Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 67: Võ Hiệp: Vả Mặt Thánh Nữ Cao Khiết (11)




Đường Huyên Huyên từ trong hôn mê tỉnh lại, mắt đẹp lưu chuyển mê mang thủy quang, sau một lát mới tỉnh thần.

Nhớ tới tình cảnh bị đùa giỡn trước đó, khuôn mặt thanh lệ vô song của Đường Huyên Huyên đỏ lên, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nào còn có nửa phần hình ảnh Thánh Nữ cao khiết không dính khói lửa phàm tục? Cũng may không có ai thấy.

“Đường cô nương nàng tỉnh rồi, thật tốt quá.” Từ Lâm Khiêm bưng một chén thuốc đẩy cửa mà vào, thấy vậy nữ tử thanh lệ trên giường mỉm cười, mang theo vui mừng.

“Từ công tử, đây là đâu?” Đường Huyên Huyên đạm đạm cười, khôi phục bộ dáng bình tĩnh dĩ vãng, thanh lệ thoát tục phảng phất giống như tiên tử.

Từ Lâm Khiêm thần sắc trong nháy mắt hoảng hốt, sau đó đặt cháo trên bàn, “Nơi này là một khách điếm tuyệt đối an toàn, Đường cô nương có thể dưỡng thương thật tốt.”

Nghĩ một chút Từ Lâm Khiêm mở miệng nói, “Đường cô nương bị Thành Tuyết Lan đả thương chắc chắn không dễ chịu, không thì để ta chữa thương giúp nàng.”

Đường Huyên Huyên vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc và vẻ mặt lo lắng của đối phương, ma xui quỷ khiến lại gật đầu đáp ứng.

Một nam một nữ chung một chỗ đúng thật là vô cùng xấu hổ, Đường Huyên Huyên có chút không được tự nhiên nhưng là nhớ tới việc này là nàng nhận lời, thân là nữ nhi giang hồ cũng không nên ngượng ngùng, vậy nên liền thản nhiên hơn.

Từ Lâm Khiêm ngồi xếp bằng ở sau Đường Huyên Huyên, đột nhiên mở miệng, “Đường cô nương……”

Đường Huyên Huyên nghe được tiếng Từ Lâm Khiêm theo bản năng quay đầu nhìn lại, ma xui quỷ khiến môi hai người chạm vào nhau, hoa lửa ái muội trong chớp nhoáng nở rộ, may mà Từ Lâm Khiêm cũng coi như là chính nhân quân tử không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chỉ là ngốc lăng nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt.

Đường Huyên Huyên xuất thân giang hồ lại cũng là một cô nương gia ở tại thâm khuê, chưa từng gặp tình huống như vậy, ngơ ngác nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, ánh mắt dại ra, hoàn toàn quên tránh đi, khuôn mặt phớt hồng.

“Đường cô nương, ta không phải cố ý.” Từ Lâm Khiêm tỉnh thần nhanh chóng kéo ra một chút khoảng cách giữa hai người, lắp bắp giải thích, trong lòng lại vô tận mừng thầm.

Đường Huyên Huyên sửa sang lại quần áo thoáng hỗn độn một chút, mặt vẫn nóng như cũ, giả vờ trấn định nói:

“Ta biết Từ công tử là nhất thời sơ suất, chuyện này ta cũng có sai, công tử không cần để ý, coi như…… Coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”

Tuy rằng hai người đã ước định tuyệt không tiết lộ ra ngoài, nhưng việc này trong lòng bọn họ biết rõ ràng, chuyện đã xảy ra sao có thể quên, này cũng chỉ là kéo dài mà thôi.

Chuyện này đã gieo một hạt giống trong lòng hai người, chỉ đợi một thời cơ thích hợp liền có thể mọc rễ nảy mầm trưởng thành thành đại thụ che trời.

Cảm tình hai người liền dưới tình huống như thế âm thầm sinh trưởng, không có ai cản trở không có ai phát hiện càng không có tình địch cường đại như Thành Tuyết Lan, cảm tình phát triển thuận lợi ngoài ý muốn.

Kết cục kiếp trước Thành Tuyết Lan cũng không biết, nhưng Tuyết Lan biết, Đường Huyên Huyên cuối cùng vẫn trở thành chưởng môn Minh Tịnh trai, Từ Lâm Khiêm thâm tình bất hối cả đời không cưới, bọn họ trước sau vẫn duy trì quan hệ ái muội cũng nhưng không vượt rào, làm thành một cách thức tình yêu tinh thần.

Tuyết Lan không quan tâm lắm về tuyến phát triển tình cảm của Đường Huyên Huyên, nàng tới thế giới này là vì hoàn thành nhiệm vụ của mình, sống trọn cuộc đời của Thành Tuyết Lan, cũng không phải là tới làm một quần chúng ăn dưa.

Bạch Mộ Phong xử lý xong công vụ lập tức chạy tới phòng luyện công của Tuyết Lan, từ lần trước sau khi đột phá Thiên Ma quyết tầng thứ năm tới tầng thứ sáu, Tuyết Lan bình thường đều ở trong phòng dưỡng thương luyện công, chỉ cầu trong đại hội võ lâm lần kế tiếp đánh bại Đường Huyên Huyên.

“Tuyết Lan, chúng ta đi du hồ đi! Hiện giờ là lúc hoa sen nở rộ.” Bạch Mộ Phong thấy trạng thái tinh thần Tuyết Lan rất tốt, tận hết sức lực muốn kéo người ra ngoài.

