Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 73: Võ Hiệp: Vả Mặt Thánh Nữ Cao Khiết (17)




Giờ này khắc này, nhìn thấy người mình đã từng khinh thường thậm chí sỉ nhục đứng ở trước mặt mình, lấy giọng điệu hung ác rõ ràng nói chuyện với gã như thế, Kiều Trọng còn có cái gì không rõ đây?

Sắc mặt gã nháy mắt trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, chỉ hận không được nhào lên cắn người.

“Yêu nữ, này hết thảy đều là ngươi làm có phải hay không? Là ngươi châm ngòi ly gián, là ngươi uy hiếp Mộc trai chủ bắt ta tới đây, ngươi có phải muốn trả thù ta hay không? Nói cho ngươi biết, ngươi đời này cũng không thể thực hiện được. Còn có ngươi cái đồ tiện nữ nhân lả lơi ong bướm căn bản không xứng làm nữ nhân của huynh đệ ta, càng không xứng thích huynh đệ của ta, chỉ cần Kiều Trọng ta còn sống một ngày ngươi mơ tưởng đến gần hắn.”

Gia cảnh Kiều Trọng cũng xem như không tồi nhưng gã cũng không phải một người theo khuôn phép cũ, bằng không cũng sẽ không mắng ra lời khó nghe như thế.

Tuyết Lan ngược lại rất bình tĩnh, lời khó nghe hơn nữa nàng cũng đã nghe rồi nên điểm này không đáng kể chút nào, nhưng nàng không để bụng không có nghĩa là người khác không để bụng, Bạch Mộ Phong nổi giận trước tiên.

“Im miệng ——” Bạch Mộ Phong cao giọng khiển trách, trên mặt tuấn mỹ vô trù trong phút chốc hiện vẻ đau lòng, đau lòng cho người mình yêu đã từng bị đối xử thế này.

Hắn cũng không phải một người thích truy xét tới cùng, chuyện đã qua của Tuyết Lan hắn cũng không muốn để ý tới, dù sao hắn yêu chính là Tuyết Lan hiện tại, mà không phải Tuyết Lan quá khứ. Cho nên hắn chỉ biết Tuyết Lan đã từng thích Từ Lâm Khiêm, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi.

Thích một người là thần thánh mà lại tốt đẹp, cho dù không thể chấp nhận cũng không thể làm thương tổn đối phương. Đây là nguyên tắc Bạch Mộ Phong vẫn giữ vững cho tới nay, cho nên những nữ tử biểu đạt tình cảm ái mộ với, hắn chỉ là lạnh nhạt cự tuyệt, chưa từng có nghĩ tới thương tổn hay lừa gạt đối phương.

Nhưng vào giờ này khắc này Kiều Trọng nói ra ô ngôn uế ngữ làm Bạch Mộ Phong kinh ngạc, nhiều hơn là tức giận. Hắn cho rằng Từ Lâm Khiêm cho dù có trong lòng có người, cũng sẽ không đi thương tổn một nữ hài đã từng thật lòng thích hắn ta, hắn cho rằng bằng hữu Từ Lâm Khiêm cũng sẽ như thế, cho dù không lễ độ được thì ít nhất cũng đối xử bình thường, nhưng này cũng chỉ là hắn nghĩ như vậy mà thôi, điều hắn nghĩ cũng không nhất định là tình hình thực tế.

Mỗi một phần cảm tình đều rất quý giá, bất kể sự tồn tại của nó có hợp lý hay không, mỗi người đều hẳn là nên tôn trọng.

Trước đó Bạch Mộ Phong vẫn luôn đều che giấu mũi nhọn, che giấu hoàn mỹ toàn bộ lệ khí tích lũy nhiều năm chinh chiến sa trường của mình xuống. Hắn lần này cùng tới đây chỉ là vì trợ giúp Tuyết Lan đạt thành tâm nguyện của nàng, bảo vệ người nàng muốn bảo vệ, cũng không muốn vận dụng binh lực triều đình, cho nên hắn chỉ là yên lặng theo sau Tuyết Lan trợ giúp nàng, duy trì nàng.

Nhưng Kiều Trọng làm hắn nhịn không được tức giận, người hắn đặt trên đầu quả tim sủng ái, thế nhưng ở nơi hắn không biết đã chịu sự đối đãi như thế.

Bạch Mộ Phong đại chưởng hung hăng nắm chặt, cuối cùng vẫn là nhẫn nại không được, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ra tay công kích Từ Lâm Khiêm, trong đó ẩn chứa sức mạnh làm người kinh sợ.

Từ Lâm Khiêm luôn có cảm nhận rõ ràng với nguy hiệm, theo bản năng nghiêng người né tránh nhưng chung quy không phải đối thủ của Bạch Mộ Phong, bị hắn một chưởng đánh bay ngã xuống đất hộc máu.

Bạch Mộ Phong trước sau không phải người nhân từ nương tay, đặc biệt nam nhân đối diện lại thương tổn tấm lòng của một nữ tử, cho nên Từ Lâm Khiêm rất may mắn được Bạch Mộ Phong ghi hận.

Từ Lâm Khiêm cũng coi như là xui xẻo, dù sao dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng này hắn ta chưa chắc không có cơ hội né tránh, nhưng Bạch Mộ Phong cố tình gây khó dễ đột nhiên tăng nhanh động tác khiến hắn ta trở tay không kịp, bởi vậy bị tội lớn.

