Edit: Jess93
Lần thi tháng này, Lâm Tịch đứng thứ hai trong khối và đứng thứ nhất trong lớp, thầy Ôn chủ nhiệm lớp rất vui mừng, nói thẳng Diêm Đậu Đậu vào trường trung học số 1 của huyện khẳng định không có vấn đề.
Trường trung học số 1 này của huyện thành chính là trường chuyên cấp 3, đừng thấy huyện thành nhỏ chẳng ra làm sao, trường trung học số 1 trong huyện lại là một trong số các trường học có tỉ lệ thi đậu đại học rất cao trong tỉnh, trên cơ bản thi đậu trường trung học số 1 sẽ giống như là thi đậu đại học.
Lúc này sinh viên đều là phân phối đóng gói, cho nên là người có công ăn việc làm ổn định thì người người ước ao ghen tị.
Bạn học trong lớp đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch lại đột nhiên cảm giác được một ánh mắt âm lãnh xen lẫn trong những ánh mắt hâm mộ này, làm cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Lâm Tịch theo ánh mắt này nhìn sang, là Đàm Nhạc đang mỉm cười nháy mắt với cô.
Lâm Tịch cũng chớp mắt vài cái với cô ta, sau đó cảm giác đều nổi da gà.
Phát hiện thật ra giả bộ nai tơ cũng là một công việc không dễ làm, tối thiểu đối với người như Lâm Tịch mà nói có hơi khó.
Mỗi ngày ngụy trang thành bạn nhỏ, làm cho chính mình có chút nghi thần nghi quỷ.
Nếu như dứt bỏ nhiệm vụ mù mịt không manh mối này, thật ra Lâm Tịch đặc biệt thích vị diện lần này.
Ở chung với những bạn học cùng với giáo viên này trong mấy ngày nay, làm cô cảm thấy an bình không có gì sánh bằng.
Mặc kệ là thầy Ôn chủ nhiệm lớp hay là những giáo viên bộ môn kia, đều là cẩn trọng không sợ làm phiền người khác lải nhải mỗi ngày: "Hiện tại không học tốt, tương lai mọi sự khó.
"
Thầy Ôn đã từng có một lần ý vị thâm trường nói với những học sinh của chính mình: "Thầy biết các em chê thầy phiền, vào một ngày nào đó các em muốn người lải nhải với mình, người khác lại đều là khuôn mặt tươi cười nhưng lại không chịu dài dòng một câu, mới biết được hôm nay thầy lải nhải cũng là vì tốt cho các em.
"
Cũng là vì tốt cho các em.
Những lời này gần như là ma chú khiến tất cả học sinh và trẻ con sợ hãi nhất.
Nhưng đợi đến khi đi vào xã hội lạnh lùng kia, tất cả mọi người học được cách mang theo mặt nạ làm người, cái gì đều là anh tốt tôi tốt mọi người tốt, muốn nghe được một chút đề nghị và phê bình, đã là muôn vàn khó khăn.
Mà đáng thương Lâm Nhã Trác, phải đối mặt loại cục diện này trước thời hạn.
Mặc kệ là tại phòng ngủ hay là trong lớp, cô ấy đều bị mọi người không hẹn mà cùng cô lập.
Không chỉ như thế, cô ấy còn thường xuyên đối mặt với sự chửi rủa và nhục nhã của người Trương gia.
Lâm Tịch đã từng tận mắt trông thấy bà nội mù một con mắt kia của Trương Tú Lệ tức giận trừng độc nhãn chửi ầm lên ở cổng trường học.
"Ngẩng đầu ba thước có thần minh, con nhỏ điếm thối họ Lâm kia sẽ không có kết cục tốt, tao nguyền rủa mày sống không quá năm nay, sớm muộn cũng sẽ xuống đó với Tiểu Lệ của tao!"
Bà ta quơ cây gậy trong tay, cái miệng khô quắt mất sạch răng nói ra lời luôn mang theo âm sắc bén nhọn rất mãnh liệt.
