TRUYỆN MAY MẮN GẶP NÀNG
Chương 11: Lên trấn
Từ ngày nói rõ lòng mình với Ngọc Yên, Dương Minh bắt đầu lên kế hoạch đưa nàng về dinh.
Mỗi ngày chàng đều qua nhà thăm Ngọc Yên. Dương Minh giúp nàng hái thảo dược trên núi. Sau chàng lại giúp nàng làm những việc nặng nhọc. Khi có nữ nhân nào đến xem bệnh với ý định tiếp cận Ngọc Yên, Dương Minh đều xuất hiện phá đám.
Lâu dần, Ngọc Yên đã quen với sự có mặt của Dương Minh trong nhà. Nàng hẹn với chàng rằng: "Minh huynh, trưa mai chúng ta cùng lên trấn đi. Ta có ít thứ cần mua. Chúng ta hẹn gặp ở đầu thôn nhé. Ta đi khám về sẽ ghé qua đó đi luôn." Hôm đó, Dương Minh vui vẻ, háo hức mong chờ ngày lên trấn.
Dương Minh đến nơi hẹn rất sớm. Chàng ngồi bên gốc cây ngóng trông bóng dáng mảnh mai, duyên dáng của nàng. Chờ mãi. Chờ mãi. Chàng vẫn không thấy nàng đâu. Người qua lại nhìn chàng một cách tò mò.
- Hắn ngồi đó cả buổi làm gì thế nhỉ?
- Không biết.
- Hừ! Chắc chẳng có gì tốt lành đâu.
Dương Minh không để ý chút nào tới những lời mỉa mai kia. Chuyện chàng để ý chỉ có một mình Ngọc Yên mà thôi. Chàng lo lắng, đứng ngồi không yên vè sợ nàng xảy ra điều gì không may. "Ngọc Yên sao lại chưa đến nhỉ? Nàng rõ ràng nói trưa là sẽ đến đây mà. Không lẽ nàng gặp rắc rối? Hay là mình đi tìm nàng? Không được. Nếu nàng đến mà không thấy mình thì biết làm sao đây?"
Qua buổi chiều, Dương Minh mới thấy bóng nàng từ xa đi lại. Chàng mừng rỡ chạy lại hỏi han nàng:
- Ngọc Yên! Nàng có làm sao không?
- Ta... Ta không sao.
Chàng lo lắng hỏi tiếp:
- Nàng sao lại đến trễ vậy? Có phải gặp chuyện gì không?
- Thật xin lỗi. Ta làm huynh lo lắng rồi. Đáng ra ta định đến đây từ sớm, nhưng không may lại có bệnh nhân nữa nên mới đến trễ như vậy.
Dương Minh không giận, chàng chỉ thở phào nhẹ nhõm:
- Ừ. Không sao đâu.
- Bây giờ chúng ta đi thôi nào. Không còn sớm nữa.
- Được.
Hai người bước đi dưới bóng cây xanh mát. Vừa đi Ngọc Yên và Dương Minh vừa nói chuyện vui vẻ. Cuối cùng họ cũng đến được trấn. Trấn khá lớn, bày bán rất nhiều mặt hàng. Ngọc Yên tò mò đủ thứ, hết đi bên này nàng lại chạy qua bên kia. Ngọc Yên nói với Dương Minh:
- Minh huynh cứ mua thứ mình cần đi. Ta dạo xem có thứ mình muốn không rồi mua. Chúng ta hẹn gặp ở đây nhé. Ta đi trước.
- Ơ... Ngọc Yên... Chưa gì đã đi mất rồi.
Dương Minh ngó thấy cửa hàng bày bán quần áo thì đi vào.
- Cảm ơn. Lần sau lại ghé.
Chàng bước ra với một túi đồ được bọc kín. Mặt chàng vui vẻ, mãn nguyện nhìn thành quả vừa mới mua trong tay. Liếc thấy bên đường một có bán một con vật nhỏ, chàng động lòng muốn mua nó về nuôi. Nghĩ là làm, Dương Minh bước đến chỗ người chủ nọ.
- Ta muốn mua nó. Bao nhiêu tiền?
- Chỉ sáu quan tiền thôi.
- Được.
Nói rồi, chàng lấy tiền ra trả.
- Đây.
- Cảm ơn khách quan. Bây giờ nó là của ngài.
- Ừ.
Dương Minh mỉm cười nhìn chú dê nhỏ ôm trong lòng rồi bước về phía chỗ hẹn với Ngọc Yên. Vừa đến nơi, chàng đã thấy nàng đứng đó chờ. Và điều làm chàng hơi ngỡ ngàng đó là nàng mua rất nhiều thứ, nào là giấy bút, chăn bông, quần áo, thức ăn,... Nàng lúc này còn đang nhai nhồm nhoàm cái bánh bao mới mua ban nãy. Thấy Dương Minh, Ngọc Yên cười tươi đưa một cái bánh đến bên miệng chàng.
- Nào! Huynh ăn đi.
Dương Minh định đưa một tay lên cầm lấy cái bánh nhưng đã bị nàng ngăn:
- Để ta đút cho huynh. Tay huynh rất dơ đấy.
- Ư... Ừ. Phiền nàng rồi. Chàng ngượng ngùng nói.
Ăn uống xong xuôi, hai người lên đường trở về nhà. Dương Minh giành mang hết đồ cho nàng. Vì thế Ngọc Yên chỉ có việc bỏ chú dê nhỏ vào giỏ tre rồi cõng sau lưng và mang túi đồ ăn nhẹ nhất. Chú dê ngoan ngoãn ở trong giỏ mà không nghịch phá đòi ra. Ngọc Yên rất hài lòng về chuyện này.
Về đến nhà, Ngọc Yên say sưa đùa giỡn với chú dê nhỏ. Nàng đưa dê con ra đám cỏ xanh mướt để nó có thể ăn no nê. Dương Minh thấy thế thì âu yếm nhìn nàng rồi mỉm cười.
- Ngọc Yên! Dê nhỏ có vẻ rất thích nàng đó. Hay là nàng cứ nuôi nó đi?
- Thật sao? Đa tạ huynh.
Ngọc Yên vui vẻ ôm dê nhỏ vào nhà mà quên mất chàng đang đứng đó ngẩn người. Chàng thầm nghĩ: "Dê nhỏ thật sướng mà. Mình cũng muốn được nàng ôm như vậy. Ngọc Yên! Bao giờ nàng mới có thể trở thành thê tử của ta đây?"
Dương Minh trở về nhà mình rồi lấy túi đồ đã mua ra xem. Xong chàng cười một mình. Hồi lâu, chàng mới mang ra bộ quần áo đỏ thẳm mới mua ra ngắm nghía. "Ừm. Đẹp thật! Nếu nó được nàng mặc thì còn gì bằng nữa. Không được. Như vậy quá đơn giản rồi. Mình nên may thêm vào mới được. Phải chuẩn bị thật tốt mới được." Càng nghĩ chàng cười đến vô cùng hạnh phúc. Nghĩ là làm, Dương Minh tìm trong tủ một hộp kim chỉ. Sau đó, chàng thắp đèn bắt đầu tỉ mỉ thêu từng mũi kim lên tấm áo đỏ rực kia.
Ngoài trời, trăng đã lên cao. Bên trong một túp lều nhỏ, bóng người thấp thoáng trước ngọn đèn dầu vẫn còn thức...