Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 75: Võ Hiệp: Vả Mặt Thánh Nữ Cao Khiết (19)




Hắn chẳng qua là tới muộn hai bước thôi mà đã thấy một đám gia đinh vây quanh lão bà nhà mình, dù cho biết Tuyết Lan võ công cao cường hắn vẫn vô cùng lo lắng, thần sắc trên mặt là tức giận khó át.

“Hạ quan không biết là Dật Thân Vương phi đến nên có điều mạo phạm còn thỉnh Vương phi thứ tội.” Nghe ra sát ý trong giọng nói Bạch Mộ Phong, Kiều phụ mồ hôi lạnh đầm đìa môi trắng bệch, không thể không lên tinh thần thỉnh tội.

Nếu như biết người này là Dật Thân Vương phi, có cho mười lá gan ông ta cũng không dám đắc tội đối phương ấy chứ! Phải biết rằng Dật Thân Vương quyền khuynh triều dã chiến công hiển hách, lại là thân huynh đệ của đương kim Thánh Thượng, muốn giết một quan ngũ phẩm nho nhỏ giống như nghiền chết một con kiến. Nếu mà biết sớm, đừng nói là tiểu nhi tử Kiều Trọng bị người giết, cho dù muốn giết ông ta thì ông ta cũng không dám trả thù đâu!

Tuyết Lan nhìn nam nhân trung niên mồ hôi lạnh đầm đìa quỳ gối trước mặt mình, cảm giác có chút ngoài ý muốn. Thành Tuyết Lan cũng không biết thân phận của Kiều Trọng, không phải nàng ấy không có năng lực điều tra, mà là nàng ấy tôn trọng bằng hữu của Từ Lâm Khiêm, cho nên nàng ấy chỉ là mơ hồ biết Kiều Trọng là con nhà quan.

Có thể nuôi ra một nhi tử kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì như Kiều Trọng, làm cha mẹ cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, nhưng hiện tại xem ra sự thật cũng không phải là như thế, ít nhất phụ thân Kiều Trọng là một người thức thời, không phải loại người không biết điều như Kiều Trọng, tự đi tìm chết.

Bạch Mộ Phong nhất quán nghe theo lời Tuyết Lan, trong lòng cũng coi như là bình tĩnh xuống, dù sao lần này tới đây chính là vì phu thê Kiều gia này, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tuyết Lan.

“Kiều đại nhân xin đứng lên!” Tuyết Lan nhẹ cười, thái độ rất thân hòa.

Kiều phụ tuy rằng là một tiểu quan ngũ phẩm không đáng chú ý, nhưng quả thật cũng có thế lực không nhỏ ở khu vực này, chính cái gọi là nước xa không giải được cơn khát ở gần, có thể không dùng tới lực lượng của triều đình vẫn tốt hơn, dù sao đây là giang hồ mà không phải triều đình. Lúc tới đây nàng đã lên kế hoạch xong xuôi, nếu như Kiều phụ không thức thời liền phế truất chức quan của ông ta đổi một người thức thời tới, nếu thức thời thì có thể để ông ta làm việc cho mình, thuận tiện còn có thể gây thêm chút phiền phức cho Đường Huyên Huyên.

Tuyết Lan thủ đoạn giao tế cũng không phải tầm thường, người đã từng làm phu nhân hào môn lại từng làm Thái Hậu tất nhiên không thể khinh thường. Dăm ba câu đã nói lên tình huống, cũng xảo diệu đặt trọng điểm trên người mẹ con Mộc Tuệ Tâm, vô hình trung cũng dời đi trong lòng thù hận Kiều phụ.

Này cũng không trách Tuyết Lan âm hiểm, dù sao thì quả thật Mộc Tuệ Tâm có tham dự vào cái chết của Kiều Trọng. Thân là cha mẹ mất đi nhi tử tất nhiên phải có một nơi để trút giận, Tuyết Lan cũng coi như là ‘ tốt bụng ’.

Kiều phụ biết được mọi chuyện đã qua, theo bản năng nhìn về phía Từ Lâm Khiêm, thấy hắn ta thần sắc hổ thẹn bất an, lại nghĩ tới vừa rồi câu ‘xin lỗi’ kia rất có thâm ý, ông ta còn có gì không rõ chứ?

“Hay cho ngươi, ta còn tin ngươi trung hậu thành thật mới tin chuyện ma quỷ ngươi nói, ai biết ngươi lại ỷ vào sự tín nhiệm chúng ta mà lừa gạt người, đúng thật là xấu xa!” Kiều mẫu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại sau thương tâm, chỉ vào mũi Từ Lâm Khiêm bắt đầu mắng to.

Từ Lâm Khiêm xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống nói không nên lời, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc cúi đầu thừa nhận một người mẫu thân chỉ trích. Chuyện này lại nói tiếp cũng là hắn ta không đúng, che giấu một số sự thật, lừa gạt cha mẹ của hảo huynh đệ. Quan trọng nhất chính là, nhớ tới ánh mắt khiếp sợ oán hận trước khi chết của huynh ấy, Từ Lâm Khiêm hốc mắt ửng đỏ.

“Đa tạ Dật Thân Vương phi chỉ điểm, bằng không phu thê hai người chúng ta sẽ phải bị người có tâm lợi dụng.” Kiều phụ cung kính hành lễ, thần sắc không mang theo oán hận ngược lại mang theo một chút cảm kích.

Tuyết Lan nghiêm túc quan sát thần sắc hắn ta, không phát hiện chút giả dối nào, khách sáo hai câu rồi xoay người rời đi.

