Edit: Jess93Dù sao cũng phải đi khai hoang Tinh vực, cô cũng không biết mình phải đối mặt là dạng vị diện gì, Lâm Tịch cảm thấy vẫn là cẩn thận có thể lái thuyền vạn năm.
Thế là "Ném vào" hơn một trăm huyền tinh mua dược phẩm thường dùng, kim may, cuộn chỉ, dây thừng, cùng với đồ ăn, nước, cân nhắc tới việc sử dụng nhiều vật phẩm từ xã khu sẽ ảnh hưởng đến điểm nhiệm vụ và thu nhập, Lâm Tịch cũng không đổi quá nhiều đồ vật.
A Lê nói rất đúng, người chấp hành quá ỷ vào ngoại vật, đều không tiến xa được.
Hơn nữa một khi không sử dụng trong nhiệm vụ lần này, cũng sẽ rất đau đớn khi tất cả những vật này bị xóa bỏ.
Lâm Tịch cảm thấy nhiều quy tắc của Diệu Huyền đều rất có thâm ý.
Mua sắm đạo cụ là tùy ý, chỉ cần có huyền tinh thanh toán, ngươi có thể mua mua mua đủ loại.
Nhưng sử dụng quá nhiều vật phẩm từ cửa hàng ở bên trong nhiệm vụ sẽ ảnh hưởng đến điểm số, nếu không sử dụng, như vậy trở về vật phẩm đổi được sẽ bị xóa bỏ.
Dựa vào cái gì mua đồ vật lại không thể sử dụng nó một cách tùy tiện? Vậy tại sao lúc trước ngươi lại muốn bán cho lão tử?Những tích phân và huyền tinh bị hệ thống trừ đi bởi vì sử dụng quá nhiều vật phẩm đã đi đâu rồi? Những vật phẩm chưa kịp sử dụng sau khi đổi bị xóa bỏ rồi sẽ đi về đâu?Đáp án quả thật là con rận trêи đầu tên trọc -- rành rành ra đấy.
Diệu Huyền xã khu gì chứ, Vamprie xã khu thì đúng hơn.
Tức giận bất bình mắng vài câu, trong lòng cảm thấy sảng kɧօáϊ.
Cô quả nhiên thích hợp đánh pháo miệng.
Yên lặng khen ngợi bản thân một câu, lựa chọn tiến vào nhiệm vụ khai hoang Tinh vực.
Lâm Tịch: ⊙▽⊙Cô thu hồi câu nói kia, cảm giác tên khốn Ngự Tử Ly kia chính là đang chỉnh cô, nếu không vì sao vừa tiến vào nhiệm vụ, lại là một hồi kịch liệt đau nhức?Đây là một nơi hành hình.
Lâm Tịch cảm giác hai tay mình bị treo lên, có người đang dùng roi không ngừng quất vào cô.
Cỗ thân thể này cũng đã bị tra tấn trước khi cô tiến vào nhiệm vụ, vết thương trải rộng toàn thân, chỗ nào cũng đau rát, giống như có từng con sâu nhỏ đang gặm cắn, vặn vẹo trong vết thương.
Nơi Lâm Tịch đang đứng, dưới chân đã có một vũng nước đọng, nó được hình thành do mồ hôi lạnh của cô nhỏ xuống vì đau đớn sinh ra lúc bị tra tấn.
Dưới loại tình huống này nếu là người có cốt khí, sẽ trợn mắt nhìn người hành hình, sau đó nhổ nước miếng lên mặt kẻ thù một cách rất kiêu ngạo.
Lâm Tịch cảm thấy, đó là hành vi ngu xuẩn.
Trong miệng cô lớn tiếng "Rêи rỉ," làm bộ không chịu nổi hành hạ, hai mắt trợn lên, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đầu cô vô lực rủ xuống, có vài sợi tóc đen bị mồ hôi thấm ướt từ đầu vai trượt xuống, dính nhầy nhụa trêи trán và trêи mặt, nơi cô đã không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Nhưng trận roi này lại không dừng lại ở đó, mà là vẫn tiếp tục quất sáu, bảy lần.
