Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 4: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường (3)




Ngô Tuyết Lan chỉ có hiểu biết đơn giản về mấy thứ đồ hiện đại này, đi vào sâu hơn thì không hiểu lắm.

Nhưng bởi vì dung hợp với ký ức nguyên thân của Ngô Tuyết Lan, coi như cũng thuận buồm xuôi gió thích ứng được, học xong một ngày làm mọi người có nhận thức hoàn toàn mới về Ngô Tuyết Lan.

Trước kia Ngô Tuyết Lan thành tích trung bình, một lòng đều dán trên người Lãnh Phong, nếu không phải nể gia thế nhà cô thầy giáo đã sớm ném cô khỏi ban tinh anh.

Nhưng hôm nay Ngô Tuyết Lan nghe giảng bài vô cùng nghiêm túc, lại khiến người khác nhìn với con mắt khác. Càng làm cho người ngoài ý muốn chính là, Ngô Tuyết Lan cả ngày đều không có liếc mắt nhìn Lãnh Phong một cái, lo làm việc của mình, một ánh mắt cũng không có, như là không hề quen biết anh ta.

Lãnh Phong xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng, kéo tay Bạch Thanh Thanh rời khỏi phòng học. Ngô Tuyết Lan cuối cùng cũng biết điều, không dây dưa nhiều, như vậy là tốt nhất.

Ngô Tuyết Lan vừa lúc bắt được thần sắc khác thường của Lãnh Phong, cùng với ánh mắt đắc ý khoe khoang của Bạch Thanh Thanh ném tới, cúi đầu như không có việc gì.

Trong lòng không dễ chịu chứ hả? Cô gái vẫn hay đi theo bên người đột nhiên không bám theo nữa, trong lòng không dễ chịu là chắc chắn rồi, mới nhiêu đây đã không dễ chịu, sau này tính sao đây?

Ngô Tuyết Lan không phúc hậu cười, về sau ngày tháng còn dài đâu? Cô có rất nhiều thời gian cùng bọn họ dây dưa tiếp, thế giới bình đẳng như này cô rất thích nha! Ở thêm một thời gian nữa cũng không hề gì.

“Ký chủ, xin nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ.” Âm thanh máy móc lạnh băng của 008 đột ngột vang lên, Ngô Tuyết Lan rất nhanh đã phản ứng lại.

Cô gợi lên khóe môi tiếp tục thu dọn đồ, nói trong lòng: “008, nhiệm vụ lại không hạn chế thời gian, thả lỏng một chút, ta chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

008 nghe vậy không nói chuyện nữa, chỉ cần ký chủ còn nhớ rõ nhiệm vụ thì tốt.

Ngồi trên xe Ngô Tuyết Lan cũng không có nhàn rỗi, cô mở máy tính ra dựa theo ký ức trong đầu tra tìm tư liệu, giống như bọt biển hấp thu thế giới tri thức.

Sau này cô còn phải hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, tin tức Ngô Tuyết Lan cho cô chỉ là kiến thức dễ hiểu để cô không đến mức luống cuống, cái khác thì không có, tất cả đều phải dựa vào chính cô.

Bây giờ cô là học sinh cấp ba, lập tức sẽ phải thi đại học, cô phải suy xét kỹ lưỡng.

“Tuyết Lan cuối cùng con cũng về rồi.” Mẹ Ngô đứng ở cửa nhìn thấy con gái bảo bối liền chạy tới ôm cô, đôi mắt đào hoa giống cô sương mù mông lung.

“Mẹ ……” Ngô Tuyết Lan mở hai tay ra, tươi cười nơi khóe miệng hiện rõ thêm vài phần.

“Tuyết Lan con không sao chứ?” Mẹ Ngô cẩn thận nhìn sắc mặt của con gái, đứa bé Lãnh Phong kia thật là quá tệ, nếu không phải bận tâm tâm trạng của con gái, bà đã sớm đánh tới Lãnh gia rồi.

Con gái bảo bối bà nuông chiều từ bé đã từng chịu ủy khuất như vậy bao giờ? Ngày thường té một cái đã khiến bà đau lòng muốn chết, huống chi còn bởi một tiểu tiện nhân mà bị đẩy vào trong hồ.

“Tuyết Lan, chỉ cần một câu của con mẹ có thể dễ dàng làm tiểu tiện nhân Bạch Thanh Thanh này ở trường học không nổi.” Mẹ Ngô cũng không phải là nói mạnh miệng, làm Bạch Thanh Thanh bị xa lánh chỉ cần một câu nói.

Ngô Tuyết Lan bất đắc dĩ bật cười, cảm giác ấm áp hòa tan hàn băng trong lòng cô, đã rất lâu không có người quan tâm cô như vậy.

“Mẹ, con không sao, Bạch Thanh Thanh căn bản con không để cô ta vào mắt, làm như vậy ngược lại càng như ý cô ta để cô ta càng có cơ hội giả trang đáng thương.” Ngô Tuyết Lan dựa vào lòng mẹ Ngô, kiều khí làm nũng.

“Tùy con vậy!” Mẹ Ngô nghĩ một chút cảm thấy có đạo lý, duỗi tay thân mật nhéo nhéo mũi con gái.

“Tuyết Lan đã về rồi.” Nghe được động tĩnh ở cửa, ba Ngô buông tờ báo trong tay nói, gương mặt vốn nghiêm túc cũng nhu hòa xuống.

