(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc trước Cố Miên đã muốn tặng Phó Dư một món quà. Chỉ là không ngờ sinh nhật hắn đến nhanh như vậy.
Đời trước, cô nghĩ nhất định phải chạy khỏi Phó gia vào ngày sinh nhật Phó Dư. Bởi vì sinh nhật Phó Dư có ý nghĩa vô cùng quan trọng với hắn. Cho nên mỗi lần sinh nhật Phó Dư sẽ trở nên điên cuồng hơn so với ngày thường, làm cô cả đêm đến ngày hôm sau cũng không xuống giường được.
Phó Dư ở thời điểm điên cuồng căn bản khống chế không được bản thân. Rõ ràng không nghĩ tổn thương cô nhưng vẫn nhịn không được thô bạo cưỡng gian cô.
Cho nên mỗi năm sinh nhật hắn cũng là thời điểm Cố Miên muốn chạy khỏi Phó gia nhất.
Chính là năm nay không giống. Năm nay cô muốn tặng hắn một món quà thật đặc biệt, đặc biệt đến nỗi hắn suốt đời khó quên.
"Cộc cộc cộc"
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Phu nhân, cô đã tỉnh rồi sao? Hiện tại không còn sớm, cô nên dậy ăn chút đồ đi ạ." Thanh âm dì Trương ngoài cửa truyền vào.
Cố Miên vừa nghe liền có chút thẹn thùng. Mỗi lần cô dậy trễ nguyên nhân đều vì đêm trước cùng Phó Dư trêи giường dây dưa quá kịch liệt nên sáng hôm sau mới không nhấc lên nổi mí mắt.
Dì Trương giờ này mới lên gọi cô dậy ăn sáng, khẳng định là biết đêm qua cô với Phó Dư làʍ ȶìиɦ.
Cố Miên mặc tốt quần áo rồi mở cửa phòng, chỉ thấy dì Trương dùng xe đẩy* một đống lớn thức ăn đứng ở ngoài cửa.
"Trước khi ra cửa thiếu gia có dặn tôi giờ này nhất định phải kêu phu nhân rời giường ăn sáng. Nếu không sẽ có hại với dạ dày."
Dì Trương nhìn thấy dấu vết trêи cổ Cố Miên, đánh tâm nhãn vì hai người cao hứng. Từ lúc phu nhân thay đổi tạo hình đến nay, không khí trong nhà so với lúc trước rõ ràng tốt hơn nhiều.
"Vậy lúc Phó Dư ra cửa có ăn gì chưa?"
Cố Miên nghĩ đến thói quen sinh hoạt của hắn, người này xưa nay dường như không biết tự chăm sóc bản thân, thời điểm ra cửa nhiều lúc vội vàng đến nỗi không ăn thứ gì.
"Lúc thiếu gia đi có ăn chút đồ vật. Chẳng qua ăn rất ít. Phu nhân, cô cũng biết thiếu gia ăn uống không tốt, sáng nào cũng chỉ ăn chút đồ đã vội vàng ra ngoài."
Cố Miên nghe dì Trương nói thì nhíu mày. Cô cảm thấy sau khi trọng sinh mình vẫn chưa đủ quan tâm tới ông xã. Bữa sáng hắn ăn ít như vậy mà cô cũng chẳng để ý.
"Hôm nay tôi lại theo dì học làm vài món. Có lẽ đồ tôi nấu anh ấy sẽ ăn nhiều hơn một chút."
Cố Miên nghĩ đến lúc trước dù cô có nấu ra thức ăn bóng đêm gì đó Phó Dư cũng đều ăn hết thì không khỏi mỉm cười. Đáng lẽ cô nên học nấu ăn sớm một chút, như vậy mới có thể tự tay chăm sóc ông xã cô chứ.
Dì Trương lập tức mỉm cười gật đầu.
