Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 60: Võ Hiệp: Vả Mặt Thánh Nữ Cao Khiết (4)




Từ Lâm Khiêm một thân thanh y tuấn dật tiêu sái, ánh mắt si ngốc nhìn bạch y nữ tử dẫn đầu, ánh mắt nóng rực khiến cho nữ tử chú ý ngẩng đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy Từ Lâm Khiêm cúi đầu không nói gì.

Đường Huyên Huyên yên lặng cười, cảm thấy Từ Lâm Khiêm rất thú vị, nam nhân bình thường nào có thẹn thùng như vậy, gặp được tình huống như vậy hẳn là thoải mái hào phóng mà nhìn, xem ra nàng ta gặp được một người khác biệt.

“Sư tỷ đang nhìn gì vậy?” Một bạch y nữ tử cất bước tiến lên, không biết là cố ý hay vô tình, vừa lúc chặn tầm mắt Đường Huyên Huyên.

Đường Huyên Huyên lắc lắc đầu, nàng ta biết mình từ nhỏ được sư phụ ký thác kỳ vọng cao, cho tới nay đều bị yêu cầu nghiêm khắc, sư phụ không hy vọng nàng ta dính vào tư tình nhi nữ, may mà nàng ta cũng có ý định này.

Lần này hành động, một là vì phá huỷ phân đà Thiên Ma giáo, hai là vì rèn luyện nàng ta người nối nghiệp tương lai này, tạo lập uy tín.

Nhiều người đi theo nàng ta như vậy, nói là bảo hộ thật ra là giám thị, chẳng qua nàng ta không để ý lắm. Chính là……

Nhìn nữ tử gắt gao ngăn trở tầm mắt mình, Đường Huyên Huyên trong lòng phát lên một cổ buồn bực khôn kể, ngực có chút rầu rĩ, ngay sau đó xoay đầu không nói chuyện nữa.

Nữ tử yêu mến bị che khuất trong đám người, trên mặt Từ Lâm Khiêm hiện rõ mất mát, Kiều Trọng thấy thế vỗ vỗ vai an ủi huynh đệ tốt.

Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Đường Huyên Huyên nhìn nhìn sắc trời biết không kịp tới thành trấn, tức thì hạ lệnh hạ trại tại chỗ, do dự một lúc lâu sau mới đi đến trước mặt Từ Lâm Khiêm.

“Từ công tử ——” Từ Lâm Khiêm đang cúi đầu lau bảo kiếm, nghe giọng nói hằng tha thiết ước mơ liền kinh hỉ ngẩng đầu, đáy mắt nóng rực, yêu say đắm, khuynh mộ phảng phất dung nham nóng cháy.

Đường Huyên Huyên nhẹ cười, tự nhiên hào phóng, “Lần này đa tạ Từ công tử tương trợ, hiện giờ sắc trời đã tối chúng ta hay là nghỉ tạm như vậy một đêm ngày mai lại lên đường đượckhông?”

Nữ tử âu yếm mặt mang mỉm cười thỉnh cầu, Từ Lâm Khiêm sao có thể cự tuyệt, hắn vội vàng xua tay, “Đường cô nương không cần đa lễ như vậy, vì nhân sĩ chính đạo xuất lực là vinh hạnh của Từ mỗ.”

Những lời này có thể nói là chọc vào đầu quả tim Đường Huyên Huyên, thần sắc trên mặt nhu hòa rất nhiều, trên mặt cũng thêm hai phần thân thiết.

Trò chuyện thật vui với nhau như thế, ấn tượng của Đường Huyên Huyên với Từ Lâm Khiêm không ngừng tăng lên, rõ ràng tương phùng không lâu lại phảng phất như bằng hữu nhiều năm.

Nếu Tuyết Lan ở đây, nhất định nói đây là lực hấp dẫn đặc thù giữa vai chính, nhất kiến chung tình gì đó là hết sức bình thường.

Từ công tử trước mặt phong độ nhẹ nhàng võ công cũng không tồi, coi như là thanh niên tài tuấn…… Đường Huyên Huyên thầm nghĩ trong lòng, thần sắc trên mặt đột nhiên cứng đờ, ánh mắt trở nên càng thêm sắc bén.

“Người nào ——” Tiện tay ngắt một chiếc lá xuống phi vụt ra ngoài, mang theo thế không thể đỡ.

“Không hổ là Thánh Nữ Minh Tịnh trai, công phu tay trích diệp phi hoa này thật sự là lô hỏa thuần thanh.” Tuyết Lan quơ quơ lá cây trên tay, tà mị cười.

“Thành Tuyết Lan, ngươi tới vừa lúc. Chúng ta đang muốn tìm ngươi đây ——” lập tức có thiếu kiên nhẫn người đứng ra quát lớn.

“Tìm ta làm cái gì? Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta cũng không có giao thoa nhỉ!” Bị người kêu gào Tuyết Lan cũng không giận, ngược lại cười hì hì, con ngươi đen nhánh như mực xẹt qua lưu quang.

“Ma giáo ai cũng có thể giết chết.” Nữ tử nâng cằm lên, khinh thường nhìn đoàn người Tuyết Lan.

Ý cười trên mặt Tuyết Lan càng thêm sâu, lưu quang nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

“A ——” trước mắt bao người, nữ tử kêu gào trừ ma vệ đạo kia đã đầu mình hai nơi, đôi mắt trừng lớn, dường như rất bất ngờ.

