Cùng lúc đó, tiếng "Xì xì" tương tự như tiếng kim loại ma sát truyền đến từ đằng xa, mà dáng vẻ những đám cỏ dại kia rõ ràng cũng bị một loại động vật nào đó giẫm đạp bắt đầu ngã trái ngã phải.
Rất nhiều đội viên của hai chiến đội đều là hai mắt tỏa sáng, bọ cạp Hồng Giác Xà Văn, đến rồi!
Ai cũng biết, một cái Hồng Giác về cơ bản tương đương mười tử tinh tệ, cộng thêm điểm cống hiến công hội triệu hồi sư ban thưởng, những bọ cạp Hồng Giác Xà Văn mới chạy đến này đều là bảo bối đấy!
Chỉ cần có Sơn Mộc ở đây, bọ cạp Xà Văn làm ăn hàng thâm niên cho dù liều mạng bị đánh, cũng sẽ không từ bỏ mỹ thực nó tâm tâm niệm niệm.
Trong tin tức Lê Mạn Tư mua được có nói, một đám bọ cạp Xà Văn này có số lượng khoảng hơn bốn mươi con, hai chiến đội sáp nhập lại vừa vặn diệt sạch.
Nếu như là chiến đội đồng minh, phối hợp thật tốt, trên cơ bản sẽ không xuất hiện trường hợp có bất kỳ thú triệu hồi nào bị tổn thương cũng đã có thể giải quyết hết những con bọ cạp Xà Văn này.
Hoắc Thanh Loan vừa định quát một tiếng, gọi các đội hữu của chính mình đi giành của bọn hắn, Lâm Tịch giành trước một bước kêu lên: "Toàn bộ người Thanh Loan lui ra phía sau, nhanh!"
Có người lúc này trong mắt chỉ còn lại bọ cạp Xà Văn với màu sắc sặc sỡ kia, giống như bọ cạp Xà Văn hoàn toàn không thèm để ý những nhân loại đối với bọn chúng thèm nhỏ nước dãi, trong mắt của bọn nó cũng chỉ có một đống Sơn Mộc đỏ chói trên bãi đất trống kia.
Màn này chính là khắc họa tuyệt vời cho câu "Người chết vì tiền chim chết vì ăn" kia.
Lâm Tịch không ngừng lùi lại, Hoắc Thanh Loan trông thấy mấy người Lê Mạn Tư cùng với Tiêu Mặc Ngôn cũng đang vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng lập tức có cảm giác thật không tốt, cũng hô một tiếng: "Thanh Loan mau lui!"
Sau đó nhanh chóng lui bước về phía Lâm Tịch.
Đáng tiếc chính là, hầu hết người Thanh Loan bây giờ đều đang đánh nhau với bọ cạp Xà Văn.
Đã có người hợp tác xử lý mấy con bọ cạp Xà Văn, đang vui sướng dùng lưỡi dao cắt Hồng Giác có giá trị mười cái tử tinh tệ kia, cho nên theo bản năng lựa chọn xem nhẹ mệnh lệnh của Hoắc Thanh Loan.
Cũng có người đang chiến đấu tại thời khắc mấu chốt, căn bản không thể rời chiến đoàn, đành phải điều động thú triệu hồi gia tăng công kích, chuẩn bị thoát thân tìm lão đại hỏi cho ra nhẽ.
Mà vào giờ phút này, mặt đất đột nhiên bắt đầu run rẩy dữ dội, đồng thời một tiếng gào thét kinh thiên động địa, như là tiếng lợn rừng bị thương từ dưới đất truyền đến, một con trùng lớn đỏ như máu có đường kính tối thiểu chừng một mét từ dưới đất đột nhiên chui ra!
Con trùng này cực kỳ đáng sợ và ghê tởm, nó có màu đỏ chói mắt hệt như toàn thân đẫm máu, thân thể trông như mềm mại kia trải rộng nếp gấp, còn có những sợi lông cứng mọc thưa thớt dài khoảng hai mươi centimet, tựa như là một đoạn ruột bị phóng to mấy trăm lần.
Bọ cạp Xà Văn vốn còn đang liều chết quyết đấu với đám thú triệu hồi chỉ vì cướp được một quả Sơn Mộc lập tức chạy trốn ở xung quanh, mà những triệu hồi sư hai mắt tràn ngập ký hiệu $$ kia thì bị sốc đến nỗi ngây ra như phỗng trước biến cố xảy ra đột ngột này.
"Đây..
Đây là..
Bất Tử Hủy trùng trong truyền thuyết!"
Lâm Tịch nghe thấy Hoắc Thanh Loan lầm bầm trong miệng, khuôn mặt từ trước đến nay bình tĩnh không lay động cũng tràn đầy kinh hãi.
"Bất Tử Hủy trùng là gì? Ma thú cấp mấy?" Lâm Tịch tò mò hỏi.
"Đây là một loại ma thú chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cấp bậc hẳn là từ cấp sáu đến cấp bảy đi.
Nguyên nhân chủ yếu khiến chúng ta không biết nhiều về loại này là bởi vì nó biết phun nhả nọc độc, chạm vào hẳn phải chết, đồng thời rất nhanh hóa thành máu loãng, trở thành đồ ăn của con trùng kia.
Nếu ở khoảng cách khá xa, nó sẽ dùng con mắt sinh trưởng ở trong miệng phóng xạ ra một loại điện quang khiến toàn thân con mồi tê liệt không thể động đậy, sau đó nó sẽ bò qua rồi phun ra nọc độc."
Hoắc Thanh Loan lẩm bẩm nói: "Không ngờ thế mà thật sự có loại ma thú này."
