Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 54: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (23)




Ba ngày sau Điền Tuyết Lan vội vàng tiến cung cầu kiến, Thác Bạt Uyên tuy thấy kỳ lạ nhưng cũng cho tiếp kiến nàng, bỏ qua nàng hồi lâu sau mới khoan thai tới muộn.

Trên mặt Thác Bạt Uyên trước sau lộ mỉm cười, bởi vì Bạch Như Sương mang thai, này xem như hỉ sự duy nhất mấy ngày này tới nay, cuối cùng cũng rửa sạch sỉ nhục hắn bị đội nón xanh lúc trước.

“An Thân Vương phi, hôm nay là tới phá thai cho Cao Phương Phỉ à! Người tới a……” Lời còn chưa nói xong, đã bị Điền Tuyết Lan ngăn trở lại.

“Hoàng Thượng, An Thân vương mất tích.” Trên mặt Điền Tuyết Lan mang theo nước mắt, lông mi lây dính nước mắt, phá lệ đáng thương.

“……” Thác Bạt Uyên khiếp sợ vỗ bàn đứng lên, còn chưa kịp chất vấn đã bị Thác Bạt Hoành kịp thời đuổi tới ngăn cản.

“Hoàng Thượng, việc cấp bách là tìm được An Thân vương. An Thân vương có thế lực của mình ở quân đội, nếu hắn ta nổi lên tâm tư khác……” Lời này làm Thác Bạt Uyên tức giận trong lòng, cũng bất chấp chất vấn Điền Tuyết Lan trông giữ bất lợi, nhanh chóng triệu tập ám vệ tìm kiếm Thác Bạt Chân.

“Tuyết Lan nàng không sao chứ?” Thác Bạt Hoành nâng Điền Tuyết Lan dậy, một đôi mắt ưng tràn đầy quan tâm lo lắng.

Điền Tuyết Lan không sao cả cười cười, thật là nhẹ nhàng, “Không có chuyện gì.”

Thác Bạt Uyên lật tung kinh thành cũng không tìm được thân ảnh Thác Bạt Chân, đồng thời tra được không ít tin tức. Tự hai tháng trước Thác Bạt Chân động tác nhỏ không ngừng, đã từng cũ bộ không trải qua đế vương truyền triệu bí mật hồi kinh, hành tung bí ẩn.

Đương biết được tin tức này, Thác Bạt Uyên quả thực muốn giận điên rồi, tướng lãnh tự tiện hồi kinh chính là tử tội, Thác Bạt Chân đây là muốn tạo phản sao?

Ở trước mặt lợi ích cá nhân, cái gì tình nghĩa huynh đệ tình yêu nam nữ đều là mây bay, nếu trước đó Thác Bạt Uyên còn có một chút ít quyến luyến với Cao Phương Phỉ bọn họ mà nói, hiện tại lại là hoàn toàn tiêu đi.

Hiện giờ Thác Bạt Uyên chỉ nghĩ đem đôi cẩu nam nữ này lóc xương lột da, chỉ hận lúc trước mình không biết nhìn người, buông thả cho gian tình đôi cẩu nam nữ này.

Thác Bạt Uyên nổi giận đùng đùng đuổi tới cung của Cao Phương Phỉ, xa xa nhìn đến một nữ tử mặc phượng bào liền gấp không chờ nổi bay lên một chân đem người đá máu tươi chảy ròng.

“Tiện nhân…… Ngươi nhìn xem ngươi đến tột cùng làm cái chuyện tốt gì.” Thác Bạt Uyên nắm tóc dài của nữ tử lên, đầy mặt thần sắc dữ tợn.

Khuôn mặt mỹ lệ của nữ tử trước mặt lại tuyệt không phải dung nhan làm người nghiến răng nghiến lợi kia của Cao Phương Phỉ, Thác Bạt Uyên vứt nữ tử xuống đất, hung hăng mà đạp lên eo nàng ta, một đôi mắt ưng thâm trầm tàn nhẫn.

“Nói! Cao Phương Phỉ chạy đi đâu?”

“Nô tỳ…… Nô tỳ không biết.” Nữ tử run bần bật, không nghĩ tới Thác Bạt Uyên sẽ đột nhiên xuất hiện làm khó dễ, hiện tại bị nam tử đang trong cơn thịnh nộ làm cho sợ tới mức không nhẹ.

“Người tới, đem nữ nhân này kéo ra ngoài đánh chết cho ta.”

Cao Phương Phỉ thế nào Thác Bạt Uyên đã có dự tính, hắn nhắm mắt lại mặt không biểu cảm, “Hoàng Hậu Cao Phương Phỉ bệnh thể trầm trọng bất hạnh qua đời, lệnh lục cung lập tức không được bỏ bê.”

Cao Phương Phỉ nhất định là bị Thác Bạt Chân mang đi, nếu nàng ta đã rời khỏi hoàng cung, vậy vĩnh viễn đừng trở lại.

Ngày kế, An Thân vương phủ truyền đến tin tức An Thân vương chết bệnh, vương vị truyền cho An Thân vương đích trưởng tử, mặc kệ là thật hay giả, An Thân vương Thác Bạt Chân đã hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người.

Lúc nhận được tin tức Thác Bạt Chân là không thể tin được, nhưng trải qua mấy phen chứng thực hắn ta không thể không thừa nhận, bọn họ đã trở thành người chết, sau này cho dù có trở lại kinh thành lần nữa bọn họ cũng chỉ là bá tánh bình thường, mà không phải hoàng tộc cao cao tại thượng.

“Chân, chẳng lẽ chúng ta phải mai danh ẩn tích cả đời sao? Ta tuyệt không nguyện ý.” Cao Phương Phỉ bất mãn khóc lóc kể lể, nàng ta khó khăn lắm mới trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, sao có thể mất đi như vậy.

