Tối hôm đó, Mộ Tử lại gặp ác mộng.
Thực tế là, từ khi tái sinh, đêm nào cô cũng gặp ác mộng.
Trong mơ, cảnh tượng khi cô chết cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần như vậy giống như cô lại chết thêm một lần nữa.
Cảm giác này thực sự rất tồi tệ.
Nhưng cô không biết làm gì, thậm chí không có ai để tâm sự.
Bị ác mộng đánh thức, Mộ Tử cứ mở mắt trừng trừng cho đến sáng, đợi đến khi trời hửng sáng mới mệt mỏi nhắm mắt, lại thiếp đi.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có ai đó đang hôn lên môi mình.
Mộ Tử mơ mơ màng màng, nhất thời không thể phân biệt được liệu mình còn đang trong mơ hay đã tỉnh.
Ban đầu, cô cảm thấy cảm giác này quá chân thật, không giống là mơ, nhưng sau đó, cô lại nghĩ rằng điều đó không thể nào là thật, ai mà dám lớn gan hôn cô như vậy? Không sợ làm cô tỉnh giấc sao?
Hơi thở nam tính thanh mát nhưng nóng bỏng khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức!
Mộ Tử mở to mắt, dùng hai tay cố đẩy người đàn ông ra! Cô giãy giụa hết sức!
Chiếc giường bệnh kêu lạch cạch, người đàn ông đành phải buông cô ra, nhưng vẫn luyến tiếc hôn thêm hai cái lên môi cô.
Khi Mộ Tử nhìn rõ người trước mặt là ai, sắc mặt cô tái nhợt, giận đến mức run rẩy!
“Mộ Dung Thừa! Anh vừa làm gì đấy?!” Cô tức giận ném mạnh chiếc gối về phía anh!
Mộ Dung Thừa dễ dàng bắt lấy gối, đặt nó sang một bên, bình tĩnh đáp: “Anh vừa làm gì, em không biết sao?”
“Anh! Anh! anh thật ghê tởm! Anh không biết xấu hổ!” Mộ Tử giận đến phát điên, giơ tay lên chà xát môi mình.
“Phản ứng lớn vậy làm gì.
” Mộ Dung Thừa cười nhẹ, ôm lấy Mộ Tử, nói, “Cũng không phải là chưa hôn bao giờ.
”
Anh ta còn dám nhắc lại chuyện đó?!
Mộ Tử tức đến mức muốn nổ tung, chỉ muốn đánh cho anh ta một trận! Nhưng cô dùng hết sức lực vẫn không thoát khỏi vòng tay của Mộ Dung Thừa?!
Sao người đàn ông này lại mạnh đến thế?!
Trong lòng Mộ Tử tràn ngập sự hoang mang, thì nghe Mộ Dung Thừa cười nói: “Nhỏ bé thế này mà học đâu ra mấy chiêu này? Sao anh lại không biết em gái ngoan của anh cũng biết chút võ thuật thế này.
”
Cơ thể Mộ Tử lập tức cứng đờ.
Cô suýt chút nữa đã để lộ, vì em gái của Mộ Dung Thừa đâu có biết võ.
Trong đầu đầy lo lắng, Mộ Tử đành phải thu mình lại, nhưng chẳng lẽ cứ để anh ta chiếm tiện nghi thế này sao?
Cứng không được, Mộ Tử đành phải mềm mỏng.
Cô nức nở, như một chú mèo nhỏ chịu thua, “Anh buông em ra đi, anh là anh trai của em mà! ”
Mộ Dung Thừa cười, nụ cười vừa phóng túng vừa tà mị, “Em ngốc à, sợ gì chứ, chúng ta đâu có quan hệ huyết thống.
”
Cơn giận của Mộ Tử bùng lên!
Đúng là một con thú không biết luân thường đạo lý! Đồ súc sinh!
Cô tiếp tục khóc lóc: “Anh bắt nạt em, em sẽ mách mẹ!”
Mộ Tử định dùng Bạch Vi để áp chế anh ta.
Mộ Dung Thừa tuy là tên khốn, nhưng anh ta rất hiếu thảo.
Ai ngờ hôm nay Mộ Dung Thừa lại không thèm để ý, ngược lại còn âu yếm cọ trán vào cô, cười nói: “Vậy thì mách đi, mẹ vẫn luôn muốn anh lập gia đình, nếu con dâu là em, mẹ sẽ rất vui.
”
Phản ứng của Mộ Dung Thừa khiến Mộ Tử ngây người, rồi tim cô thắt lại!
Mặc dù Bạch Vi rất yêu thương cô, nhưng dù sao cô cũng chỉ là con nuôi, nếu con trai ruột quyết tâm muốn cưỡng ép cô, Mộ Tử thật sự không chắc Bạch Vi sẽ đứng về phía ai!
Mộ Tử chợt nhận ra, cô chẳng còn cách nào nữa rồi!
Tên vô lại Mộ Dung Thừa như nhận ra lương tâm, buông cô ra, lấy khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cô.
Nhưng tay còn lại của anh vẫn vòng qua eo cô, không quá chặt nhưng cũng không lỏng!
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại, Mộ Tử không kìm được khẽ run rẩy.
---
Nam chính đã có rất nhiều biệt danh như: thần kinh, khốn nạn, tra nam, kẻ điên, lưu manh.
Hôm nay nam chính mở khóa thêm biệt danh mới: súc sinh, cầm thú, khốn khiếp, vô lại.
Còn thiếu gì nữa, mời mọi người bổ sung thêm nhé (∩_∩)