Bích Linh tính tiền, mang theo Sở Diệp lại đi vào trong trường học.
Vườn trường to như vậy, người đến người đi, hai người đi qua một đám người, một lát liền tách ra.
Bích Linh phồng má lên, đứng trên bãi cỏ để nghi ngờ nhân sinh.
Cô thật sự là một sư phụ vô trách nhiệm thì phải?
【 Không cần hoài nghi, ký chủ chính là vậy. 】
Oh, liền tính đây là sự thật, bổn bảo bảo cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Hệ thống: "..." Chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.
Đợi một hồi, Sở Diệp vẫn chưa có tới, vì thế Bích Linh chỉ còn cách phải lấy tiêu ra thổi.
"Cô thổi thật là dễ nghe."
Tầm mắt Bích Linh nhìn về phía bên cạnh không biết khi nào có một cô gái thực đáng yêu, buông tiêu khỏi môi, khóe miệng gợi lên một nụ cười: "Phải không? Cảm ơn cô, cô cũng biết thổi ư?"
Cô gái gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm: "Nhưng mà tôi hiện tại không thổi nữa."
"Ồ?" Bích Linh nhướng mày, chậm rãi đi đến chỗ cô: "Có phải là không có người cùng cô thổi hay không?"
Nữ sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Sao cô biết?!"
Bích Linh rung đùi đắc ý, làm ra vẻ cao thâm khó đoán: "Tôi còn biết cô tên là Lộ Hân, gần đây, người bạn thân tốt nhất đã rời bỏ cô..."
"Cô... Cô là ai?" Lộ Hân tựa hồ xoay người muốn chạy, nhưng lại dừng lại bước chân chần chờ nói, "Cô biết Tử Lan chết như thế nào sao?"
Bích Linh mỉm cười, đưa danh thiếp cho cô: "Không biết cô nghe qua Phong Lăng thế gia chưa nhỉ?"
# Ôi, ký chủ lại lần nữa lừa dối người ta #
***
Sở Diệp nghe theo tiếng tiêu gian nan mà tìm được Bích Linh.
Từ đằng xa đã nhìn thấy sư phụ của cậu đang nói chuyện với một cô gái, cô gái ngồi ở bên cạnh cô với gương mặt ngượng ngùng.
Chết tiệt!
Muốn lật bàn.
Đây là phong cách gì!
"Oa, Lăng đại sư, đây là đệ tử học việc của cô sao?" Lộ Hân mang vẻ mặt mê say, đối với Bích Linh lộ vẻ sùng bái.
Sở Diệp lộ ra vẻ lúng túng.
Cậu chỉ rời đi một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô lại tìm được người nào đó rồi?!
Thần sắc Bích Linh nhàn nhạt, nghe vậy gật đầu: "Ừm, có thể rồi? Chúng ta lập tức xuất phát."
Lộ Hân có chút thấp thỏm bất an, nhưng trong mắt lại hiện ra ánh sáng nhỏ bé: "Tôi thật sự có thể... gặp lại cô ấy?"
Bích Linh mỉm cười: "Đại sư sẽ không gạt người."
Dọc theo đường đi, Sở Diệp đại khái đã hiểu được tình huống này, chính là sư phụ của cậu may mắn đã gặp gỡ Lộ Hân, không thể hiểu được mà cùng cô ấy nói chuyện, còn lừa Lộ Hân cùng cô ấy cùng đi xem bắt quỷ.
Cái này thật đúng là chuyện sư phụ sẽ làm...
Bích Linh mang theo hai người đến cửa tòa nhà thực nghiệm.
"Đợi đã!" Bích Linh mang phong phạm đại sư mà duỗi tay ngăn cản đường đi của hai người: "Nơi này quỷ khí rất nặng, tôi cho hai người mỗi người một lá bùa chú."
Hai người ngơ ngác để cho cô dán, sau đó theo cô đi vào.
"Sư phụ, chúng ta đi đâu?" Sở Diệp nhìn quanh bốn phía, cảm giác lạnh lẽo.
Lộ Hân cũng chà xát cánh tay nhìn quanh bốn phía, cũng không tìm được con quỷ cô muốn tìm.
Không, một cái bóng quỷ cũng không có.
Trong ba người cũng chỉ có Bích Linh sắc mặt như thường: "Lên sân thượng tầng cao nhất."
"A!?"
***
Bích Linh mang theo hai người đi lên thang bộ để đến sân thượng tòa nhà.
Vô nghĩa, thang máy ma ám này là một khu vực có nguy cơ cao, nói không chừng một lần đã bị giết chết.
Khóc cũng không trở lại.
Đi đến tầng cao nhất, Lộ Hân đã bị khí lạnh làm cho phát run.
Bốn phía chung quanh rộng lớn, chỉ có một bức tường cũ kỹ, có bụi bẩn bám đầy, làm nơi này thoạt nhìn trông thật rách nát, còn có rất nhiều âm khí.
"Tiểu đồ nhi." Bích Linh đột nhiên quay đầu gọi Sở Diệp: "Nhớ kỹ, nơi này là quỷ thấp kém nhất, gặp được quỷ không cần phải lúng túng, lấy bùa ra dán nó."
