mạnh.
"Một mình đưa ra quyết định nơi ta không thể nhìn thấy, để ta dù biết huynh đang chịu đựng nguy hiểm một mình vẫn phải sống vui vẻ như một đứa trẻ vô tri, ta không làm được!"
Trúc Ẩn Trần khẽ sững sờ, đúng là y đã bỏ qua điều này, nhưng mà...
"Năm xưa huynh thay ta loại trừ hàn độc, ta đã luôn hối hận."
Tô Vân Kỳ: "Sau khi thoát khỏi hàn độc ta có chút vui mừng, nhưng khi thấy huynh bị hàn độc hành hạ đến mức mất trí, ta càng căm ghét bản thân mình lúc đó."
Tại sao nàng lại nói những lời đó, nàng không muốn chết, nhưng cũng không muốn huynh vì nàng mà chết, thậm chí sống không bằng chết!
"Ta đã hối hận vì điều đó suốt mười mấy năm, huynh à."
Tô Vân Kỳ nhìn thẳng vào mắt y: "Đừng một mình gánh vác mọi chuyện, đừng để ta hối hận cả đời."
Trúc Ẩn Trần cứng họng, mãi mới thốt ra được một câu: "Xin lỗi."
"Huynh không cần xin lỗi vì bất cứ điều gì, tất cả đều là lỗi của ta, là ta quá yếu đuối, khiến huynh không dám nghĩ đến việc chia sẻ áp lực cùng ta."
Tô Vân Kỳ nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, cảm xúc đã dịu đi nhiều: "Người cần xin lỗi là ta, thất lễ rồi, ta đi bình tĩnh lại trước."
Túc Dật im lặng nhìn nàng bước ra khỏi phòng, ánh mắt tối lại.
Thượng Quan Túy thở dài: "Hàn Trúc, Vân Kỳ chỉ muốn giúp ngươi, ta cũng vậy, dù thực lực của ta không đủ."
Nói rồi cười khổ, khi ở trong ảo cảnh, nàng nghĩ nếu mình có thể tu hành, nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Hàn Trúc thật tốt, không để y làm bậy.
Quay về thực tại, khôi phục thân phận tu sĩ, lại phát hiện khoảng cách giữa nàng và Trúc Ẩn Trần đã lớn đến mức không thể giúp đỡ được gì.
Không bằng trong ảo cảnh, nàng còn có thể chuẩn bị thức ăn, dụng cụ cho y, để y sống thoải mái hơn.
Trúc Ẩn Trần: "Ta biết, Thượng Quan tỷ, điều này không liên quan đến thực lực."
Sự quan tâm của người thân không liên quan đến thực lực và địa vị.
"Nàng trong ảo cảnh đã kìm nén quá lâu, chắc sẽ quay lại tìm ngươi ngay thôi, ta không quấy rầy huynh muội trò chuyện nữa."
Thượng Quan Túy đứng dậy chuẩn bị rời đi, để lại một câu cuối: "Hàn Trúc, thử dựa vào người bên cạnh đi."
Nàng đi rồi, căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.
Trúc Ẩn Trần ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh: "Sao ngươi vẫn ở đây?"
Túc Dật khẽ nhếch môi, nửa tự giễu nửa cảm thán: "Tình cảm của huynh muội các ngươi thật tốt."
"Ngươi không có ai thân thiết sao?" Trúc Ẩn Trần cảm thấy lời hắn có ẩn ý, kỳ quặc.
"Có, nhưng đã lâu không liên lạc, từ khi ta trở thành Tiên Tôn."
Hắn quá sống lâu, trải qua nhiều người nhiều việc, nhất là trước khi chuyển sang tu Vô Tình Đạo.
Trúc Ẩn Trần càng nghe càng thấy kỳ lạ về mục đích của hắn: "Sao, ngươi cũng muốn tâm sự với ta?"
"Tâm sự?" Túc Dật lấy ra một bình rượu, rót đầy cho mình, uống cạn: "Cũng tính là vậy."
"Nàng ấy đã nhắc đến ngươi hàng chục năm trong ảo cảnh, còn xây dựng đền thờ cho ngươi. Chỉ một tin tức từ ngươi cũng đủ khiến nàng ấy băng qua ngàn dặm. Bản tôn không phải kẻ mù, không thể làm ngơ trước những điều này."
"Nếu không phải vì ngươi và nàng ấy không có tơ hồng duyên, còn ngươi đã thề hứa với thiên đạo, bản tôn thật sự muốn... tìm vị sư muội đi theo Xuyên Ô luyện độc của ngươi để xin một ly vong tình thủy, khiến nàng ấy hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ngươi."
Trước khi bước vào ảo cảnh, hắn không thấy việc Tô Vân Kỳ có một vị sư huynh gần gũi là vấn đề gì, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy người này như cái gai trong cổ họng.
Trúc Ẩn Trần: "..."
Hóa ra là uống cả một bình giấm chua cũ khiến bản thân suýt bị chua chết.
"Ta và Vân Kỳ chỉ là người thân." Ngươi ghen tuông với đối tượng này có hơi kỳ cục không?
"Là sư huynh sư muội thì đúng, nhưng vị trí của ngươi trong lòng nàng ấy quá quan trọng." Túc Dật lại ngửa đầu uống thêm một ly rượu.
"Nếu để nàng ấy chọn giữa ngươi và ta, ta thật sự nghĩ rằng mình sẽ là người bị bỏ rơi."
Trúc Ẩn Trần: "Ngươi đang nghĩ vớ vẩn."
Việc này có khác gì hỏi mẹ ruột và vợ ngươi chọn ai đâu? Ở đây có thể là huynh trưởng và phu quân, ai quan trọng hơn?
Ghen tuông lên trên đầu y như vậy, quả thật là đủ rồi.
Túc Dật chán nản uống tiếp: "Không, ta biết rõ nàng ấy thích ta, coi trọng ngươi, hai tình cảm khác nhau, điều này càng khiến ta cảm thấy ghen tuông này như đang tự tìm phiền phức."
Thật tuyệt, ngươi còn biết rõ mình đang tự tìm phiền phức.
Trúc Ẩn Trần: "Ngươi ra khỏi ảo cảnh liền cãi cọ với ta chỉ vì chuyện này sao?"
"Chuyện này còn chưa đủ sao?" Túc Dật đập mạnh chiếc ly xuống bàn.
"Thích một người đương nhiên hy vọng mình là người quan trọng nhất trong lòng nàng ấy, nhưng cho đến khi động lòng, bước vào trò chơi, ta mới phát hiện vị trí mà ta muốn chiếm giữ đã có một người khác ở đó, và ta còn không có lý do để đuổi người này đi."
Túc Dật nhìn chằm chằm vào đệ tử trên danh nghĩa của mình, đồng thời cũng là trở ngại lớn nhất trên con đường tình cảm, trút ra câu hỏi dồn nén đã lâu: "Ngươi thật sự không cảm thấy sự xuất hiện của ngươi trong đường tình duyên của ta quá mạo muội và chướng mắt hay sao?"