Tuyết Lan cười hì hì, làm như không thấy tầm mắt sợ hãi của những người khác, ngoài miệng nói, “Nếu các ngươi cho rằng ta đáng chết, ta đây cũng không khách khí mà thu nhận vậy.”

Về phần thu nhận cái gì, thi thể máu tươi đầm đìa dưới đất đã thuyết minh hết thảy.

Mọi người cầm lòng không đậu lùi lại một bước, hít ngược một hơi khí lạnh. Các nàng ta không nghĩ tới Tuyết Lan tốc độ nhanh như vậy, xuống tay tàn nhẫn như vậy, các nàng ta một chút cũng không phát hiện, này quả thực không phải người.

Nếu vừa rồi người bị để ý chính là các nàng ta, mọi người không hẹn mà cùng lạnh gáy, không dám nghĩ tiếp nữa.

“Thành Tuyết Lan ngươi không khỏi quá mức tàn nhẫn, sư muội chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi, ngươi nếu là bất mãn thì giáo huấn một chút là được rồi, hà tất phải tàn nhẫn như vậy.” Tiếng nói nhẹ nhàng như có như không mang theo lực lượng kiên định nhân tâm, bình ổn sự sợ hãi của mọi người.

Đường Huyên Huyên mày nhăn chặt lại, trên mặt tràn đầy không tán đồng. Đây là nguyên nhân nàng ta không thích Ma giáo, chẳng qua là đấu miệng đã muốn mạng người, nàng ta thật sự không dám gật bừa.

Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, nhóm người này luôn mồm lấy mạng nàng là vì trừ ma vệ đạo, trên thực tế đều là vì nổi danh, nói còn dễ nghe hơn hát.

Nàng sớm đã vứt sự nhân từ, bắt đầu từ một khắc nàng bị hại chết kia, bắt đầu từ lúc nàng tiến vào thế giới nhiệm vụ, nàng sớm đã không còn nhân từ.

Bọn họ tự xưng là nhân sĩ chính đạo, chiếm hết thiên cơ, nhưng bọn họ ai dám vỗ lương tâm nói chính mình chưa từng giết người vô tội chứ? Đồng dạng tay nhiễm máu tươi, bọn họ làm lên chính là giữ gìn chính nghĩa, nàng làm lên chính là giết người như ma, thật đúng là khiến người khó chịu.

“Ả muốn tánh mạng của ta, ta còn phải để cho ả giết ta sao? Ta chính là người tiếc mệnh, không muốn tương lai hối hận, đành phải tiên hạ thủ vi cường.” Tuyết Lan ngón trỏ nhẹ điểm cánh môi, sắc môi đỏ thắm phá lệ mê người.

“Huống chi……” Tuyết Lan khóe miệng giơ lên tươi cười, ngũ quan diễm lệ vũ mị kinh hoa tuyệt diễm.

“Thánh Nữ đại nhân các ngươi lần này còn không phải là đến để phá huỷ phân đà Ma giáo của ta sao? Các ngươi cũng đuổi tới cửa nhà ta rồi, ta tất nhiên muốn nhiệt tình khoản đãi các ngươi. Không biết món khai vị này các ngươi có vừa lòng hay không?”

Đường Huyên Huyên sắc mặt tức khắc khó coi lên, nhưng giáo dưỡng tốt khiến nàng ta không nói được lời khó nghe, tay cầm kiếm càng thêm dùng sức.

“Làm càn ——” Đường Huyên Huyên liều mạng ngăn chặn lửa giận sắp phun trào của mình, dù sao nàng ta sống trong nhung lụa chịu người tôn kính, không phải công chúa lại hơn hẳn công chúa, thậm chí so với công chúa càng thêm tự do, tâm lý năng lực thừa nhận tất nhiên không cao. Cũng may nàng ta còn xem như có chút lý trí, biết dưới tình huống như vậy nàng ta tuyệt đối không thể tức giận, nhất định phải duy trì phong độ Thánh Nữ ôn nhu bình tĩnh.

Nhưng nàng ta không thể biểu hiện ra ngoài, những người khác nhưng chịu không nổi Tuyết Lan trào phúng, đặc biệt là hộ hoa sứ giả Từ Lâm Khiêm, hắn ta sao có thể để nữ thần trong lòng mình chịu nửa phần khổ sở, gấp không chờ nổi nhảy ra bất bình thay người trong lòng.

“Thành Tuyết Lan, ta vốn tưởng rằng ngươi tuy xuất thân Ma giáo nhưng vẫn là một cô nương tốt, không nghĩ rằng ngươi lại là yêu nữ thị phi bất phân, giết người như ma. Hôm nay ngươi nếu không xin lỗi Đường cô nương thì chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Một phen lời nói hiên ngang lẫm liệt nhất trí giành được thiện cảm của nhân sĩ chính phái, đặc biệt là Đường Huyên Huyên, đôi mắt óng ánh tràn ngập cảm kích.

Thành Tuyết Lan đối chuyện này khịt mũi coi thường, hoàn toàn không để trong lòng, xoa xoa tóc mai mềm mại xoã tung, ngữ khí rất là không quan tâm.

“Từ Lâm Khiêm, ta chẳng qua là chơi đùa với ngươi mà thôi, ngươi thật đúng là xem mình thành món đồ chơi luôn rồi à.” Tuyết Lan chính là không quen nhìn dáng vẻ tự cho là thanh cao của Từ Lâm Khiêm, hắn ta là nhận định Thành Tuyết Lan sẽ không từ bỏ mình, lúc này mới nói như vậy, nhưng nàng cố tình không cho hắn ta như nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.