Editor: Miêu Bàn Tử
Lệ tần đang khóc lóc thảm thương, thấy bàn tay lớn kia tới gần trong gang tấc, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia tàn khốc, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút chủy thủ trong tay áo ra đâm thẳng vào ngực Tiêu Ngự.
"Phốc phốc."
Là âm thanh dao sắc đâm vào thịt.
"Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng!!!"
Nhóm ám vệ đang chiến đấu với thích khách thất kinh kêu lên, quay người liền muốn chém giết Lệ tần.
Nhưng có một thanh bảo kiếm khảm ngọc nhanh hơn bọn hắn, trực tiếp đâm thẳng vào ngực của nàng ta.
Thẳng đến khi đổ xuống, Lệ tần vẫn khiếp sợ đến cứng người, ánh mắt không thể tin nhìn về thân thể nhỏ nhắn phía trước đang trượt xuống.
Làm sao có thể!
Con hồ ly tinh kia thế mà lại cản đao cho Hoàng Thượng!!!
"Phiên Phiên!"
Tiêu Ngự muốn rách cả mí mắt, hô lớn một tiếng.
Sau khi xử lý Lệ tần cực nhanh, hắn liền không nhìn nàng ta thêm một giây nào, một tay vứt kiếm, đỡ lấy thân thể Tô Đát Kỷ đang ngã xuống.
Nàng lại không suy nghĩ gì mà chắn một đao trí mạng cho hắn!
Một Tiêu Ngự luôn luôn bày mưu nghĩ kế, cho dù núi Thái Sơn sụp đổ nhưng mặt không đổi sắc, chưa từng luống cuống như ngày hôm nay.
Thậm chí hắn không biết mình phải làm gì bây giờ!
"Khụ khụ khụ..."
Tô Đát Kỷ rơi xuống trong lồng ngực Tiêu Ngự, không khống chế được mà ho khan.
Thân thể chấn động kéo theo vết thương, đau đến gò má nàng co quắp.
Bà nội nó!
Đau chết bản nương nương!
Lần sau nhất định phải chọn kiểu chết thoải mái một chút!
"Phiên Phiên! Nàng thế nào rồi?"
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua chủy thủ cắm ở trước ngực nàng, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tâm đều bị bóp nát rồi, hắn ráng chống đỡ lấy một hơi trấn an nói,
"Nàng...nàng đừng sợ. Trẫm đưa nàng đi tìm Lư thái y!"
Hiện tại trong tâm hắn chỉ có một mình nàng, đao kiếm va chạm bên tai hắn đều không nghe thấy.
Cánh tay hắn dùng sức muốn đưa nàng đi, lại bị Tô Đát Kỷ đè xuống.
"Hoàng... Khụ khụ, Hoàng Thượng... Đi mau...đừng... đừng quản ta..."
Nàng cố gắng lấy hơi để nói, nhưng càng nói vết thương máu chảy nhanh hơn, thậm chí nhỏ giọt trên tay Tiêu Ngự.
Nóng rực, nóng đến mức bỏng rát cả linh hồn của hắn.
Tiêu Ngự làm sao có thể mặc kệ nàng!
Đây chính là nữ nhân yêu hắn tha thiết, vì hắn mà hi sinh hết thảy!
"Nàng không có việc gì, trẫm là thiên tử! Trẫm nói nàng không có việc gì, nàng nhất định sẽ khỏe mạnh!"
Giọng nói Tiêu Ngự mang theo vẻ kiên quyết, cũng không biết là trấn an nàng hay là trấn an chính mình, ôm nàng lên, vội vàng chạy về phía Thái Y Viện.
Thái Y Viện xa xôi ở phía tây, hắn chạy liên tục mười lăm phút cũng không dám dừng bước để nghỉ ngơi.
Bởi vì hắn đang cùng Hắc Bạch Vô Thường thi chạy, không thể thư giãn một giây nào được.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống mặt Tô Đát Kỷ, lại nghe tiếng hít thở nặng nề của Tiêu Ngự, nàng biết, thể chất người này đã sớm đến cực hạn, hiện tại chỉ đang dùng ý niệm cường đại để gắng gượng thôi.
Là lúc này rồi.
Trên tay Tô Đát Kỷ nhẹ nhàng động, băng rua thật dài trên váy liền rũ xuống tới trên mặt đất, Tiêu Ngự một lòng chỉ nghĩ mau mau chạy tới Thái Y Viện, căn bản không có chú ý tới chi tiết này, máy móc nhanh chân đạp lên.
"Xoẹt xẹt!"
Nương theo âm thanh vải vóc xé rách, dưới chân hắn một cái lảo đảo, cả người liền đã mất đi cân bằng, người thương trong ngực theo quán tính trực tiếp bay ra ngoài!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):
- !!!!!!!!!!!
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~