“Lão gia, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?” Kiều mẫu như cũ có chút không cam lòng, hung thủ hại chết nhi tử nhà mình ở ngay trước mắt, bọn họ làm phụ mẫu không chỉ không thể báo thù ngược lại phải khom lưng uốn gối với người ta, ngẫm lại trong lòng vẫn là đầy bụng ủy khuất.

“Không bỏ qua thì có thể như thế nào? Thân vương phi đương triều há là người chúng ta có thể động đến? Chúng ta còn có nhi tử khác, tiểu Trọng đã làm sai mà chúng ta không bị liên lụy cũng xem như chuyện tốt, chẳng lẽ còn phải vì việc này mãn môn bị giết sao?” Lời của Kiều phụ làm Kiều mẫu cũng lập tức im miệng không dám nói chuyện nữa, chỉ là có chút không cam lòng cùng oán hận.

Kết cục của Từ Lâm Khiêm tất nhiên không thế nào tốt được, bị Kiều phụ phẫn nộ ném vào tù, nhân lúc ban đêm bỏ chạy ra ngoài, đi báo tin cho mẹ con Đường Huyên Huyên.

Đường Huyên Huyên bọn họ không biết mình trong vô tình đã đắc tội với người khác, chỉ lo đắm chìm ở thế giới của chính mình. Mộc Tuệ Tâm vội vàng đấu tranh cùng các trưởng lão, chết cũng không chịu rời khỏi Minh Tịnh trai, Đường Huyên Huyên thì lại đóng cửa không ra tưởng niệm tình lang.

Trong khoảng thời gian này Tuyết Lan đã về Thiên Ma giáo chấn chỉnh lại một phen, kéo toàn bộ gian tế như trong ký ức ra giết gà dọa khỉ, chỉnh đốn Thiên Ma giáo kín kẽ như thùng sắt.

Thạch Ngọc Toàn vô cùng vừa lòng với thủ đoạn của Tuyết Lan, tỏ vẻ muốn truyền ngôi vị giáo chủ cho Tuyết Lan, điều này cũng tương đương với việc nguyện vọng của Thành Tuyết Lan hoàn thành được một nửa.

Sau khi Tuyết Lan gặp Kiều phụ liền tới phụ cận Minh Tịnh trai, Bạch Mộ Phong vốn định muốn đi theo lại bị Tuyết Lan dỗ trở về, dáng vẻ vui rạo rực của hắn làm Tuyết Lan nhịn không được đỏ mặt, nguyên nhân tất nhiên là do nàng đã đáp ứng Bạch Mộ Phong cầu thân, Thạch Ngọc Toàn thấy vậy cũng vui mừng, miệng đầy đáp ứng.

Người thương sắp trở thành thê tử của mình, Bạch Mộ Phong vui vẻ không kềm chế được, ra roi thúc ngựa trở về chuẩn bị tiệc cưới cưới. Nhớ tới dáng vẻ ngây ngốc của Bạch Mộ Phong, Tuyết Lan liền nhịn không được muốn cười.

Đêm khuya tĩnh lặng, đại trưởng lão đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại bỗng nhiên nhận thấy được một cổ hơi thở xa lạ, tuy rằng không mang theo chút sát ý nào nhưng lại làm bà ta sinh ra cảnh giác vô cớ, nhịn không được quát lớn “Ai ——”

Một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở ngoài cửa sổ, vạt áo tung bay tóc đen bay múa, cánh môi đỏ bừng cười như không cười câu hồn nhiếp phách.

“Yêu nữ, sao ngươi lại tới đây?” Đại trưởng lão đại kinh thất sắc, cầm lòng không đậu giọng nói cất cao không ít.

“Không ngờ đại trưởng lão còn nhớ rõ bổn Thánh Nữ, thật sự là vinh hạnh của Tuyết Lan.” Tuyết Lan xoay người một cái tiến vào phòng trong, như quen thuộc mà chọn một chỗ thoải mái ngồi.

“Minh Tịnh trai không chào đón yêu nữ Ma giáo, ngươi tốt nhất mau cút đi.” Mặt hổ của Đại trưởng lão viết hai chữ chán ghét chói lọi trên mặt.

“Ta sẽ không nhàn rỗi không có chuyện gì mà tới tìm ngươi, chờ nói xong mọi chuyện ta liền đi, tuyệt không ở lâu.” Tuyết Lan rót cho mình một ly trà, ngửi ngửi rồi đặt trên bàn.

“Thì ra đãi ngộ của đại trưởng lão lại chỉ như vậy thôi sao, thật là khiến người thất vọng.” Đại trưởng lão đầu tiên là sửng sốt hai giây, lúc sau sắc mặt cổ quái.

Thân là trưởng lão bọn họ tất nhiên có đãi ngộ cao nhất, ăn, mặc, ở, đi lại đều là tốt nhất, nhưng từ khi cùng nảy sinh mâu thuẫn với mẹ con Mộc Tuệ Tâm thì đãi ngộ mấy lão bà tử trực tiếp giảm xuống, thật sự là làm người thất vọng. Vốn tưởng rằng là một người tốt, ai biết bên trong lại hẹp hòi như vậy, liều mạng nắm giữ quyền lực không bỏ, không phải là khiến người chán ghét sao.

“Có việc liền nói không có việc gì thì cút cho ta!” Đầy bụng bực tức, đại trưởng lão lại không có dự định nói chuyện phiếm với đối thủ, lập tức bùng nổ.

“Tính tình thật kém!” Tuyết Lan nói thầm hai câu, “Ta là tới giao dịch với đại trưởng lão, tuyệt đối hữu lợi vô hại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.