“Ba……” Ngô Tuyết Lan mỉm cười ngọt ngào, giống Ngô Tuyết Lan trước kia như đúc.

“Tuyết Lan, tiểu tử Lãnh gia thật sự là quá đáng, ba nhất định phải giúp con lấy lại công đạo.” Nhìn trán con gái hơi lộ ra vết sẹo, ba Ngô chỉ cảm thấy tâm đau chết rồi.

Nhìn vẻ mặt oán giận của ba Ngô, Ngô Tuyết Lan ngừng cười dựa vào trên vai ông nói: “Ba, ba không cần nhúng tay được không? Việc này để con gái tự mình xử lý là được.”

Cánh tay bị con gái lắc lắc, ái nữ nóng lòng ba Ngô còn có thể nói gì, chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp, chỉ là trong lòng ông vẫn như cũ có chút không thoải mái.

Đều nói con gái hướng ngoại, con gái nhà mình nếu mà coi trọng người toàn tâm toàn ý ông cũng không nói làm gì, nhưng vì sao nhất định là tên tiểu tử Lãnh gia chứ? Ba Ngô sờ sờ tóc mai con gái, trong lòng lo lắng kích động.

Ông chỉ nghĩ con gái còn thích Lãnh Phong, cho nên không muốn để ông nhúng tay, không nghĩ tới là Ngô Tuyết Lan muốn chính mình động thủ trả thù, mà không phải được ba mẹ bảo hộ che chở dưới cánh chim.

Ngô Tuyết Lan biết cô sớm muộn gì đều phải rời khỏi, nhiệm vụ lần này có người trợ giúp, tiếp theo có thể không có may mắn như vậy, tóm lại cô muốn dựa vào chính mình.

“Tuyết Lan à, nếu con ở bên ngoài bị ủy khuất ngàn vạn đừng chịu đựng, con gái Ngô gia ta cũng không thể để người khi dễ.” Ba Ngô áp xuống lo lắng trong lòng, vỗ vỗ đầu con gái lời nói thấm thía.

Ngô Tuyết Lan đạm cười trả lời, Ngô Tuyết Lan trước kia thật là như vậy, bị ủy khuất trước nay đều không nói, một lòng suy nghĩ vì Lãnh Phong, không muốn để ba Ngô mẹ Ngô đi tìm Lãnh gia làm phiền.

Chẳng qua đó là Ngô Tuyết Lan trước kia, mà không phải Ngô Tuyết Lan hiện tại, bây giờ cô chỉ có chán ghét căm hận với Lãnh Phong.

Ngô Tuyết Lan trở lại phòng mở tủ quần áo ra, bên trong toàn bộ đều là quần áo màu trắng hoặc hồng nhạt, không phù hợp với phẩm vị của cô một chút nào.

Thong thả ngồi trước bàn trang điểm, thiếu nữ dung mạo diễm lệ phi phàm ánh vào mi mắt, Ngô Tuyết Lan từng chút từng chút miêu tả ngũ quan xa lạ, khóe miệng tươi cười càng thêm sâu.

Dung mạo của Ngô Tuyết Lan là là loại hình diễm lệ bất phàm, cái loại màu trắng hồng nhạt này đều không phù hợp với dung mạo của cô, ngược lại khiến cô nhìn qua chẳng ra cái gì cả, rất là buồn cười.

Lại nói tiếp Ngô Tuyết Lan cũng đã mười tám tuổi, phẩm vị lại như cũ như đứa trẻ không lớn, ngây thơ lại ấu trĩ.

Hồi tưởng lại ký ức ban đầu, Ngô Tuyết Lan sắc mặt không được tốt lắm, màu trắng và hồng nhạt còn không phải là màu sắc ưa thích của Bạch Thanh Thanh sao? Thật đúng là ngây thơ nha!

Ngón tay mềm mại miêu tả khuôn mặt tinh xảo, nghĩ rằng Lãnh Phong thích cô gái ngây thơ đáng yêu, cho nên mặc thành bộ dạng chẳng ra gì như vậy sao? Thật là một cô gái ngốc.

Từ giờ trở đi tôi sẽ vứt bỏ trước kia, biến thành Ngô Tuyết Lan hoàn toàn mới, màu trắng và hồng nhạt thật không phải đồ ăn của tôi.

Tùy tay cầm lấy một bộ áo trắng quần jean còn xem như nhìn được thay ra, Ngô Tuyết Lan cầm lấy ví tiền đi tới cửa hàng.

Lựa từng bộ ở trước quầy, tâm tình bị hai người Lãnh Phong làm hỏng của Ngô Tuyết Lan cuối cùng là khá hơn nhiều, khóe miệng tươi cười rõ ràng hơn không ít.

“Dì, quần áo này thật đẹp nha! Thật là rất thích hợp với dì.” Giọng nói nhu nhược quen thuộc vang lên, mang theo mười phần nịnh nọt, Ngô Tuyết Lan nháy mắt liền đoán được thân phận của người nọ, nhịn không được ghé tai nghe.

“Thanh Thanh à, miệng của con thật ngọt, quần áo này thật sự là rất thích hợp với dì, gói lại……” Tiếp theo âm thanh ngạo mạn vang lên, Ngô Tuyết Lan thậm chí có thể tưởng tượng được đến bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của người nọ.

Thật đúng là…… Oan gia ngõ hẹp mà! Ngô Tuyết Lan khóe miệng mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.