Nàng ta nhất định phải thuyết phục Chân, nàng ta không muốn sống mai danh ẩn tích. Nàng ta hẳn là phải sống cuộc sống hạnh phúc nhất thoải mái nhất, mà không phải giống như chó nhà có tang, ngay cả tên cũng phải vứt bỏ.

Thác Bạt Chân cũng không muốn, hắn ta từ nhỏ nhận hết sủng ái, sau khi trưởng thành chưởng quản quân quyền, trừ phương diện tình yêu liên tiếp bị nhục thì chưa bao giờ thất bại, hắn ta có thể nào làm chính mình trở thành hương dã thôn phu, từ đây tầm thường vô vi.

Ý niệm đã từng trong lòng lại lần nữa bị đánh thức, lần này càng thêm kiên định so với do dự lúc trước.

Hắn ta muốn vị trí cửu ngũ chí tôn, hắn ta muốn trở thành nam nhân tôn quý nhất trên đời, hắn ta muốn làm Phương Phỉ trở thành nữ nhân bên người hắn ta, hắn ta muốn quá nhiều quá nhiều.

Lúc kia vì tình huynh đệ hắn ta một lòng phụ tá hoàng huynh, chưa từng có ý niệm chiếm cho riêng mình, nếu hoàng huynh vứt bỏ tình huynh đệ, hắn ta cũng không cần khiêm nhượng nữa.

Thác Bạt Chân lúc này mới phát hiện hắn ta đối với quyền lợi cũng có khát vọng có dã tâm, chỉ là tạm thời bị ngăn chặn mà thôi, trải qua một chuyện này hắn ta đã hoàn toàn mất đi gông xiềng, lộ ra ý tưởng chân thật.

“Phương Phỉ, ta nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất như vậy, ta muốn cho nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất, tuyệt sẽ không làm nàng đi theo ta chịu ủy khuất. Thác Bạt Uyên có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng.”

Thác Bạt Chân kiên định mở miệng, một đôi mắt tràn ngập dã tâm bừng bừng, làm người không dám đối diện.

Cao Phương Phỉ nghe vậy vui vẻ, nàng ta muốn chính là như vậy hiệu quả, một khi khơi dậy dã tâm của nam nhân, nàng ta cũng liền thành công hơn phân nửa.

Về phần có thể thất bại hay không, Cao Phương Phỉ không hề lo lắng, định luật nữ xuyên qua bất tử nàng ta tin tưởng không nghi ngờ, nàng ta tin tưởng Thác Bạt Chân nhất định sẽ thành công.

Điền Tuyết Lan đã đóng cửa không ra hai ngày, người khác chỉ cho rằng nàng mất đi phu quân bi thương quá độ, thực chất là nàng đang phối chế độc dược.

Nàng chỉ là một nữ lưu yếu đuối, cũng phải nên có vài phần thủ đoạn tự bảo vệ mình, cũng may nàng học y nhiều năm, coi như có thể có biện pháp bảo hộ mình an toàn, nàng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không thể chết được.

Ra khỏi dược phòng, Điền Tuyết Lan liếc mắt một cái liền thấy được nhi tử bảo bối nhà mình, hiện giờ đã chính thức đặt tên nhi tử là Thác Bạt Tín, “Bảo Bảo……”

Thân mật cọ cọ khuôn mặt nhỏ béo đô đô của nhi tử, Điền Tuyết Lan càng thêm kiên định ý niệm sống sót, trong lòng tràn đầy yêu thương.

Tiểu bảo bảo đã nửa tuổi, khuôn mặt nhỏ non nớt mơ hồ có thể thấy được ngũ quan tinh xảo, tương lai nhất định là một nam nhân tuấn mỹ, Điền Tuyết Lan đối này thực vừa lòng, nàng cũng không hy vọng nhi tử nhà mình lớn lên xấu, tương lai bị người kỳ thị khinh thường, lớn lên soái càng thêm cảnh đẹp ý vui.

Bình tĩnh sinh hoạt luôn thật ngắn ngủi, Điền Tuyết Lan ngồi trên ghế nhỏ thêu thùa, làm quần áo cho nhi tử bảo bối, trên mặt mang theo ý cười.

Nguyên chủ không có thiên phú ở diện thi thư, nhưng thêu thùa cực kỳ xuất chúng, cho dù là đỉnh cấp tú nương trong cung cũng so ra kém nàng, trải qua ký ức dung hợp Điền Tuyết Lan đã hoàn toàn nắm giữ loại kỹ năng này.

“Chủ tử, có người quen cửa quen nẻo xâm nhập vương phủ, đang lần mò trong phòng tối.” Một nam nhân áo đen đột ngột xuất hiện, quỳ trên mặt đất cung kính nói.

Hắn là thủ lĩnh ám vệ vương phủ, võ công cao cường tâm tư tỉ mỉ thủ đoạn tàn nhẫn, bị Điền Tuyết Lan thôi miên trở nên vô cùng trung tâm.

Điền Tuyết Lan nhướng mày, bộ dáng quen cửa quen nẻo nhất định là người quen thuộc với cấu trúc của vương phủ, có thể tìm được phòng tối càng chứng tỏ đối phương không tầm thường, trừ Thác Bạt Chân người không nghĩ còn ai khác.

Nghĩ nghĩ, Điền Tuyết Lan cúi đầu tiếp tục thêu thùa, “Tùy hắn ta đi thôi!”

Thác Bạt Chân muốn tạo phản, nàng người làm thê tử này liền thành toàn hắn ta, chỉ là hậu quả muốn chính hắn ta gánh vác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.