Lúc này trên mặt người đàn ông là một mảnh dục vọng, mị hoặc vô cùng, mãi đến khi cô gái dưới thân không có tiếng động, hắn khó khăn lắm mới dừng lại động tác.
"Thật vô dụng mà......" Liên Vô Trần lắc đầu cười khẽ, duỗi tay bế cô lên, đi vào phòng tắm.
......
Chuyện đầu tiên sau khi Bích Linh tỉnh lại vào ngày hôm sau chính là mở cửa sổ.
Đau nhức trên người tạm thời không nói, không cần nghĩ cũng biết cô lại bị tên biến thái Liên Vô Trần lừa!
Bích Linh đỡ tường không muốn nói cái gì nữa.
Xem độ hảo cảm.
【 Độ hảo cảm 99.8%. 】
A! ****......
Thế này chơi kiểu gì, sớm hay muộn cũng có ngày bị hắn chơi chết.
【 Ký chủ kiên nhẫn đi, lúc trở về thêm tích phân cho cô. 】
Mi nhất định lừa ta.
【......】Nó không có gì đáng nói cả, đúng là nó lừa cô ấy.
Xí.
Bích Linh xem thường hệ thống một chút, sau đó chậm rãi lết ra khỏi phòng.
Bích Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nếu có một ngày cô chết, vậy nhất định là bị hắn đùa chết.
Cô muốn đánh vỡ cái "nhất định" này!
Tự mình tìm một cách chết khác!
Cô! Muốn! Quyết đấu! Cùng! Liên Vô Trần!
"Liên Vô Trần!!!" Bích Linh chống nạnh hét lớn một tiếng.
Người không gọi tới, lại gọi được tới kiếm.
Cửu Tuyền Kiếm đứng ở trước mặt Bích Linh.
Bích Linh liếc nó một cái.
"Không phải mày là thanh kiếm vô dụng không thể ăn kia sao?"
Cửu Tuyền Kiếm: "......" Nó cũng biết tức giận đấy!
Bích Linh móc ra kiếm của mình: "Nó nói gì."
Thanh Kiếm vù vù vài tiếng.
Chủ nhân nó đi công ty, bảo chủ nhân tự đi mua đồ ăn, không mua thì đói chết.
Bích Linh bị chọc tức đến cười.
Hắn làm cô thành cái dạng này, thế mà còn mặt mũi bảo cô tự mua đồ ăn, nhân tính ở đâu?!!
Quyết đấu! Cô muốn quyết đấu với hắn!!
【 Ký chủ bình tĩnh. 】
"Tên thiểu năng kia khi nào trở về?" Bích Linh hít sâu một hơi cười lạnh nói.
Cửu Tuyền Kiếm: "......" Người phụ nữ này vậy mà lại mắng chủ nhân anh minh thần võ chủ nhân của nó là thiểu năng?!!
Không thể tha thứ!
"Keng ――" Cửu Tuyền Kiếm mới vừa động, đã bị Thanh Kiếm đánh bẹp dí xuống đất.
"Chủ nhân mày không ở đây còn dám lên mặt với tao? Hừ!" Bích Linh cười lạnh, mắt cũng không chớp mà dẫm lên thân Cửu Tuyền đi qua.
Thanh Kiếm chân chó theo sau, trước khi đi còn dùng chuôi kiếm đâm Cửu Tuyền Kiếm như muốn hả giận.
Cửu Tuyền Kiếm: "......" Kíu.
Chủ nhân ngài mau trở lại, bọn họ vậy mà hợp tác cùng nhau vũ nhục chiến kiếm của ngài kìa! Kiêu ngạo sắp lật trời rồi!!
Sau một lúc lâu, Bích Linh đột nhiên quay lại, trong tay còn cầm mấy củ hành.
"Hầy, dao tìm không thấy, mi cây kiếm này...... miễn cưỡng dùng đi." Bích Linh dùng vẻ mặt ghét bỏ mà ngồi xổm xuống, dùng một miếng giẻ lau bọc lên chuôi kiếm, cầm Cửu Tuyền Kiếm lên.
Cửu Tuyền Kiếm: "!!!"
Nó? Cửu Tuyền đại danh đỉnh đỉnh? Cửu Tuyền bị người đời sợ hãi? Hôm nay lại phải bị cái cô gái này cầm đi cắt hành tây?!
Cắt hành tây?!!
Hành tây!!!
Không!
Còn có cô làm vẻ mặt ghét bỏ làm gì, là giẻ lau dơ, hay là nó dơ vậy......
Chủ nhân, nó đột nhiên phát hiện ngài mới là người đối xử với nó tốt nhất thế giới, ngài mau về đi! Tuy rằng ngài tính tình táo bạo làm người biến thái, nhưng ở trong mắt nó ngài chính là hoàn mỹ nhất đó!!
Thanh Kiếm ở bên cạnh nghe nhấp nháy nhấp nháy, giống như đang cười nhạo nó, Bích Linh tò mò hỏi: "Nó nói gì vậy?"
Thanh Kiếm nói cho Bích Linh biết Cửu Tuyền Kiếm mắng Liên Vô Trần.
Biểu cảm Bích Linh cổ quái: "Không nghĩ đến Liên Vô Trần làm người thất bại đến mức kiếm của mình cũng ghét bỏ."
