TRUYỆN MAY MẮN GẶP NÀNG
Chương 18: Kẻ cô đơn - Người hạnh phúc
Dương Minh phải chịu lạnh bên ngoài suốt cả đêm mà không hiểu lí do mình bị đuổi ra khỏi nhà. Sáng hôm sau, Ngọc Yên thức dậy ra ngoài mở cửa. Dương Minh nghe động thì tỉnh ngủ, vội vàng chạy đến bên nàng mà nói:
- Nương tử. Nàng dậy rồi. Nàng... Nàng có thể nói cho ta...
Chàng chưa kịp nói hết câu thì Ngọc Yên đã quay qua làm việc khác không thèm lên tiếng trả lời. Cứ như vậy, suốt hai ngày liền Dương Minh phải chịu sự lạnh nhạt của thê tử. Ngọc Yên nấu cơm nhưng chỉ nấu vẻn vẹn một phần cho mình ăn mà thôi. Điều này khiến Dương Minh khổ não không thôi.
Lại nói, Dương Minh phải tự nấu cơm, nấu đồ ăn. Và thức ăn chàng nấu thì chẳng ngon lành chút nào. Món xào thì chàng để lửa to quá nên cháy cả, món luộc thì bỏ rau vào mà không chờ nước sôi, canh thì lúc mặn lúc nhạt,... Dương Minh phải bấm bụng mà nuốt hết đồ mình nấu. Nhưng ăn no không kèm theo bụng sẽ yên ổn. Chàng bị tiêu chảy suốt cả ngày. Mặt mày xanh xao, mệt mỏi. Chàng than trời:
- Trời ơi! Ta đã làm gì có lỗi mà nương tử đối với ta thế này?
Bấy giờ, Dương Minh càng nhận ra rằng thiếu Ngọc Yên thì cuộc sống của chàng sẽ bị đảo lộn và thiếu niềm vui, hạnh phúc như thế nào.
Còn Ngọc Yên, trong lòng nàng rất khó chịu và bực tức. Nhưng nàng cố gắng không thể hiện ra ngoài. Bởi nàng không cho phép chính mình yếu đuối như vậy. Nàng không nói chuyện cũng như làm lơ Dương Minh là để suy nghĩ có nên tiếp tục hay nên kết thúc để khỏi đau khổ.
Đến ngày thứ ba, dường như không chịu được sự lạnh lẽo, nặng nề trong nhà nữa Dương Minh mới mở miệng nói với Ngọc Yên:
- Thê tử, nàng có thể cho ta biết lí do nàng giận ta không?
Ngọc Yên nhìn chàng, ánh mắt lạnh lẽo. Nàng chưa mở miệng thì đã có tiếng mỉa mai châm chọc bên ngoài vọng vào:
- Chà chà! Dương Minh à! Ngươi đừng ở đây giả vờ vô tội nữa. Người đời cho rằng Dương Minh ngươi sẽ không đa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt cơ đấy. Ấy thế mà ta cùng Ngọc Yên lại thấy ngươi cùng mỹ nhân âu yếm trong kĩ viện. Hừ!
Chu Cảnh quay qua Ngọc Yên thâm tình nói:
- Ngọc Yên, nàng thấy rõ bộ mặt của hắn rồi đấy. Nàng ly hôn xong hãy cùng ta về phủ đi. Ta hứa sẽ đối với nàng thật tốt...
Dương Minh ấm ức, nổi giận nói:
- Chu Cảnh, ngươi câm miệng!
Sau đó, chàng nhẹ giọng nói với Ngọc Yên:
- Nương tử, ta thật sự không làm gì có lỗi với nàng cả. Nàng hẳn là hiểu nhầm rồi. Chuyện là thế này... Ta là bị oan đó.
Ngọc Yên lúc này mới thấy mình đã quá nóng vội, chưa kịp hỏi rõ sự thật đã một mực cho chính mình đúng. Nàng nhìn Dương Minh rồi nghẹn ngào:
- Phu quân. Thực xin lỗi! Ta không nên đối với chàng như vậy.
- Không sao. Nương tử không hiểu nhầm ta là tốt rồi. Đáng ra ta không nên mềm lòng giúp đỡ nàng ta mới phải.
Chu Cảnh không ngờ sự việc này lại không thể gây ra mâu thuẫn giữa phu thê hai người được. Chu Cảnh nhìn đôi phu thê nói chuyện ngọt ngào thì chua xót lặng lẽ rời đi. Hắn biết mình đã thật sự thua kém rất xa Dương Minh. Hắn đã không thể tôn trọng, yêu thương, che chở Ngọc Yên, càng không kiên định, chung thủy với một người.
Ngọc Yên và Dương Minh không để ý gì cả mà nói chuyện vui vẻ.
