Edit: Jess93
Một loại khủng hoảng như một bàn tay lớn trực tiếp nắm lấy trái tim cô ta.
Bánh xe lịch sử cũng không bởi vì cô ta trọng sinh mà thay đổi cái gì, tất cả giống như lại bị đẩy trở về quỹ đạo ban đầu.
Hoặc là nói có chút thay đổi, nhưng rất có thể sẽ trở nên tệ hơn.
Đàm Nhạc biết bản lĩnh của râu dê này, cô ta cũng chưa từng nhìn thấy nữ quỷ kia ra tay, chẳng qua là biết khi nữ quỷ còn bị chôn dưới đất cũng đã tuỳ tiện cướp đi tính mạng của năm thiếu nữ và mười mấy hai mươi năm thanh xuân tươi đẹp của hầu hết nữ sinh trong hai phòng ngủ lớn.
Hai người kia đối đầu, đến tột cùng là ai thắng ai thua, cô ta hoàn toàn không biết, nhưng là tư tâm, cô ta hi vọng nữ quỷ có thể thắng, nhưng nếu nữ quỷ cứ thoát khốn như vậy, vậy ước định giữa các cô còn được tính không?
Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, nữ quỷ vẫn cứ bị vây ở dưới mặt đất, cần cô ta trợ giúp.
Nhưng mà.
.
Đàm Nhạc thoáng mờ mịt, phòng ngủ dời đi, nhà vệ sinh cũng phá hủy, cô ta phải làm sao mới có thể trợ giúp nữ quỷ? Cũng không thể để cô ta đi trộm BVS các cô ấy đã dùng đi.
Cây hòe lớn kia đã bị dây đỏ trói lại, không biết có phải có tác dụng tinh thần hay không, giống như không còn cảm giác âm trầm như trước đó.
Trường học cũng không có cấm học sinh tới gần, nhưng hầu hết mọi người đều không có hứng thú gì đối với chuyện phá hủy nhà vệ sinh, thối hoắc, có cái gì hay mà xem?
Vào mùa đông, tất cả đều đông lạnh, thối cũng không hẳn là rất thối, chẳng qua ngoại trừ những người bên ngoài được lão đạo sĩ gọi tới, trên cơ bản là không có một học sinh nào.
Sau đó Đàm Nhạc trông thấy bóng dáng Diêm Đậu Đậu ở trong đám người.
Chẳng lẽ lần này râu dê đến vẫn là vì nhà Diêm Đậu Đậu?
Đàm Nhạc không kịp nghĩ quá nhiều, cũng chầm chậm trà trộn vào trong đám người, nếu Diêm Đậu Đậu cô có thể xem náo nhiệt, tôi đây cũng có thể.
Nhìn khuôn mặt Diêm Đậu Đậu bị gió lạnh thổi qua đỏ bừng như quả táo, nhìn lại chính mình tái nhợt xanh lét như một gốc cải trắng còn chưa lớn đã bị phơi khô, trong ánh mắt Đàm Nhạc viết đầy ghen ghét.
Chẳng qua khi Đàm Nhạc trông thấy trong đám người đến đây, lại có tám thanh niên trông khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn mỗi người cầm một chiếc gương, đứng ngay ngắn thành một vòng tròn dựa theo phương vị nhất định.
Đây cũng là chỗ không giống kiếp trước, nhưng ở kiếp trước lại không có chiến trận lớn như vậy.
Chẳng lẽ râu dê biết nữ quỷ bây giờ còn ở bên trong quan tài, cho nên mới thận trọng như thế?
Tất cả gạch đỏ xây tường ngoài đã bị dỡ bỏ, nhà vệ sinh nam nhà vệ sinh nữ tổng cộng có bốn cái bồn cầu ngồi xổm bây giờ như là bốn cái miệng đói khát cứ phơi dưới ánh mặt trời như vậy.
Lâm Tịch nhìn cái bồn cầu hình chữ nhật này, đột nhiên trong lòng hơi động, cô nhớ tới lúc tiếp thu ký ức của Diêm Đậu Đậu, vật thể hình chữ nhật đen như mực hệt như thùng máy tính là cái gì.
Nó rõ ràng giống hệt cái này!
Xem ra bên trong cốt truyện, Diêm Đậu Đậu thật sự bị dọa sợ bởi bàn tay đột nhiên vươn ra từ bên trong.
Cho nên ký ức về cái bồn cầu ngồi xổm này cùng với bàn tay đột nhiên xuất hiện ở bên trong mới sâu sắc như vậy, cho dù có phát điên cũng vẫn không thể xóa nhòa như cũ.
Lớp đất đông cứng đã biến mất khi chỉ còn chưa tới hai mét, có chú ngữ của lão đạo sĩ gia trì, đám thanh niên làm việc rất thuận lợi, đợi đến khi đào qua lớp đất đông cứng, việc đào bới càng thêm nhanh chóng.
Uông Thiên Chính không ngừng nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, chỉ có người tu hành mới có thể cảm nhận được, ánh nắng giữa trưa khác với những lúc khác.
Quẻ mà ông ta tính, trong hung hiểm chứa may mắn, hữu kinh vô hiểm, lão đạo sĩ nhìn thoáng qua Diêm Đậu Đậu vẫn luôn giữ im lặng ở trong đám người.
Cô bé có một đôi mắt rực rỡ sáng sủa, chỉ có người thần hồn vô cùng mạnh mẽ mới có thể có ánh mắt như vậy.
Nhìn chằm chằm ngươi sẽ không để cho ngươi cảm thấy khó chịu, thực sự làm cho người ta không dám xem thường, cả người trầm ổn nội liễm, nhưng tùy ý đứng ở nơi đó, lại làm cho người ta có dũng khí.
May mắn này chắc hẳn là ứng trên người cô bé đi.