"Kỳ thật phu nhân rất quan tâm thiếu gia. Chẳng qua ngày thường không nói ra mà thôi. Trước kia tôi còn thấy không đáng thay thiếu gia. Khi đó phu nhân chỉ cần có không thoải mái, thiếu gia liền khẩn trương muốn mệnh. Nhưng cố tình lúc ấy vô luận thiếu gia làm chuyện gì, phu nhân đều không thèm để ý. Đem tình cảm của cậu ấy ném xuống đất giẫm đạp. Cũng may là phu nhân hiện tại đã hiểu được tình cảm thiếu gia dành cho người. Âu cũng là may mắn"
"Đó là trước kia, hiện tại tôi cuối cùng cũng minh bạch."
Cố Miên nghĩ đến những chuyện trước kia mà vô cùng đau lòng, Phó Dư vì cô thật sự trả giá quá nhiều.
Cũng may hiện tại tỉnh ngộ cũng không tính là muộn, hết thảy đều vẫn còn kịp.
"Phu nhân, hôm nay thiếu gia còn hạ lệnh. Về sau cô có thể tùy ý ra vào Phó trạch." Dì Trương nhắc nhở.
"Thật sự!"
Cố Miên kϊƈɦ động nhảy dựng lên. Cô không phải cao hứng vì có thể rời khỏi nơi này mà là nếu cô có thể tự do ra vào Phó trạch thì cô có thể ra ngoài công tác kiếm tiền mua qua cho Phó Dư rồi.
Hiện tại toàn bộ tiền của cô đều là Phó Dư cho. Nếu cô lại dùng tiền đó mua quà cho hắn thì khác gì hắn tự mua quà cho mình đâu?
Cố Miên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy chính mình ra ngoài kiếm tiền mới là tốt nhất.
Ăn sáng xong, Cố Miên đổi một bộ quần áo rồi ra cửa. Chuẩn bị thử thời vận tìm công tác. Không cần tiền lương quá cao, chỉ cần có thể trong vòng 10 ngày kiếm đủ tiền mua một món quà cho Phó Dư là đủ rồi.
Kết quả vận khí Cố Miên đúng là không tồi, vốn là muốn đến trung tâm thương mại làm hướng dẫn mua hàng. Kết quả ở trước cửa hàng lại đụng phải một người đàn ông đang chụp ảnh.
"Tiểu thư, công ty chúng tôi hiện tại đang thiếu một nữ diễn viên phối hợp chụp quảng cáo. Không biết cô có hứng thú hay không?" Người đàn ông này mang mũ lưỡi trai đen, bên mặt trái còn treo một vết sẹo.
Nếu là người khác chỉ sợ sẽ hiểu lầm thành người xấu mà chạy mất. Nhưng mà Cố Miên lại nhận ra người đàn ông này.
Trước khi trọng sinh có bị bán đến kĩ viện ngầm ở Las Vegas thì thường xuyên nghe được những kĩ nữ ở đó nhắc đến một đạo diễn người Hoa nổi tiếng. Từ một đạo diễn nghèo nàn quay chụp quảng cáo bình thường đến đạo diễn quốc tế nổi danh chỉ tốn thời gian một năm. Khi ấy cô đã từng xem qua ảnh của vị đạo diễn kia, không phải chính là người đàn ông nhìn có chút dữ tợn này sao?
"Tiểu thư, cô không cần hiểu lầm, tôi thực sự không phải người xấu. Tôi chỉ là cảm thấy ngoại hình cô thật sự không tồi, rất thích hợp đóng quảng cáo này. Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng là tuyệt đối là lương tâm giới. Hơn nữa nếu tương lai tôi làm đạo diễn phim điện ảnh khẳng định sẽ tìm cô đóng phim." Hoàng Thắng nôn nóng nói.
Cái quảng cáo TV này là quảng cáo đầu tay của hắn. Để lấy được quảng cáo này mà hắn đã giảm mức dự toán xuống thấp nhất. Bên nhãn hiệu mời đến một tiểu thịt tươi lưu lượng đã đem mức dự toán tiêu gần hết, cho nên quảng cáo này không có khả năng mời đến một nữ diễn viên nổi tiếng xinh đẹp được.