Khi Lâm Tịch nghe Hoắc Thanh Loan nói "Con mắt sinh trưởng ở trong miệng," lập tức kinh ngạc, năng lực dùng từ ngữ biểu đạt của vị Đại tiểu thư này thực sự còn chờ nâng cao.
Dường như để xác nhận lời nói của Hoắc Thanh Loan, con trùng buồn nôn đến cực điểm kia đột nhiên dựng thẳng người lên, chỉ còn lại một phần tư chống đỡ thân thể ở trên mặt đất, màng thịt mọc đầy lông cứng có một tầng huyết sắc kia bỗng dưng lật lên, lộ ra một vòng răng nanh mọc hướng vào trong, trong khoang miệng màu hồng phấn kia đột nhiên xuất hiện hai con mắt hệt như con cua, giữa hai mắt có một cái xúc tu dài và mềm giống hệt ống cao su.
Các bộ phận trên đầu con trùng này trông còn khiến người buồn nôn hơn thân thể của nó.
Bụng con trùng kia nhúc nhích, phát ra một tiếng tương tự tiếng nôn mửa, sau đó ngẩng đầu cao lên thế mà phun tung toé nọc độc sền sệt màu xanh ra tứ phía giống như vòi hoa sen.
Một phần nhỏ của chiến đội Mân Côi và phần lớn người chiến đội Thanh Loan đều bị nọc độc bắn trúng, một ít bọ cạp Xà Văn cũng không may mắn thoát khỏi.
Trong lúc nhất thời toàn bộ bãi đất trống đã thay đổi từ cùng nhau đi săn biến thành địa ngục nhân gian kêu gào thê lương.
Mặc kệ là người hay là thú triệu hồi hoặc là bọ cạp Xà Văn, tất cả đều lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hóa thành máu loãng.
Lâm Tịch nhìn Duệ Đông Đường được báo đốm ngăn cản toàn bộ nọc độc với ánh mắt tiếc nuối.
Người tốt không dài thọ, tai họa di ngàn năm!
Nhưng giờ phút này biểu cảm trên mặt tai họa Duệ Đông Đường này lại như cha chết mẹ chết.
Bây giờ thú triệu hồi duy nhất toàn thân trải rộng nọc độc, đang hóa thành máu loãng từng chút một.
Báo đốm đau khổ gầm nhẹ, tội nghiệp nhìn chủ nhân của nó.
Nếu báo bị treo, Duệ Đông Đường lúc này ngay cả thuần thú sư cũng không thể làm.
Duệ Đông Đường nhanh chóng tìm kiếm đại hồi vú em lão Lý béo do đoàn đội thuê đến.
Huyễn linh chính là linh đến từ dị thế, sở dĩ Đại Hồi Xuân Thủ khiến người chạy theo như vịt như vậy, cũng bởi vì chỉ cần thú triệu hồi vẫn còn ý thức, còn chưa chết hoàn toàn, như vậy đại hồi vú em liền có thể cứu nó trở về.
Kết quả lão Lý béo bởi vì vụиɠ ŧяộʍ cắt lấy Hồng Giác nên cũng bị nọc độc phun trúng, bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, không có nửa người, đã hóa thành lão Lý gầy.
Ánh mắt đờ đẫn và tuyệt vọng của Duệ Đông Đường đột nhiên bắn ra vẻ mừng rỡ sau khi nhìn thấy Lâm Tịch, đúng rồi, Duệ Miểu cũng là đại hồi vú em, mọi thứ đều có thể cứu kịp!
Anh ta gần như sải hai bước chạy vội tới trước mặt Lâm Tịch, lại bị Lâm Tịch giơ tay ngăn lại: "Có chuyện đứng kia nói là được, đừng tới quá gần tôi, tôi bị dị ứng với não tàn."
"Miểu Miểu, em mau cứu cứu anh báo nhỏ, mau cứu nó!" Duệ Đông Đường đã có chút nói năng lộn xộn.
Lâm Tịch quan sát cẩn thận ngón tay của chính mình dưới ánh tà dương đỏ như máu, dường như muốn nhìn rõ ngón tay nhỏ của mình có mấy cái là vân tay mấy cái là hoa tay dưới ánh tà dương đã trở nên hơi lờ mờ.
Duệ Đông Đường cũng sắp quỳ xuống vì Lâm Tịch: "Anh..
Anh xin em, mau cứu báo của anh đi!"
"Không có vấn đề, báo của anh ở đâu?" Lâm Tịch cuối cùng sảng khoái đồng ý.
Duệ Đông Đường: Cám ơn, nhưng không cần nữa.
Một khối da lông cuối cùng cũng đã hóa thành máu loãng, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được báo của anh ta.
Bởi vì thú triệu hồi tử vong, chủ nhân cũng bị phản phệ ở mức độ nhất định, lòng ngực Duệ Đông Đường đau xót, phun ra một ngụm máu tươi.
Báo của anh ta, báo cùng anh ta sống nương tựa lẫn nhau..
Đã chết..
Duệ Đông Đường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhảy dựng lên chất vấn Lâm Tịch: "Vì sao mày lại trốn ở chỗ này, vì sao mày không đi gϊếŧ bọ cạp Xà Văn? Có phải mày biết thứ gì hay không?"
Cô em gái này hoàn hảo không hề bị tổn thương gì, còn ung dung đứng ở chỗ này xem kịch, dù không biết nơi này có Bất Tử Hủy trùng, thì chắc chắn cũng biết nơi này gặp nguy hiểm, nếu không, một cái Hồng Giác có giá mười tử tinh tệ, có là đồ ngốc mới không đi cướp..