"Bà già này trông thật giống bà phù thủy, nói chuyện quá độc, cảnh sát cũng đã nói không phải Lâm Nhã Trác, sao bà ta còn chạy tới trường học nguyền rủa người ta!"
Lúc Lâm Tịch đi cùng Hàn Như đến quầy bán quà vặt vừa học vừa làm mua bao BVS đầu tiên trong đời cô ấy, Hàn Như đã hình dung bà nội Trương Tú Lệ như vậy.
Mặc dù cảm thấy hình dung của Hàn Như đối với một bà lão người đầu bạc tiễn người đầu xanh như vậy, có chút không tử tế, nhưng dáng người khô gầy kia, tóc mai hai bên rối bù, độc nhãn lóe lên tia sáng, bởi vì làn da chảy xệ mà đặc biệt làm cái mũi nhô ra và cái miệng phía dưới lõm vào, thật sự rất giống bà phù thủy xui xẻo.
Lâm Tịch không nín được "Phụt" một tiếng bật cười, không biết có phải bị bà lão nghe thấy hay không, bà ta chống gậy lao đến chỗ đám Lâm Tịch bên này, Hàn Như sợ đến mức kinh hô một tiếng, lôi kéo Lâm Tịch trả tiền vội vàng chạy trốn.
Lâm Tịch vô tình quay đầu, trông thấy Lâm Nhã Trác ẩn trong góc, đờ đẫn nhìn bà nội Trương Tú Lệ nguyền rủa chính mình, vẫn luôn mặt không biểu cảm.
Hai người đi ra ngoài rất xa, còn lờ mờ nghe thấy bà lão kia không ngừng mắng các cô không có lòng đồng tình, sớm muộn sẽ bị kéo xuống địa ngục.
Không biết vì sao, Lâm Tịch luôn cảm thấy bà lão độc nhãn trông có chút khiếp người.
Không khỏi nhớ tới lời Giả Bảo Ngọc bên trong > đã từng nói, giống như nói con gái chưa gả chồng rõ ràng là một viên minh châu vô giá, lấy chồng rồi liền thành hạt châu bình thường, nếu lớn tuổi thì không phải là hạt châu nữa, mà là mắt cá.
Nói thật, Lâm Tịch vẫn luôn không thích ấm nam là trung tâm điều hòa không khí này, chẳng qua khi nhìn thấy một mắt trắng bệch như mắt cá chết của bà lão này, cô phát hiện tối thiểu những lời này nói về bà nội Trương Tú Lệ là chính xác.
Lâm Tịch lại liếc mắt nhìn Lâm Nhã Trác giống đoạn cọc gỗ cắm trong gió rét, trong lòng âm thầm thở dài.
Hai người thở hổn hển chạy đến ký túc xá, còn chưa tới cửa ra vào, Hàn Như liền bắt đầu "Ai u ai u" kêu đau.
Đàm Nhạc trông thấy dáng vẻ các cô có chút chật vật, ân cần hỏi: "Hai người các cậu làm sao vậy? Đằng sau có quỷ đuổi theo à!"
Hàn Như ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm bụng, thống khổ nói: "Có.
.
Còn không phải là bị.
.
Bị quỷ đuổi theo sao!"
Làm trưởng phòng ngủ, Đàm Nhạc rất là xứng chức, cô ta giúp Lâm Tịch cùng nhau đỡ lấy Hàn Như vào phòng ngủ.
Đàm Nhạc trông thấy Hàn Như dùng báo chí bao túi đồ kia thật chặt, trêu ghẹo nói: "Sao hả? Thân thích nhà cậu cũng tới à?"
Khuôn mặt Hàn Như đỏ bừng, nữ sinh trong phòng ngủ bọn họ ngượng ngùng cầm BVS lắc lư khắp nơi, lúc đến quầy bán quà vặt mua đều tự mang theo một tờ báo, cho nên trông thấy ôm một bọc đồ bao bằng báo chí, không cần đoán liền biết là xảy ra chuyện gì.