- Nương tử, ta đói. Mấy hôm nay nàng không biết đâu, ta phải ăn thức ăn do chính mình nấu đấy. Nó thật khủng khiếp.
Ngọc Yên bật cười:
- Được. Ta sẽ nấu cho chàng ăn ngay bây giờ.
- Ừ ừ.
Ngoài vườn, hai chú dê Tảng Đá - Nhỏ Nhỏ cũng sum họp. Chỉ trách Dương Minh làm Ngọc Yên giận nên Tảng Đá cũng chịu tội chung cùng chàng.
Vì sao Ngọc Yên lại lên trấn? Chuyện này bắt đầu từ việc nàng đi thăm bệnh cho một người khá giàu có trong thôn. Người này thấy y thuật của nàng khá tốt liền thỉnh nàng lên trấn xem bệnh cho cháu gái. Trùng hợp sao lúc nàng định lên xe ngựa về nhà thì nhìn thấy Dương Minh. Nàng vui vẻ đi về phía chàng đứng. Cùng lúc này, Chu Cảnh cũng nhận ra và lại gần nàng chào hỏi, châm dầu vào lửa về chuyện của Dương Minh.
Ngày qua tháng lại, đông qua xuân đến, phu thê Dương Minh đã có con của chính mình. Con trai của hai người mang trọn vẻ đẹp của Ngọc Yên, còn của Dương Minh thì hầu như... không có. Dương Minh trêu chọc nói:
- Nương tử, nàng xem. Nhi tử của chúng ta sao lại giống nàng hết vậy chứ? Nó chẳng kế thừa chút nào của ta cả. Ta ghen tị quá.
- Chàng thật là. Nhi tử kế thừa ta thì toàn là cái tốt cả. Nào là khôi ngô, tuấn tú, dễ thương, nào là nhanh nhẹn, thông minh,... Còn giống chàng thì sẽ ngốc mất thôi.
- Nàng... Ta muốn có một đứa nữa. Ta muốn nó phải giống ta cơ.
- Chàng tự mình sinh đi. Ta dẫn con trai yêu quý đi dạo đây.
- A... a... Nương tử! Nàng chờ ta. Để ta giúp nàng dạy dỗ tên nhóc đó.
Dưới bóng cây râm mát, hoa cỏ đua nhau khoe sắc có bóng ba người chơi đùa vui vẻ.
- Mẹ ơi! Con... muốn... ôm...
Ngọc Yên cười dịu dàng, đưa tay ôm lấy đứa bé. Một bên Dương Minh lại giận dỗi:
- Sao không muốn cha ôm chứ?
Tiếng nói bập bẹ non nớt lại vang lên:
- Cha... ăn hiếp... ta...
- Ái chà! Thằng nhỏ này dám nói xấu cha trước mặt mẹ hả?
- A... Mẹ ơi...
Hạnh phúc đã thực sự mỉm cười với Ngọc Yên cùng Dương Minh. Phu thê hai người đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau, thật lòng yêu thương đối phương. Và họ đã có một mái nhà ấm áp, sống tới đầu bạc răng long.
Chu Cảnh thẫn thờ trong phòng, nhìn gian nhà rộng mà lòng trống vắng cô đơn. Hắn lại đem bình rượu kề miệng uống một hơi. Hắn cười. Cười chua chát. Một lần mất đi hắn biết sẽ không còn cơ hội nào để lấy lại được. Hắn đã từng mua niềm vui nhất thời, nhưng lại không thể mua hạnh phúc một đời được. Những người khiến hắn vui vẻ kia đâu? Họ đã đi rồi. Họ chẳng hề yêu hắn thật lòng. Họ chỉ yêu tiền của hắn mà thôi.
Bây giờ, Chu Cảnh mới thấy mình thật ngốc nghếch. Hắn đã bỏ qua người yêu mình để tìm đến những thú vui nhất thời. Để rồi giờ đây, hắn cô đơn, hiu quạnh trong căn phòng vắng. Cuộc đời hắn chỉ có thể kết thúc trong những chuỗi ngày ám ảnh bởi quá khứ. Đêm đêm hắn lại chẳng thể ngủ ngon khi mà luôn gặp ác mộng. Chu Cảnh thấy đứa con chưa ra đời kia quay về tìm hắn.
- Chu Cảnh! Ngươi không xứng làm người. Ngươi là súc sinh. Súc sinh! Tại ngươi mà ta không được chào đời. Tại ngươi mà ta phải chết. Tại ngươi mà ta phải lang thang khắp nơi thế này. Ngươi sẽ phải trả giá. Ngươi phải đi theo ta.
- A... a... Xin lỗi! Xin lỗi!
Ngoài xin lỗi hắn không còn biết nói gì hơn. Hắn biết chính mình đã phạm sai lầm không thể nào tha thứ được.