Lâm Tịch không nhúc nhích, cắn chặt răng, trong lòng mặc niệm MMP một trăm lần rồi lại một trăm lần.
Giọng nói của một người phụ nữ truyền tới: "Xem ra là thật sự ngất đi, vậy thì hôm nay đến đây, đi thôi.
""Vâng, Đại kết y.
" Tiếng trả lời cung kính có nam có nữ.
Tiếng ma sát của quần áo phát ra âm thanh sột soạt nương theo tiếng bước chân lộn xộn dần dần đi xa.
Bởi vì còn chưa tiếp thu nhiệm vụ, cũng không hiểu rõ đây là dạng vị diện gì, Lâm Tịch không dám thả ra tinh thần lực dò xét xung quanh, mà là lặng lẽ dùng ngũ giác cảm giác bốn phía, cho đến khi hoàn toàn không còn bất kỳ âm thanh gì ở xung quanh, cô mới thở dài một hơi.
Cảm giác được hai tay và hai chân mình bị trói chặt, Lâm Tịch lại muốn điên cuồng mắng MMP.
Nơi này quả nhiên là một căn phòng bằng đá dùng để tra tấn, rất nhiều dụng cụ tra tấn cũng không biết là dùng để làm gì, nhìn những dụng cụ hình thù kỳ quái kia, rất nhiều chỗ mang theo dấu vết màu nâu đen hoặc màu đen, thậm chí có chỗ đã đen đến mức tỏa sáng, trái tim Lâm Tịch co rụt lại, đối diện với mấy thứ này, giống như có một loại sợ hãi đến từ sâu trong lòng.
Trong căn phòng đá có mùi máu tươi gay mũi, Lâm Tịch biết, đó cũng không chỉ đến từ trêи người cô.
Phần lớn đều đến từ những dụng cụ này, nghĩ cũng biết màu đen sì thậm chí có chút tỏa sáng kia hẳn là máu tươi nhuộm dần mà thành, không biết đã dính máu của bao nhiêu người mới có thể đến mức độ này.
Lâm Tịch hơi sởn tóc gáy, đây mẹ nó là chỗ nào?Chắc hẳn những người kia sẽ không đến nữa, mà cô, đoán chừng phải bị treo như vậy rất lâu.
Lâm Tịch cười khổ một tiếng, bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Mà Lâm Tịch lại không biết trong một căn phòng nào đó tại Diệu Huyền xã khu, Ngự Tử Ly bị cô chửi mắng ở trong lòng kia, đang dùng một tay bóp cổ mình, tay còn lại thì muốn kéo bàn tay trêи cổ ra.
[Vì sao muốn đưa cô ấy đến đó! Vì sao hả? ] Anh ta dường như đang chất vấn, nhưng trong phòng lại không có một ai.
"Không vì sao cả, bởi vì tôi thích.
" Anh ta lại lười biếng trả lời bản thân.
"Bộp!" Bàn tay vốn bóp ở trêи cổ đột nhiên buông ra, đổi thành nắm đấm, đột nhiên đấm một cú thật mạnh vào con mắt của mình.
Ngự Tử Ly vừa song thủ hỗ bác, vừa chửi ầm lên: "Có phải anh bị điên hay không?""Hôm nay tôi còn phải cùng bọn họ thảo luận một chút về việc phân công khai hoang Tinh vực mới phát hiện như thế nào, làm sao tôi có thể ra ngoài gặp người với bộ dạng như thế này?"Anh ta nhìn vào gương thấy bản thân mang theo một con mắt đen sì, khóe miệng giật giật: [Không tại sao cả, bởi vì ta cũng thích thế! Có bản lĩnh mi đánh lại đi!]Ngự Tử Ly vứt cho tấm gương ánh mắt "Anh là đồ thần kinh:" "Thể Hồ và U Đàm sẽ cười nhạo tôi cả đời, anh cảm thấy mình vẻ vang lắm hả?"[Mi không để cho cô ấy dễ chịu, ta sẽ không cho mi thoải mái! Những thứ khác không sao cả, dù sao ta cũng không quan tâm danh xưng "Nam thần Diệu Huyền" gì đó.
