Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 689: Ấn Nô 45




Edit: Jess93

Qing tới chậm, vì hai thùng chất lỏng màu đỏ xối lên người hai con báo kia.

Trong vòng một đêm, toàn bộ chủ thành cùng với tất cả khu vực gần đây, đều không còn tung tích chó đen.

Người ta đều là >, mà thanh đao mổ trâu Qing này thì lại giết chó.

Đường đường là đệ nhất cao thủ bên cạnh Lãnh Chúa Tang Du, Vương thượng tương lai, thế mà xách đao đồ sát cả đêm, chỉ vì một thùng máu chó đen trừ tà kia.

Đợi đến khi Qing dò xét được cái gọi là > đã kinh sợ cỡ nào, tất cả đãđã không kịp.

Vương đã bị bọn họ mang đến điện Vu thần.

Nếu như đối mặt chính là người, mặc kệ là ai, Qing đều có lòng tin tuyệt đối với Vương thượng nhà mình!

Nhưng vấn đề là, đó còn là người sao?

Không có cách nào, bên cạnh Jinglan gần như đã đạt tới tình trạng giọt nước cũng không lọt, mặc dù bọn họ đã sớm triển khai hành động từ phủ Lãnh Chúa Chitian, nhưng dù sao nền tảng cũng còn thấp, bọn hắn không thể đưa tin tức vào.

Qing không ngủ cả đêm, vẻ mặt gian nan vất vả, mỏi mệt mà tiều tụy.

Trên tay, trên người anh ta tràn đầy máu tươi, dường như trong đồng tử cũng dính lấy máu tươi.

Anh ta không thèm để ý gì cả, đừng nói giết mấy con chó đen, vì Vương, cho dù giết sạch thiên hạ này, anh ta cũng không tiếc.

Qing chỉ cầu mọi thứ còn kịp cứu vãn.

Vương của anh ta!

Ban đầu một thùng máu chó kia là định xối vào tượng thần trong Thần điện, kết quả câu nói kia của Nahi đã cứu được mạng của cô ta.

Qing biết, nếu anh ta không ra tay, hai quỷ báo âm thai kia tất nhiên sẽ xé Vương hậu Jinglan kia.

Nhưng vào lúc sắp chết người phụ nữ này lại lựa chọn đem toàn bộ binh quyền Chiliwa cứ như vậy giao cho Vương thượng, nếu cô ta thật sự cứ thế mà chết, Qing biết Vương thượng nhất định sẽ áy náy cả đời.

Cắn răng, Qing sai người xối hai thùng máu chó vào trên người hai quỷ báo âm thai, quả nhiên, máu chó đen chính là vật tương khắc với hai súc sinh tội ác ngập trời này.

Qing nhất thời lòng tin tăng gấp bội.

Tượng thần kia dường như vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta, Qing không có thời gian đi giải thích với Vương, trực tiếp kêu một tiếng: "Vương, tránh ra!"

Một thùng máu chó đen sắp giội thẳng vào tượng Vu thần, dẫn tới cấm vệ Chitian chửi ầm lên, đám dân đen lãnh địa Tang Du dám can đảm Vu thần khinh nhờn như thế!

Lâm Tịch nghe vậy nhanh chóng lui về phía sau, sau đó đau khổ phát hiện, cô giống như cũng trúng >, không đúng, cô cũng không phải là không có một tia khí lực, cô là hoàn toàn không thể động.

Đã cùng nhau chiến đấu không biết bao nhiêu lần, Qing hiểu rất rõ thân thủ Vương thượng nhà mình, đoán chừng lần này cho dù Vương nhắm mắt lại cũng có thể né tránh được, nhưng ai cũng không nghĩ tới, bây giờ Lâm Tịch chính là một người bất động.

Lâm Tịch chỉ có thể trơ mắt nhìn nước "Đỏ" dậy sóng mà tới.

Oa!

Một chậu máu chó thật lớn!

Buổi tối thần kỳ này, đã phát sinh quá nhiều chuyện bất ngờ.

Cho nên cũng không cần quan tâm có thêm một chuyện, đúng hay không?

Bởi vậy máu chó cũng không có giội đến trên người Lâm Tịch, phảng phất có một cái lồng vô hình bao phủ cô và Jinglan ở bên trong, máu đỏ tươi lấy một loại tư thế rất quỷ dị chảy xuôi xuống hệt như thứ gì đó giội trên thủy tinh, nhưng chỗ đó lại rỗng tuếch.

Qing lập tức biến sắc!

Anh ta lập tức sải bước về phía Lâm Tịch, muốn mang cô rời xa tượng Vu thần quỷ khí âm trầm này, nhưng lại giống như đụng phải thứ gì đó, "Bịch" một tiếng, lại khiến chính mình bị đập mặt mũi bầm dập.

Qing không thèm để ý chính mình bây giờ trông chật vật cỡ nào, lập tức rút ra thanh trường đao đặc chế bên hông hung hăng chém về phía ngăn cản chính mình nhưng lại không có vật gì.

Chỉ nghe "Keng" một tiếng, tiếng kim loại va chạm vang lên, vật vô hình kia cực kỳ cứng rắn.

Qing giống như hổ điên, hết đao này tới đao khác chém mạnh vào một chỗ.

Anh ta nhìn ra được, hiện tại chẳng biết tại sao Vương không có cách nào động đậy, mà Jinglan vốn bị cô xách trong tay đã xiêu vẹo đứng dậy, đang mang theo một nụ cười quỷ dị nhìn hai cánh tay chính mình vô lực rủ xuống bởi vì bị bóp gãy.

