Editor: Miêu Bàn Tử
Lời thì thầm phất phơ như gió, vụt biến trong bóng đêm tĩnh mịch.
Thẳng đến khi Tô Đát Kỷ không có động tĩnh, Tiêu Ngự mới phức tạp mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là dung nhan tuyệt mỹ yên tĩnh bên cạnh, lúc nãy vừa mới khóc qua một trận, con mắt cùng mũi có chút ửng đỏ, trên lông mi thon dài vểnh lên lông vũ còn run run rẩy rẩy, vương lại một giọt nước mắt như hạt trân châu.
Hắn duỗi ngón trỏ của mình ra, nhẹ nhàng tiếp được giọt nước mắt của nàng, không biết hình dung tâm tình của mình lúc này nên vui hay nên lo.
Vui chính là nàng không có có ám sát hắn.
Mà lo chính là, trải qua một trận cuồng phong như thế, hắn không thể nào mà nhẫn tâm đối đãi nàng như một mật thám bình thường, lại không thể nào lúc thiết kế lợi dụng nàng mà tâm không có áy náy.
【 Đinh! Độ thiện cảm +20 điểm, tiến độ trước mắt 27/100 】
Hô hấp của Tô Đát Kỷ nhẹ nhàng phảng phất ở trong lòng bàn tay hắn, dẫn tới giọt nước mắt châu ngọc kia nhẹ nhàng lung lay, óng ánh lấp lóe.
Tiêu Ngự nắm bàn tay lại, đem nó cất giữ trong tâm.
Rõ ràng nước mắt không có nhiệt độ, hắn lại cảm thấy nóng rực như lửa, nóng đến mức tâm hắn hoảng loạn.
"Ai..."
Thở dài một tiếng, Tiêu Ngự nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn vào trong lòng, mang theo một bụng đầy xoắn xuýt mà ngủ thiếp đi.
Hắn không có chú ý tới, tiểu yêu tinh được cho là đã ngủ sớm từ đời nào, khóe miệng có chút đắc ý nhếch lên.
Giấc ngủ này Tiêu Ngự ngủ không sâu, lại hiện ra một giấc mơ khác.
Khi thì đao quang kiếm ảnh, khi thì hoạt sắc sinh hương, còn có từng chùm pháo hoa đầy trời, cùng với... cặp mắt sáng long lanh lưu luyến rưng rưng nhìn hắn.
Đợi đến lúc Phùng Lực gọi hắn tỉnh, hắn mới phát hiện có chút đau đầu, xem ra thật sự là miệng vàng lời ngọc tới báo ứng, hắn bị cảm lạnh.
Hắn ôn nhu xoay người ngồi dậy, sợ đánh thức tiểu yêu tinh, lúc này mới phát hiện trong tay của nàng nắm thật chặt noãn ngọc hồ ly, lấy một tư thế cầu nguyện áp vào trong ngực.
Gần vị trí tim nhất.
Trái tim Tiêu Ngự loạn như ma, đột nhiên mềm nhũn một chút.
Nàng lại thích nó như thế?
Bản thân hồ ly ngụ ý không tốt, nhất định là do tự tay hắn "Khắc", cho nên nàng mới yêu thích không buông tay như vậy.
Nghĩ đến cái hiểu lầm xinh đẹp này, trong lòng Tiêu Ngự càng dâng lên một cỗ hổ thẹn.
Hắn hạ quyết tâm, từ hôm nay sẽ cố gắng học khắc ngọc một ít, sau này nhất định phải tặng cho nàng một cái tự tay hắn khắc!
*
Tâm tình tốt đẹp của Tiêu Ngự cũng không có tiếp tục lâu được, mê man đi lên triều, mới vừa ngồi vững, lập tức một đám đại thần tranh nhau báo cáo.
"Hoàng Thượng, đêm qua ngọn núi bên cạnh cửa đông Hoàng Thành phát sinh một trận bạo tạc, phát ra tiếng vang thật lớn, sau đó từng phiến đá nát vụn xếp thành bốn chữ, Yêu Hồ hoạ nước!"
"Hoàng Thượng, sông Hoàng Hà ở Tây Bắc đột nhiên vỡ đê, xông ram một lượng cá chết lớn, trong bụng mỗi con đều có một quyển sách lụa, vẽ hình một con Cửu Vĩ Yêu Hồ!"
"Hoàng Thượng! Đây là cảnh cáo của ông trời, cầu Hoàng Thượng chém giết Yêu Hồ, để quốc gia thái bình thịnh thế!"
Phần phật, một nửa đại thần dồn dập quỳ xuống, đồng loạt chỉnh tề hô to!
Tiêu Ngự xoa xoa thái dương nhìn thoáng qua Triệu Thái Phó cầm đầu, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Haha, hắn thả cho ái phi một trận pháo hoa, ông ta liền trả hắn một trận bạo tạc?
Tất cả cảnh cáo của trời cao, rõ ràng do người làm ra mà còn cố ý mạnh miệng xuyên tạc!
Ánh mắt hắn lạnh lẽo dò xét một vòng, mặt không đổi mở miệng hỏi,
"Cho nên các vị ái khanh cảm thấy, chỉ cần trẫm giết phi tử rồi tế trời, quốc gia liền có thể mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an sao?"
Đám người quỳ phía dưới vừa muốn nói chuyện,
"Ầm!"
Tiêu Ngự trực tiếp lật bàn!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- (╯°益°)╯彡┻━┻ NÀY THÌ LÀM PHẢN!!!!!!!:)))))
( Editor: Chà, soái đấy:)))) +0.1 điểm thiện cảm)
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~