Nhưng mà muốn hắn tùy tiện trêи đường tìm đến một kẻ dưa vẹo táo nứt gì đó đến, đừng nói ông chủ không đồng ý. Đến hắn cũng không đồng ý nổi. Vì thế Hoàng Thắng ở ven đường tìm người ước chừng ba ngày. Mắt thấy hạn cuối quảng cáo đến gần mà vẫn chưa tìm được người thích hợp thì bỗng nhiên ông trời lại ban cho hắn một cô gái có dung mạo đẹp tựa thiên tiên. Diện mạo này khí chất này cho dù chỉ đứng làm bình hoa cũng hoàn toàn không thành vấn đề a, người mẫu như vậy, tùy tiện chụp một bộ ảnh cũng trở thành một bộ poster.
"Trong vòng mười ngày có thể kiếm được một vạn không?" Cố Miên nghĩ nghĩ rồi báo ra giá cả của mình. Cô muốn tặng Phó Dư một món quà, quá bình thường thì không thích hợp còn quá quý giá thì cô lại không đủ khả năng. Cái giá này vừa vặn thích hợp.
Một vạn đối với người bình thường mà nói khẳng định là rất nhiều, nhưng đối với người mẫu chụp ảnh quảng cáo mà nói lại thấp đến đáng thương. Cái giá này thực sự là lời to.
Hoàng Thắng lập tức đánh nhịp nói: "Một vạn không thành vấn đề! Nếu không hiện tại chúng ta liền ký hợp đồng đi!"
Cố Miên nội tâm 囧 囧. Nếu cô không phải là nhân sĩ trọng sinh chỉ sợ sẽ xem vị đạo diễn nổi tiếng tương lai này là một vị quái thúc thúc.
Bất quá trước khi Cố Miên ký hợp đồng vẫn là thông báo một tiếng cho Phó Dư. Nếu Phó Dư không đồng ý cho cô đóng quảng cáo thì việc này đành dẹp đi vậy.
"Ông xã, có một đạo diễn tìm em chụp quảng cáo. Là quảng cáo son môi. Anh có đồng ý không?"
Cố Miên chụp bản hợp đồng gửi cho Phó Dư.
Phó Dư nhìn thấy tin nhắn của Cố Miên liền gọi người đi điều tra nhãn hiệu này. Sau khi xác nhận không có vấn đề, Phó Dư mới hồi phục nói: "Em có thể làm chuyện em muốn làm."
Chẳng qua lúc bác sĩ Phó nhắn tin nhắn này ngực rõ ràng phập phồng vài cái.
"Không thể tức giận, không thể cố chấp. Những cái này Miên Miên đều không thích."
Kỳ thật hắn cũng không muốn cho Cố Miên ra cửa, không muốn để cô chụp quảng cáo, không muốn để người khác biết cô hoàn mỹ tốt đẹp như thế nào.
Chỉ là hai người thật vất vả mới trở nên hòa hợp, hắn không thể lại giống như trước kia giam cầm cô. Hắn lo lắng sinh hoạt tốt đẹp hiện tại sẽ như bọt biển mà tan biến trong nháy mắt.
Cố Miên nhìn thấy Phó Dư đồng ý liền hạ bút ký tên.
"Ở nhà đều là ông xã làm chủ, cho nên tôi chụp quảng cáo phải hỏi ý kiến anh ấy." Cố Miên viết xong liền hướng đạo diễn Hoàng cười cười.
Đạo diễn Hoàng nháy mắt có cảm giác chính mình đang sống sờ sờ bị nhét một ngụm cẩu lương. Hiện tại người trẻ tuổi kết hôn thế nhưng kết hôn sớm như vậy sao.
Bất quá nhìn tiểu mỹ nhân chỉ vì mười ngày kiếm được một vạn mà kϊƈɦ động hưng phấn như vậy có lẽ chồng cô cũng chỉ là người làm công ăn lương bình thường mà thôi.
Ai, thật là đáng tiếc.
Trước khi quay quảng cáo, Cố Miên tới phòng thay đồ đổi một chiếc váy bó ngực. Cô nhìn thân ảnh trong gương to, ma xui quỷ khiến lại chụp một tấm ảnh thân trêи trần trụi gửi cho Phó Dư.
"Bác sĩ Phó, dáng người bà xã anh thế nào?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");