Khi Qing lần nữa dốc hết toàn lực chém xuống một đao, "Keng" một tiếng, trường đao gãy làm hai, nửa thân đao bị đánh bay lên cao cao, Qing đã sớm bị lực đàn hồi của đồ vật vô hình kia làm chấn thương phế phủ, vẫn luôn miễn cưỡng chịu đựng, lúc này phun ra một ngụm máu tươi, máu kia cũng chậm rãi chảy xuống dọc theo vật gì đó như máu chó đen lúc trước.

Lâm Tịch đừng nói động đậy, ngay cả nói chuyện đều đã làm không được.

Vào lúc cái lồng vô hình kia bao phủ chính mình và Jinglan thì cô đã cảm giác được một cỗ lực lượng thiên địa mênh mông cuồn cuộn đến từ tượng Vu thần, cô vận dụng tinh thần lực đi dò xét lại bị phản phệ, lập tức hoa mắt chóng mặt, nếu như không phải hiện tại cô căn bản không thể động, Lâm Tịch suýt chút nữa đã phun ra.

Sau đó Lâm Tịch cảm giác thức hải của mình đột nhiên vô cùng nặng nề, thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng bị khóa lại!

Đây là vật gì?

Lực lượng mênh mông cuồn cuộn này, còn kinh khủng hơn Huyết Hoàng không biết tồn tại bao nhiêu năm mà cô từng đối mặt trong nhiệm vụ thế giới lúc trước.

Trong lòng Lâm Tịch tuyệt vọng.

Chẳng lẽ lần này cô phải nếm mùi vị thất bại sao?

Cô đột nhiên nhớ tới một câu: Không làm sẽ không phải chết!

Sợ A Lạp Lôi sẽ phun nước tung tóe, phóng điện, bại lộ lá bài tẩy cuối cùng của chính mình, cho nên Lâm Tịch nghiêm khắc cảnh cáo A Lạp Lôi nhiều lần, chỉ khi nào cô cho phép nó mới có thể động thủ, nếu không vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho nó.

Nhưng bây giờ.

.

Lâm Tịch ngay cả tinh thần lực đều bị giam cầm.

Nếu có thể khóc, giờ phút này Lâm Tịch tất nhiên là lệ rơi đầy mặt.

Ta sai rồi, A Lạp Lôi, phóng điện giật chết anh ta giật chết anh ta đi!

Thật ra Lâm Tịch không biết là, lúc này A Lạp Lôi xui xẻo lại ở ngay trên đầu Lâm Tịch, cũng nằm trong hàng ngũ bị giam cầm, nó có thể cảm giác được hơi thở tuyệt vọng của mị, nhưng mà nó bất lực.

.

Tiếng "Rắc rắc" rất nhỏ vang lên, là xương tay Jinglan đang khôi phục, anh ta nhìn hai tay hoàn hảo như lúc ban đầu, lại dùng một loại giọng điệu gần như cưng chiều nói với Lâm Tịch: "Tiểu tử kia nghịch ngợm, từ trước đến nay ta đều trách phạt như vậy.

"

Sau đó anh ta vươn tay về phía Lâm Tịch, Lâm Tịch thế mà không tự chủ được đối với Jinglan "Ôm ấp yêu thương" như là bị hút qua đó.

Đôi môi ấm áp của anh ta dán chặt vào lỗ tai Lâm Tịch, giọng nói trầm thấp lại ngọt đến phát ngán: "Ừm, lúc này mới ngoan, ngươi ngoan ngoãn, bản tọa tự nhiên sẽ thương ngươi, sủng ngươi.

Dù sao, thứ ngươi đưa tới cho bản tọa chính là Hồng Mông Tử Khí được xưng là chí bảo trong thiên địa mà!"

Lâm Tịch nghe được những lời này của anh ta, không khỏi cả kinh hồn phi phách tán!

Anh ta nói chính là linh hồn thuộc về bản thân Lâm Tịch!

Từ trước tới giờ Lâm Tịch không biết cô thế mà cũng sẽ sợ hãi như thế.

Nếu nhiệm vụ thất bại, cô tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Tịch sẽ bị xã khu trừ đi một nửa trị số cá nhân, mặc dù như vậy thì nhiệm vụ sau này tương đương một học sinh tiểu học đi khiêu chiến làm bài kiểm tra cấp ba thậm chí đại học, nhưng dù sao vẫn có cơ hội còn sống sót.

Nhưng mà, sinh vật không biết là thứ gì này, thế mà có thể liếc một cái liền nhìn thấu Hồng Mông Tử Khí trong linh hồn của cô!

Vật này rõ ràng là muốn hấp thu hồn phách thuộc về bản thân Lâm Tịch!

Như vậy cô sẽ hoàn toàn biến mất tại thế gian này.

Trong thoáng chốc cô đột nhiên nhớ lại tâm trạng ban đầu bị người loạn côn đánh chết tại ngõ hẹp,

Thì ra vẫn là không cam tâm!

Sống thì luôn có lo lắng, thì luôn có đủ loại mong đợi, A Lê, sư phụ, không gian của cô.

.

Lâm Tịch trông thấy những Phượng vệ và Phượng tường quân bên ngoài gần như đều đang phí công dùng đao chém mạnh đồ vật vô hình này, ngay cả Nahi mới quen cũng gia nhập đội ngũ này.

Mặc dù là phí công, nhưng cũng cám ơn các ngươi.

Lâm Tịch bị giam cầm thần hồn cũng không biết, vầng sáng vẫn luôn không nhúc nhích trong thức hải của cô đột nhiên lóe lên, sau đó lại lóe lên rồi đột nhiên dập tắt.

.

Cùng lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên bên tai Lâm Tịch.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.