Nói xong cúi đầu cảm khái nói với Cửu Tuyền Kiếm: "Yên tâm, đợi lát nữa tao cầm mày cắt hành, cho phép mày khóc ra, phát tiết ra hết mấy nỗi buồn khổ đó, chịu không?"
Cửu Tuyền kiếm: "......" Nó đau lòng quá...
"Cạch."
"Cạch."
"Cạch."
"Bàn đế hành tây giống tớ
Vĩnh viễn là gia vị
Trộm nhìn cậu
Trộm cất dấu chính mình
......
Nếu cậu nguyện ý một tầng một tầng một tầng lột ra ruột tớ
Cậu sẽ xót mũi
Cậu sẽ rơi nước mắt
Chỉ cần cậu có thể nghe thấy tớ
Nhìn đến tớ toàn tâm toàn ý."
Bích Linh vừa cắt vừa hát.
Quả nhiên, về sau tốt nhất là dùng kiếm cắt hành, sẽ không xót mũi, cũng sẽ không chảy nước mắt, có thể lột ra ruột hành tây rất nhanh.
Thanh Kiếm cách Cửu Tuyền rất xa, ánh sáng trên thân kiếm chợt lóe chợt lóe, giống như thực vui vẻ.
"Mấy người đang làm gì vậy!" Ở cửa đột nhiên truyền đến thanh âm âm trầm của người nào đó.
Tay Bích Linh run lên, lưỡi kiếm cắt lên tay mình.
Ui da, tay bị phế rồi......
Thanh Kiếm bay ra, che ở trước mặt Bích Linh.
Bích Linh cầm củ hành tây, trên tay còn cầm kiếm của người nào đó, chậm rì rì xoay người, đương nhiên nói: "Cắt hành chứ gì nữa."
Liên Vô Trần: "......" Hắn đương nhiên biết cô đang cắt hành.
Vấn đề là vì sao cô cầm kiếm hắn mà cắt!
Cô có biết kiếm của hắn quý giá chừng nào không!
Hay thật, cô cũng có một cái mà......
Bích Linh cầm Cửu Tuyền tiếp tục khoa tay múa chân với củ hành: "Dao không có, mượn kiếm anh cắt một chút."
Gân xanh trên trán Liên Vô Trần nhảy vài cái.
Dám lấy kiếm hắn cắt hành, trên trời dưới đất cũng chỉ có mình cô!
"Sao không dùng kiếm của em." Liên Vô Trần chậm rãi tới gần Bích Linh.
Thấy vậy, Bích Linh ném hành tây cùng Cửu Tuyền Kiếm, đem Thanh Kiếm ôm vào trong ngực: "Nó là con gái, làm sao có thể để nó cắt hành!"
Liên Vô Trần: "......"
Cửu Tuyền Kiếm: "......"
Thanh Kiếm lóe một chút, tựa hồ đang phụ họa cô.
Cửu Tuyền Kiếm lúc này bi phẫn mà bay đến trước mặt Liên Vô Trần, vù vù cao trạng.
Bọn họ quá kiêu ngạo, người thì dẫm qua nó mà đi, kiếm thì lấy chuôi kiếm đâm nó! Hu hu chủ nhân, lấy lại công đạo cho nó đi!
Bích Linh không thèm để ý, muốn báo thù thì cứ việc, cô chính là muốn cùng Liên Vô Trần quyết đấu.
Đúng rồi! Quyết đấu!
"Liên Vô Trần, tôi muốn cùng anh quyết......" Sắc mặt Bích Linh đột nhiên tái nhợt, chống kiếm chậm rãi nửa quỳ trên mặt đất.
Quang mang Thanh Kiếm rực sáng, thân kiếm bắt đầu biến thành quang điểm màu xanh lá, chậm rãi tiêu tán từ dưới lên.
"Kha Kha?" Liên Vô Trần đi qua ôm người vào trong lòng ngực.
Cửu Tuyền Kiếm mặt đầy dấu chấm hỏi.
Không phải mới đây còn kiêu ngạo lên mặt với chủ nhân sao? Sao bị gì rồi?
Sau một lúc lâu, ánh mắt lạnh lẽo của Liên Vô Trần nhìn về phía Cửu Tuyền: "Mày làm em ấy bị thương?"
Cửu Tuyền Kiếm vù vù một tiếng: Không có mà.
Hắc khí trong mắt Liên Vô Trần lan tràn lên, giây tiếp theo, Cửu Tuyền Kiếm bị đánh rớt trên mặt đất.
"Tao đã nói cho mày, đừng động em ấy."
"Phụt ――" Bích Linh phun ra một ngụm máu đen.
Hàn khí trong mắt Liên Vô Trần càng đậm: "Nó làm em bị thương chỗ nào."
Bích Linh duỗi tay lau máu, sau đó đem miệng vết thương cho hắn xem, rồi liều mạng thốt ra mấy chữ: "Đều...... do anh...... làm hại......"
Liên Vô Trần bắt lấy tay cô, từ ngón tay cô bắt đầu, gân màu đen tầng tầng kéo dài ra, hiện giờ đã che kín toàn bộ cánh tay cô.