Đào bới vẫn đang tiếp tục.
Đột nhiên, một tiếng động không giống bình thường truyền ra từ bên trong hố đất ngột ngạt kia, Uông Thiên Chính vội đi tới, lớn tiếng kêu dừng.
Có lẽ đã đào được rồi.
Quả nhiên, có thể trông thấy một tấm ván gỗ đen kịt nằm nghiêng ở trong bùn đất.
Uông Thiên Chính nhìn thoáng qua Lâm Tịch đang ôm bao quần áo nhỏ, trong lòng run lên, quả nhiên là đầu dưới chân trên, quan tài chôn ba mét, chẳng lẽ con nhóc này có Thiên Mục?
Ông ta chỉ biết tiến hành thôi diễn dựa vào địa thế chung quanh, cách cục phong thuỷ, nhưng tuyệt không thể nói số lượng chính xác như vậy.
Con nhóc này chẳng những có thể nói ra vị trí của quan tài, còn vô cùng chắc chắn nói quan tài chôn nghiêng đầu dưới chân trên, trông dáng vẻ vách quan tài kia quả nhiên lại bị nói trúng rồi.
Lâm Tịch mở bao quần áo nhỏ trong tay ra, phát cho tất cả mọi người một cái khẩu trang.
Khi nhìn thấy Đàm Nhạc cũng ở trong đám người, Lâm Tịch nở một nụ cười cổ quái với cô ta: "Tôi nghĩ dựa vào quan hệ giữa hai người, cô cũng không cần thứ này.
"
Trong lòng Đàm Nhạc khẽ động, khẩu khí lại rất ương ngạnh: "Không rõ cô đang nói cái gì.
"
Lâm Tịch cũng không có nói nhảm với cô ta, trực tiếp vòng qua cô ta đi phát khẩu trang cho người kế tiếp.
Đàm Nhạc siết chặt hai tay, không cho cô ta vòng tay dây đỏ, giờ phát khẩu trang cũng không cho cô ta, mặc dù không biết vật này có tác dụng gì, nhưng Diêm Đậu Đậu đang nhắm vào mình là chuyện rõ ràng.
Ánh mắt âm lệ của cô ta theo Lâm Tịch xuyên qua trong đám người, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu.
Lão đạo sĩ dặn dò đám người này cách nâng quan tài lên, đồng thời căn dặn nhất định phải đổi bằng xẻng gỗ, tuyệt đối đừng làm vỡ vách quan tài kia.
Đám thanh niên Uông lão đạo mang đến đều là người Tả gia câu, Tả Hoành nói, tất cả nhất định phải nghe theo lão đạo.
Ban đầu người Tả gia câu cực kỳ không thích lão đạo trông vô cùng hèn mọn hay giả thần giả quỷ lừa gạt tiền tài của người ta ở khắp nơi này, nhưng khi nghe nói lão đạo thế mà lấy ra hai vạn tích góp suốt đời để xây trường học cho bọn nhỏ trong thôn, tất cả mọi người đều là cảm xúc lẫn lộn.
Gọi là hai vạn!
Không phải hai tệ cũng không phải hai mươi tệ, đó là hai vạn tệ đấy!
Trong mười dặm tám thôn này, ngay cả hộ vạn nguyên đều không có, lão đạo sĩ này thế mà cam lòng bỏ ra toàn bộ tiền tích góp nửa đời quyên cho thôn, chỉ vì để bọn nhỏ không cần chạy xa đi học, nhưng chính ông ta lại không có con cái!
Trước khi đến đây lão đạo đã nói, công khai là đến đào nhà vệ sinh cho trường học, thật ra chính là đào mộ.
Bọn họ biết đào mộ người ta là gây nghiệp, nhưng vì đám nhỏ trong thôn, nghiệp này bọn họ xác định làm!
Mặc dù quyết định, nhưng khi trông thấy vách quan tài kia thế mà là màu đen chẳng lành, trong lòng mọi người đều có chút thấp thỏm.
Bản địa truyền thừa quy củ trong nhiều năm, quan tài nhất định phải là màu đỏ, chỉ có tuổi nhỏ chết yểu và người đột tử mới là quan tài sơn màu đen.
Toàn bộ quan tài được đám người đào ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên đất bằng.
Uông Thiên Chính lấy ra những sợi dây đỏ Lâm Tịch chuẩn bị buộc quan tài ngang tám dọc bốn, mọi người kinh ngạc phát hiện, dây đỏ vừa vặn che phủ những vạch màu đỏ trên quan tài đen.
Lão đạo mệnh lệnh đám người lui lại một chút, tám người thanh niên cầm tấm gương trong tay tiến lên, vẫn vây quanh quan tài đen theo phương vị bát quái.
Nói cũng kỳ quái, trong nháy mắt tám mặt gương này vây quanh quan tài, rõ ràng có từng sợi từng sợi sương mù mờ mịt bay lên từ trong quan mộc, tùy theo mà đến chính là một mùi tanh hôi khiến người ngửi được muốn ói nhanh chóng tràn ra.
Thì ra khẩu trang được sử dụng cho việc này.
Uông Thiên Chính thấy bên trong quan tài đen không hề có động tĩnh gì, hẳn là bị Bát Quái Sí Dương trận chấn nhiếp, tay ông ta bấm pháp quyết, đi dọc theo quan quan tài một vòng, sau đó đánh ra hai đạo phù tại đầu quan tài, lớn tiếng nói: "Châm lửa!"
Lão đạo vừa dứt lời, đám người chỉ cảm thấy một luồng khí rét lạnh đập vào mặt, hai người đang cầm bó đuốc trong tay chuẩn bị đốt hai đạo phù lục đột nhiên phát hiện --
Bó đuốc trong tay.
Tắt rồi!.