Sở Diệp cười trừ, miễn cưỡng gật gật đầu.
Cậu sẽ... Sẽ không lúng túng đâu...
Bích Linh triệu ra Thanh Kiếm, mang theo Thanh kiếm từ trong khoảng không đi vào.
Phía sau hai người cẩn thận mà theo sát cô.
"Hắc hắc hắc..." Sau khi rẽ qua một ngã rẽ, tiếng cười quỷ dị đột nhiên từ bốn phía truyền đến vang rộng khắp nơi, làm cho lông tơ trên người dựng cả lên.
"Ha hả..." Lại là một tiếng cười sắc sảo khác.
Bích Linh không kiên nhẫn mà xoa xoa lỗ tai: "Cũng chỉ là một con quỷ xấu xí, muốn giết ta thì ra mặt đi, trốn ở trong góc tối thì là quỷ cái gì chứ!"
Phía sau, đầu của hai người đầy hắc tuyến.
Nói thật, lại có người kiêu ngạo ngang nhiêu kêu gọi con quỷ kia xuất hiện để giết người, bọn họ thật sự chưa từng thấy qua.
Đại sư ( sư phụ) thật uy vũ!
"A ――" Trong góc tối nhảy ra một bóng đen, làm cái bộ mặt dữ tợn, tựa như ác quỷ từ trong địa ngục bước ra.
Bích Linh nhàn nhạt vẫy Thanh kiếm trong tay.
Trường hợp tức khắc dừng hình ảnh.
Hai người ở phía sau thậm chí còn không có thời gian để hét lên.
Thật xấu hổ.
"Hừ, bản lĩnh chỉ có bấy nhiêu còn dám giết chết bổn đại sư." Bích Linh mang vẻ mặt trào phúng mà nhìn con quỷ bằng ánh mắt dữ tợn, bỗng nhiên quay đầu nhìn Sở Diệp nói: "Tiểu đồ nhi, dán bùa, làm chúng nó hồn phi phách tán."
Hả... Hồn phi phách tán?!
Sở Diệp run rẩy mà tiến lên, nhắm mắt lại đem lá bùa dán vào đầu của con quỷ.
"Sư phụ như vậy được chưa?"
Bích Linh giọng không cảm xúc mà nhìn cậu: "Toàn bộ."
"A?" Sở Diệp nhìn nơi không rõ kia, cắn đầu ngón tay vẽ một lá bùa, đánh bạo dán vào nơi khác trên đầu của con quỷ.
Quỷ gào cũng chưa gào được một tiếng đã lặng lẽ hồn phi phách tán.
Sở Diệp: "..." Có vẻ rất vui.
Nhìn Sở Diệp càng ngày càng có động tác lưu loát, Bích Linh vuốt cằm gật đầu.
Thiếu niên này còn có thể cứu chữa!
Sở Diệp giống như dán thành nghiện, không muốn dừng lại, Lộ Hân ở bên cạnh xem đến tay ngứa, vì thế tiến đến bên cạnh Bích Linh: "Đại sư, tôi có thể dán một lá bùa không?"
Ánh mắt Bích Linh liếc nhìn cô ấy một cái, đưa cho cô ấy một lá bùa.
Lộ Hân tiếp nhận, đi đến bên cạnh một con quỷ.
Nói thật, cô từ trước tới nay chưa từng tưởng tượng đến mình sẽ có một ngày cách con quỷ gần đến như vậy....
Hơn nữa...
Lộ Hân đem lá bùa dán lên, quỷ chưa hé răng đã hồn phi phách tán.
Lộ Hân vui vẻ.
Trái lại, cô còn có thể giết chết chúng nó!
Thật kích thích!
Bích Linh mang theo Thanh kiếm đi qua nơi hai người đang chơi vô cùng vui vẻ, hướng đến phòng cuối cùng mà đi.
Chân tướng, ở chỗ này.
"Thời gian đã quá muộn rồi." Bích Linh nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, tiếp đó hai người ở phía sau đuổi kịp.
"Kẽo kẹt ――" Cánh cửa cũ kỹ phát ra một âm thanh kì quái, cùng lúc đó, một tiếng thét chói tai truyền tới.
"Các người không được đi ra ngoài tổn thương cô ấy, không được!"
Biểu tình trên mặt Lộ Hân ngây dại ra, lẩm bẩm nói: "Tử Lan..."
"Tử Lan!" Lộ Hân mất khống chế mà không màng tất cả mà chạy tới cánh cửa phía trước, hoàn toàn không màng nguy hiểm bên trong cánh cửa: "Tử Lan, mình tới đây, bạn không phải sợ..."
Bích Linh ở phía sau lắc đầu, cũng theo ở phía sau của cô ấy.
Người phàm ngu xuẩn, muốn cứu người cũng phải xem tình huống hiện tại ra sao chứ...
Thật là, cô hiện tại sắp biến thành chúa cứu thế sao? Người nào cô cũng phải cứu!