Tuyết Lan lấy làm lạ liếc hắn một cái, một chiến thần Vương gia sao lại cảm thấy hứng thú với mấy sở thích của nữ nhi vậy? Nhưng nhìn ánh mắt khát cầu của Bạch Mộ Phong, nàng nháy mắt hiểu rõ.

“Được.” Một chữ của Tuyết Lan làm Bạch Mộ Phong nháy mắt cười tươi như hoa, gương mặt lạnh lùng giống như xuân về hoa nở, chỉ một thoáng mê loạn mắt người.

Tuyết Lan ánh mắt híp lại, đột nhiên vươn tay đi bóp chặt gương mặt của Bạch Mộ Phong nắn nắn, “Sau này không được cười với nữ nhân khác.”

Lời bá đạo công khai chủ quyền này làm Bạch Mộ Phong càng thêm cao hứng, ngoài miệng liên tục đáp ứng, giữa mày tràn đầy hạnh phúc.

“Được, sau này ta chỉ cười với nàng.” Vươn tay nắm lấy ngón tay hơi lạnh của Tuyết Lan, tiếng nói Bạch Mộ Phong trầm thấp làm người không tự giác trầm luân.

Tầm mắt cực nóng của nam nhân làm Tuyết Lan không tự giác bỏ qua nghiêng đầu đi, sợ như vậy sẽ bị bỏng cháy mất, tầm mắt như vậy rất quen thuộc…… Rất quen thuộc……

Bạch Mộ Phong có được bảo khố Nam Ngụy, ngày thường chiến công hiển hách, lần này được đến không ít phong thưởng, càng là được đến tôn vị thân vương, trở thành Dật Thân Vương.

Hắn vốn là quyền cao chức trọng được Hoàng Thượng coi trọng, diện mạo lại tuấn dật tiêu sái, bên cạnh đã không có thiếp thất lại không có thông phòng, có tiếng giữ mình trong sạch, chính là tình nhân trong mộng của quý nữ kinh thành.

Bạch Mộ Phong cũng không quan tâm tới mấy quý nữ kinh thành này, vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt, lại như cũ ngăn không được ong bướm yêu thích.

“Dật Thân Vương, chàng còn nhớ ta không? Ta là Ngụy Vũ Đình đích nữ Hình Bộ thượng thư.”

Tuyết Lan đang chọn lựa trâm cài đầu mình thích, lại nhạy cảm nghe được âm thanh của nữ tử truyền đến, mềm mại nhu nhu mang theo quyến rũ câu nhân khó mà phòng bị.

“Hừ ——” Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng, xoay đầu liền thấy một nữ tử diện mạo không tầm thường vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Bạch Mộ Phong.

“Mộ Phong, vị này là ai vậy?” Nàng thướt tha yểu điệu tiến lên, nàng tốt xấu đã từng làm Vương phi, luận lễ nghi quy củ phẩm mạo nàng một chút cũng không thể kém hơn mấy nữ tử này.

“Không quen biết.” Bạch Mộ Phong mày nhíu chặt, vẻ mặt sương lạnh nhìn Ngụy Vũ Đình.

Thấy một nữ tử vũ mị thân mật cầm cánh tay Dật Vương gia, mà Dật Vương gia lại không cự tuyệt, sắc mặt Ngụy Vũ Đình lập tức khó coi, một đôi mắt như ngâm độc nhìn Tuyết Lan.

Tầm mắt như vậy căn bản không mảy may sát thương được Tuyết Lan, nàng nâng cằm lên cao đắc ý cười, hơi có chút mùi tiểu nhân đắc chí, lại nhận được tầm mắt sủng nịch ôn nhu của Dật Vương gia.

“Vương gia……” Ngụy Vũ Đình không cam lòng duỗi tay bắt lấy góc áo Bạch Mộ Phong, không thể nào, nàng ta thân phận tôn quý lại vô cùng mỹ mạo, Vương gia sao lại không thích nàng ta kia chứ?

Bạch Mộ Phong ánh mắt biến đổi đột nhiên phất tay áo liền quăng Ngụy Vũ Đình ra thật xa, nửa điểm cảm giác thương hương tiếc ngọc cũng không có.

Tuyết Lan không nghĩ tới Bạch Mộ Phong ra sức như thế, nhanh vậy đã giải quyết tình địch của nàng, thật sự là lão công tốt nhị thập tứ hiếu, liền thưởng ngay cho hắn một gương mặt tươi cười.

Tiểu nhạc đệm khúc giữa căn bản không ai để trong lòng, Tuyết Lan bọn họ như cũ trải qua thế giới hai người của mình, bởi vì bọn họ không cần thiết hao tâm tốn sức vì người không liên quan.

Ngụy Vũ Đình là người nào? Tuyết Lan vô tội tỏ vẻ hoàn toàn không biết, Bạch Mộ Phong tỏ vẻ không quen biết.

Giữa hè dần dần qua đi thời tiết dần dần chuyển lạnh, một con bồ câu đưa tin tuyết trắng dừng ở phía trước cửa sổ, mắt hạt đậu to tròn không chớp mắt nhìn mỹ nhân trước mặt.

Tuyết Lan một bộ hồng y, cánh môi đỏ tươi hơi gợi lên độ cung hoàn mỹ, một đôi mày đẹp nhẹ nhàng nhướng lên, dáng vẻ cười như không cười làm người muốn ngừng mà không được.

“Thì ra đã đến lúc rồi ư!” Nàng khẽ mở môi đỏ, độ cung khóe miệng mê người mà lại nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.