Đỡ Hàn Như nằm xuống giường cô ấy, Đàm Nhạc bật công tắc thảm điện, sau đó thu lại nụ cười trịnh trọng nói: "Hàn Như, lúc này là giữa mùa đông, cậu lại là lần đầu, nhất thiết phải cẩn thận, đừng điên điên khùng khùng chạy khắp nơi, mẹ tớ nói lỡ bị cảm lạnh đều không phải nói chơi, làm không cẩn thận mắc bệnh là phải chịu tội cả đời đấy.
"
Trong mắt Hàn Như mang theo cảm kích, ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, cám ơn cậu nha, Tiểu Nhạc.
"
Đàm Nhạc cũng không nhiều lời nữa, quay người đi ra ngoài.
Hậu quả của việc chạy một hồi kia quả thật đúng là không nhỏ, Hàn Như mở ra thảm điện vẫn đau đến ứa ra mồ hôi, cơm tối là Lâm Tịch trực tiếp đi lấy giúp.
Vừa vào cửa, Lâm Tịch đã nhìn thấy Hàn Như ôm một cái bình tráng men cỡ lớn in "Trại nghiên cứu nông nghiệp" đang uống nước nóng "Ừng ực," trên bụng còn có một cái túi chườm nóng.
"Nhân duyên không tệ nha, đã có người mua cơm lại có người đưa nước, sắp thành Công chúa rồi!"
"Không muốn đâu, tớ là Sở Lưu Hương, cậu đây là khéo hiểu lòng người Tô Dung Dung, Tiểu Nhạc là Lý Hồng Tụ của bản soái.
"
Hiện tại đài địa phương đang hừng hực khí thế phát ra hệ liệt > diễn viên chính là Trịnh Thiếu Thu, sau khi Hàn Như về nhà xem hai tập thì mê mẩn, mỗi ngày la hét cũng muốn làm một cây quạt, viết vài chữ to ở phía trên: Ta đạp ánh trăng mà đến.
"Nếu tớ có thể làm Sở Hương Soái mấy ngày, trải qua cuộc sống tiêu sái khoái ý ân cừu như vậy, dù có chết cũng cam tâm.
" Hàn Như lầm bầm trong miệng.
Lâm Tịch cũng không có để ý lời Hàn Như nói, cô trông thấy Lâm Nhã Trác toàn thân đều tỏa ra khí lạnh cứng ngắc đi đến.
Bi thương, đờ đẫn, Lâm Nhã Trác hệt như một đoạn cọc gỗ không có bất kỳ hơi thở sinh mệnh gì hoặc là người già gần đất xa trời, mà không phải là một thiếu nữ đang ở tuổi xuân thì.
Không biết tại sao, Lâm Tịch luôn có thể cảm nhận được loại khí tức tương tự người ủy thác ở trên người cô ấy, trong lòng không khỏi hơi động, chẳng lẽ trong thế giới của người ủy thác, người không về nhà là Diêm Đậu Đậu? Cuối cùng trở thành hiệp sĩ cõng nồi cho cái chết của Trương Tú Lệ?
Ngẫm lại thật sự có khả năng này, bởi vì phát sinh sự kiện đốt quyển nhật ký trước đây không lâu, có khả năng rất lớn Diêm Đậu Đậu giận Lưu Thúy Vân nên không trở về nhà.
Nhưng chắc là không phải, trong cốt truyện Lâm Tịch tiếp thu được, không có một chút dấu vết nào về sự tồn tại của Trương Tú Lệ!
"Lâm Nhã Trác, cậu làm gì vậy!" Tiếng kêu của Hàn Như kinh động đến Lâm Tịch.
Chỉ thấy Lâm Nhã Trác đang thu dọn đồ đạc trên giường mình, trực tiếp ném chúng nó đến cái giường trống không ở bên cạnh.
Đó là.
.
Chỗ Trương Tú Lệ ngủ trước đây!.