]Chẳng biết từ lúc nào trong tay anh ta xuất hiện một cái bình nhỏ màu xanh óng ánh, Ngự Tử Ly lấy ra một chút kem trong đó bôi quanh hốc mắt đen sì, giọng điệu lại có chút thỏa hiệp: "Đừng làm chuyện ngốc nghếch không có ý nghĩa như vậy.
"[Thứ người không ra người quỷ không ra quỷ giống như mi, biết cái gì có ý nghĩa sao? Mi truyền tống cô ấy đến nhiệm vụ tốt hơn một chút đi, ta sẽ đi thần trì bế quan một tháng.
]Bàn tay bôi lên hốc mắt của Ngự Tử Ly ngừng lại, nhưng lại thở dài nói: "Không thể nào, lần trước tôi không tuân theo quy định túm cô ta ra từ trong nhiệm vụ, cô gái ngốc kia đã nổi lên ngờ vực vô căn cứ rồi, lúc này mới bất đắc dĩ nói dối muốn cô ta đi khai hoang Tinh vực.
Hiện tại còn như vậy, Thể Hồ, U Đàm sẽ mượn lý do này tranh tài nguyên với tôi.
"Giọng nói lúc trước lại trở nên nổi giận, thậm chí biểu cảm trêи mặt Ngự Tử Ly cũng trở nên đau khổ và dữ tợn: [Vậy chẳng lẽ muốn ta trợn mắt nhìn cô ấy chịu khổ như vậy ư? Không có khả năng!]Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trong gương, Lâm Tịch vẫn vô lực cúi thấp đầu, ngón tay thon dài của Ngự Tử Ly lại siết thành quyền, gân xanh nhô lên trêи cánh tay trắng nõn, ngay cả trong giọng nói đều mang theo run rẩy: [Ta thật vất vả mới tìm được cô ấy.
.
]"Nếu như anh chịu ngoan ngoãn đi thần trì bế quan, chờ cô ta trở lại tôi sẽ nghĩ cách để cho cô ta có được phần thưởng tốt hơn một chút, được chưa?" Ngự Tử Ly lười biếng nói.
Giọng nói kia trầm tư thật lâu, quyến luyến nhìn thoáng qua Lâm Tịch trong gương mới lên tiếng: [Được, ta đồng ý với mi, nhưng nếu như để cho ta biết mi lại giở trò gì trong nhiệm vụ của cô ấy, mi tự biết hậu quả!]Ngự Tử Ly bị đoán đúng tâm sự bất đắc dĩ gật đầu: "Được, đồng ý!"* * *.
.
Đây là một thế giới rất kỳ lạ, cũng không có quốc gia hay những tồn tại tương tự, tối thiểu, trong nhận thức của người ủy thác Aka, là không có quốc gia.
Nơi này chỉ có lãnh địa to to nhỏ nhỏ, người thống trị cao nhất trêи mỗi lãnh địa được gọi là Lãnh Chúa.
Mà những Tiểu Lãnh Chúa phụ thuộc Đại Lãnh Chúa thì được gọi là Vương.
Đừng thấy không có quốc gia, mỗi vị Lãnh Chúa đều điều khiển số lượng quân đội khác nhau, dùng để uy hϊế͙p͙, trấn áp thần dân dưới quyền cai trị.
Đó là một thế giới đẳng cấp sâm nghiêm, tôn quý nhất tất nhiên là Lãnh Chúa cùng với những quan viên lớn nhỏ kia, sau đó là những chủ nhân có tiền kia, tiếp theo chính là dân thường với số lượng đông đảo, dưới dân thường thì là ấn nô với số lượng càng lớn hơn.
Ấn nô có nghĩa là người đã bị in dấu ấn nô ɭệ trêи người khi vừa sinh ra, địa vị bọn họ thấp đến mức còn không bằng súc sinh.
Mà lần này người ủy thác Aka của Lâm Tịch chính là một ấn nô cấp một.
.