Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 33: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (2)




Căn cứ vào tư liệu 008 truyền lại, trong bộ tiểu thuyết này Điền Tuyết Lan chỉ là một nữ phụ pháo hôi bé nhỏ không đáng kể, đồng thời cũng có một tác dụng quan trọng, vì củng cố hoàng quyền mà cống hiến không ít.

Sau khi hoàng gia tìm được thi thể Điền Tuyết Lan bí mật không phát tang, lặng lẽ ném nàng đến bãi tha ma, thế cho nên thi cốt vô tồn. Hơn nữa còn hãm hại thích khách lần này là âm mưu của Trấn Quốc Công phủ, Điền Tuyết Lan đã chạy án, vì thế Trấn Quốc Công phủ cả nhà sao trảm, máu chảy thành sông.

Hoàng Thượng không phí một binh một tốt mà đoạt lại được binh quyền, thật sự là thủ đoạn cao siêu!

Thật ra chuyện này đều là Đế hậu hai người tính kế, bọn họ đã sớm sắp xếp tốt mọi thứ, chính là vì để cướp lấy binh quyền phủ Trấn Quốc Công để tuyệt hậu hoạn.

Điền Tuyết Lan chỉ là một quân cờ bé nhỏ không đáng kể, lại có tác dụng quan trọng nhất trong bàn cục sinh tử này. Thật vô cùng đáng buồn, rõ ràng là một nữ tử nhu nhược không nơi nương tựa, lại bị người khác coi như quân cờ mà khiến cả đời cực khổ, thật sự làm người lạnh lẽo.

Điền Tuyết Lan không cam lòng làm quân cờ, không cam lòng cứ như vậy bị vứt bỏ, càng không cam lòng hài tử của mình chết đi như vậy, cho nên nàng oán hận khó tiêu tán, lúc này mới nhờ tới Tuyết Lan.

Tuyết Lan ngồi dậy đánh giá hoàn cảnh bốn phía, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng sạch sẽ, chung quanh phiêu tán hương thơm ngọt ngấy. Cúi đầu nhìn bụng chưa lộ rõ của mình, thở dài một tiếng sờ sờ bụng. Hài tử, ta sẽ bảo hộ con.

Hai tháng nữa chính là ngày thu săn của hoàng gia, nàng cần sớm chuẩn bị, miễn cho lại dễ dàng bị vứt bỏ giống nguyên chủ, cũng vì thế mà mất mạng hại người hại mình.

“Xuân Hương……” Hướng tới cửa thấp thấp gọi một tiếng nha đầu hồi môn của mình, Điền Tuyết Lan xoa xoa bụng mình, cảm nhận cảm giác huyết mạch tương liên.

Một thân ảnh bích sắc xốc mành trướng lên chậm rãi đi vào, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú mang theo hơi khinh thường. Có lẽ nguyên chủ nhìn không ra, Điền Tuyết Lan lại là nhìn rõ khinh thường cùng với ngạo khí của ả với mình.

Một nô tỳ ti tiện lại vô lễ với chủ tử nhà mình như thế, Điền Tuyết Lan quả thực phải bị tức mà cười. Nô tỳ bên người mình còn vô lễ với mình như thế, những nô tài khác trong vương phủ càng khỏi phải nói, bởi vậy có thể thấy được tháng ngày của nguyên chủ rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở.

Xuân Hương kiêu ngạo nâng cằm lên, nửa phần tự giác thân là nô tỳ cũng không có, ả tùy ý hành lễ, không đợi Điền Tuyết Lan mở miệng đã tự mình đứng lên, “Tiểu thư có chuyện gì? Nô tỳ còn có rất nhiều chuyện phải làm, nếu tiểu thư không có chuyện gì thì ta đi trước.”

“Làm càn ——” Tùy tay cầm lấy chung trà bên mép giường, Điền Tuyết Lan tùy tay liền ném về phía Xuân Hương, vừa vặn nện trên trán trơn bóng của ả.