Đường Huyên Huyên như cũ bị Tuyết Lan khống chế trong tay, thấy Từ Lâm Khiêm trên tay chỉ cảm thấy trong lòng tê rần, sắc mặt cũng mang theo vài phần yếu ớt tái nhợt, càng có vẻ nàng ta nhược bất thắng y chọc người thương tiếc, thật sự là một người yếu đuối tuyệt diệu, không hổ là vận mệnh chi tử được thế giới thiên vị.

Mộc Tuệ Tâm lúc này cũng không thèm quan tâm trạng huống của Từ Lâm Khiêm, trước giờ bà ta cũng đã không thích Từ Lâm Khiêm lắm, hiện giờ Đường Huyên Huyên đã được chứng thực là thân sinh nữ nhi của bà ta, bà ta tất nhiên càng thêm không thích tên nam nhân bắt cóc nữ nhi của mình này.

“Thành Tuyết Lan, ta đã mang Kiều Trọng tới đây, ngươi mau thả Huyên Huyên ra, nếu ngươi dám làm nó bị thương một sợi lông tơ ta nhất định không chết không ngừng.” Mộc Tuệ Tâm từng câu từng chữ cắn răng mở miệng nói, sắc mặt rất dữ tợn, khiến người khác không thể tin được đây là trai chủ Minh Tịnh trai đại danh đỉnh danh chấn giang hồ.

Tuyết Lan nhìn nam nhân nhà mình hành hung Từ Lâm Khiêm vẫn rất vui vẻ, tuy rằng người Từ Lâm Khiêm phụ lòng cũng không phải chính bản thân nàng, nhưng cái loại hành vi này lại làm nàng không ưa nổi, đặc biệt dưới tình huống khổ chủ là người ủy thác của nàng.

Nghe được giọng điệu uy hiếp của Mộc Tuệ Tâm nàng cũng không tức giận, chỉ là nhướng mày cười từ từ mở miệng nói, “Thành Tuyết Lan ta tuy là xuất thân Ma giáo nhưng cũng hiểu được chút đạo nghĩa giang hồ, chỉ cần ngươi giao Kiều Trọng cho ta, để ta lấy cái mạng chó của gã, ta tất nhiên hai tay dâng Đường Huyên Huyên lên.”

Cuối cùng nàng quay đầu nhìn sư phụ nhà mình, mở miệng nói, “Sư phụ, con ở đây không có chuyện gì, người vẫn nên mau chóng về Thiên Ma giáo chủ trì đại cục đi, đồ nhi ứng phó được.”

Thạch Ngọc Toàn thấy Bạch Mộ Phong thân thủ bất phàm, đồ nhi nhà mình lại có con tin nơi tay ổn định chiếm thượng phong nên rất yên tâm, gật đầu vận khinh công rời đi, thật sự là tới cũng vội vàng đi cũng vội vã.

Chuyện tới lúc này, Kiều Trọng còn có cái gì không rõ đây? Xoay qua xoay lại gã chỉ là một vật hy sinh để cứu người mà thôi, cái này làm cho Kiều đại công tử như thế nào chịu được chứ? Lập tức không phục mở miệng chuẩn bị mắng, lại bị Tuyết Lan một viên đá điểm trúng á huyệt ấp úng nói không ra lời, cả người toát mồ hôi.

Bảo kiếm hàn quang lẫm lẫm đâm vào trong thân thể, Kiều Trọng còn chưa cảm giác được đau đớn liền hoàn toàn mất đi mạng sống, đủ để nhìn thấy người xuống tay tốc độ cực nhanh.

Thấy Tuyết Lan xuống tay nhanh như vậy, tuy là Mộc Tuệ Tâm cũng lắp bắp kinh hãi, này…… thân thủ như vậy …… tốc độ như vậy, thật sự không giống với người ở tuổi như Thành Tuyết Lan có thể đạt được.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ —— giết chết Kiều Trọng, đạt được 5000 tích phân, 2 điểm thuộc tính. 】 Tiếng nhắc nhở của hệ thống đã lâu không xuất hiện lại lần nữa vang lên, Tuyết Lan trên mặt lộ ra tươi cười hiểu ý, thật sự là vũ mị động lòng người không gì sánh được.

Bạch Mộ Phong trừng trị Từ Lâm Khiêm xong, tâm trạng sung sướng trở lại bên người Tuyết Lan, dáng vẻ nhu hòa quả thực không còn thấy bóng dáng hung tàn như mới vừa rồi, khí tràng quanh thân thậm chí cũng nhu hòa xuống. Tuyết Lan cùng hắn nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.

“Trả lại cho bà ——” Tuyết Lan tùy tay đẩy Đường Huyên Huyên, phảng phất như ném một thứ rác rưởi, Mộc Tuệ Tâm cũng mặc kệ chuyện này, vội vàng tiến lên đỡ người.

Chờ lúc mọi người đều phản ứng lại, Tuyết Lan bọn họ đã sớm không thấy bóng dáng, một đại hội võ lâm hoàn hảo lại trở thành một hồi trò khôi hài.

Chẳng qua tổn thất thảm trọng nhất chính là Minh Tịnh trai, danh dự nhiều năm hủy trong một sớm, lại bị bị yêu nữ Thiên Ma giáo hung hăng nhục nhã một phen, thật sự là đáng thương lại đáng giận. Những người khác nhìn chúng nữ tử Minh Tịnh trai ánh mắt đều thay đổi, có đồng tình có thương hại, nhiều hơn vẫn là vui sướng khi người gặp họa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.