Nước trà lạnh lẽo chậm rãi theo cái trán chảy xuống, làm ướt vạt áo cùng với búi tóc của Xuân Hương, ả lúc này ức chế không được hét lên, đáy mắt là oán độc khó có thể ức chế.

“Tiện tì, ngươi quỳ xuống cho ta.” Điền Tuyết Lan ở trong lòng vô số lần nói với mình không cần tức giận không cần tức giận, lúc này mới ngăn lại lửa giận.

Xuân Hương che trán ngạnh cổ đứng ở tại chỗ, không chịu thua kêu la, “Nô tỳ không phục! Nô tỳ cũng không làm gì sai, tiểu thư vì sao lại đối xử nô tỳ như thế? Hôm nay tiểu thư nếu không cho nô tỳ một câu trả lời, nô tỳ liền đi nói cho Vương gia.”

Nếu là ngày thường nguyên chủ có thể cứ như vậy thỏa hiệp, bởi vì nàng thật sự không muốn để lại ấn tượng xấu khắt khe hạ nhân khắc nghiệt thiếu tình cảm trước mặt phu quân mình, nhưng trước mặt Xuân Hương chính là Tuyết Lan chứ không phải nguyên chủ, cho nên nàng chỉ là cười lạnh một tiếng.

“Ngươi luôn mồm gọi bổn vương phi là tiểu thư, còn có quy củ hay không. Bổn vương phi An Thân Vương phi là Hoàng Thượng khâm định, nữ chủ nhân của An Thân vương phủ, ngươi cái một nô tỳ hạ tiện lại vô lễ như thế, bổn vương phi giáo huấn ngươi một chút chẳng lẽ sai sao?”

Xuân Hương như cũ không phục, “Vương phi thì sao? Vương phi ghê gớm lắm sao? Ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng nói người người bình đẳng, tới vương phủ vô cùng thân hòa với những hạ nhân bọn ta, ngươi còn so được với Hoàng Hậu nương nương sao?”

Điền Tuyết Lan cười lạnh, nếu là thật sự mỗi người bình đẳng, Cao Phương Phỉ sao còn để những thái giám cung nữ hầu hạ chứ? Thật ra cũng chính là nói miệng mà thôi, trong xương cốt nàng ta vẫn khinh thường đám nô tài đó. Vậy mà đám nô tài hạ tiện lại xem câu vui đùa này thành lời nói thật, đầy tớ ức hiếp chủ nhân thực sự đáng giận.

“Tiện tì, chỉ những lời này của ngươi người có chết mười lần cũng không đủ.” Điền Tuyết Lan thong thả ung dung sửa sang lại ống tay áo của mình, lời nói không chút để ý lại khiến người khác cả người rét lạnh.

“Ngươi…… Ngươi nói bậy ——” Xuân Hương ngoài mạnh trong yếu, bằng dung lượng não của ả tất nhiên là không nghĩ ra trong đó có gì sai, nhưng này cũng không ảnh hưởng tới cảm giác không ổn trong lòng ả.

“Hoàng Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ chưởng quản toàn bộ hậu cung, vương phủ này lại do bổn vương phi chưởng quản, ngươi nói như vậy chẳng lẽ là ám chỉ Vương gia cùng Hoàng Hậu nương nương âm thầm tư thông? Tự tiện nhúng tay vào nội vụ vương phủ, ý đồ thay thế bổn vương phi sao?”

Điền Tuyết Lan lời này nói tựa châu ngọc, vừa dứt lời Xuân Hương liền nhịn không được mềm oặt té xuống đất cả người đổ mồ hôi lạnh, há mồm nói không ra lời.

Sau một lúc lâu mới tìm về giọng nói của mình, Xuân Hương suy sụp té ngã trên mặt đất rơi lệ đầy mặt, phấn trên mặt bị nước mắt làm lem luốc, “Nô tỳ…… Nô tỳ không có ý này.”

“Tiện tì, cũng dám vô lễ với Vương phi, còn không mau kéo ra ngoài loạn côn đánh chết cho bổn vương.” Thác Bạt Chân tránh ở chỗ tối nhanh chóng tiến vào, không nói hai lời liền lệnh người xử trí Xuân Hương.

“Vương gia tha mạng…… Vương gia tha mạng a……” Tiếng Xuân Hương bi thảm khóc nỉ non cũng không có có bất luận kẻ nào đồng tình cùng thương hại, bị bọn thị vệ kéo khỏi sân.

“Thiếp thân thân thể không tiện nên không hành lễ với Vương gia được.” Điền Tuyết Lan ngồi trên giường không chút sứt mẻ, thanh âm nhàn nhạt không một tia gợn sóng.

Thác Bạt Chân ngưng mi, hắn ta thật sự chưa từng gặp dáng vẻ bình đạm như thế của Vương phi, trước kia nhìn thấy hắn ta tới nàng ta dù khó chịu cũng sẽ gương mặt tươi cười đón chào, có từng có dáng vẻ như vậy bao giờ?

“Vương phi thân mình không thoải mái? Sao lại không gọi đại phu?” Thác Bạt Chân ngồi ở đầu giường, nắm tay Điền Tuyết Lan ôn tồn an ủi, đáy mắt xẹt qua chán ghét.

Bất động thanh sắc rút tay ra, Điền Tuyết Lan đôi tay đặt lên bụng nói, “Thiếp thân có hỉ.”

Dư quang khóe mắt không khỏi liếc hướng Thác Bạt Chân, quả thực thấy được thần sắc kinh ngạc chán ghét trong mắt hắn ta, duy chỉ không có vui sướng khi làm cha.

Chậm rãi rũ mắt xuống, Thác Bạt Chân quả thực không ôm chờ mong với hài tử, thậm chí là chán ghét. Thê thiếp đông đảo lại không một con nối dõi, nàng không tin này hết thảy không có Thác Bạt Chân ngầm đồng ý cùng dung túng, si tình với Cao Phương Phỉ như thế, lại tuyệt tình với nữ tử khác như thế, thật là tình yêu tàn khốc mà!

“Vậy thật là quá tốt, ái phi tĩnh dưỡng thân mình cho tốt, chớ nên động thai khí.” Thác Bạt Chân nặn ra một tia mỉm cười, vỗ vỗ vào tay Điền Tuyết Lan.

Điền Tuyết Lan duỗi tay nhéo vào đùi một cái, nước mắt chảy ra, “Được Vương gia thương tiếc, đáng tiếc Tuyết Lan chỉ sợ không có phúc khí sinh hạ hài tử.”

“Nói lời ngốc nghếch gì đó, ngươi nhất định sẽ bình an sinh hạ hài tử.” Dù cho không thích, lại cũng không thể trắng trợn táo bạo biểu hiện ra ngoài, Thác Bạt Chân nghe câu nói đó sắc mặt liền thay đổi.

“Thiếp thân thân mình không tốt, Xuân Hương chỉ là cái nô tỳ liền dám làm vậy với thiếp thân, thiếp thân thật sự là lo lắng sau này sẽ giữ không nổi hài tử.” Duỗi tay lau nước mắt, Điền Tuyết Lan nghẹn ngào nói.

Này liền muốn tranh quyền, trên đời này trừ bỏ Phương Phỉ nữ nhân khác đều giống nhau, Thác Bạt Chân trong lòng cười lạnh liên tục, “Bổn vương biết ái phi trong lòng ủy khuất, trước kia thấy ngươi mới đến, hiện tại nên cho ngươi quyền lợi nên có của Vương phi.” Thôi, chẳng qua là một nữ nhân tầm mắt thiển cận, tương lai dù gì cũng sẽ chết, liền trước thỏa mãn nàng đi!

“Đa tạ Vương gia.” Lấy ra khăn tay xoa xoa khóe mắt, Điền Tuyết Lan nín khóc mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.