Thấy Lâm Tịch kể lại chuyện thu hệ thống một cách hời hợt, A Lê nói: "Đừng cho rằng thu một cái hệ thống liền giống như lôi kéo gì đó, nói cho cô biết, cái hệ thống này dễ dàng bị cô bắt giữ như thế thật sự là nó quá xui xẻo, nếu không cô không dễ dàng bắt được nó như vậy."
"What?"
"Nguyên nhân chủ yếu nhất là đúng lúc nó không còn năng lượng gì, sau đó, chắc hẳn nó muốn bắt cô làm ký chủ, hoàn toàn không có đề phòng mới bị cô tóm được." Bên trong ánh mắt A Lê mang theo miệt thị.
Tròng mắt Lâm Tịch suýt chút nữa rơi xuống, thế mà.. Coi trọng cô?
"Lấy vật kia ra cho tôi xem một chút đi." A Lê nói.
Lâm Tịch tâm niệm vừa động, quả cầu năng lượng kia liền bị cô lấy ra từ trong lỗ đen đặt vào tay A Lê.
A Lê đưa tay nhận lấy, lúc Lâm Tịch đang muốn hỏi cô ấy xử lý như thế nào, đột nhiên quả cầu năng lượng kia bỗng nhiên hướng về phía A Lê, mà phần hoa văn vốn dĩ đen sì trên thân thể A Lê đột nhiên bắt đầu xoay tròn, đồng thời càng ngày càng phát ra ánh sáng chói mắt.
A Lê dường như cũng bị xoay tròn theo, cả quả trứng vẫn luôn run rẩy không ngừng.
"Lâm Tịch, mau ném tôi vào trong lỗ đen đi, cô tuyệt đối đừng đi vào!"
A Lê chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu lo lắng như vậy, Lâm Tịch nhanh chóng làm theo, sau đó hỏi A Lê: "Này, cô sao rồi?"
A Lê im lặng.
Lâm Tịch hơi lo lắng, lấy tốc độ xoay tròn này của A Lê, đoán chừng thật sự sẽ nổ tung tại chỗ, sau đó xoắn ốc thăng thiên.
Phi! Phi! Phi!
Đồng ngôn vô kỵ, gió lớn thổi đi!
Lâm Tịch cũng không biết có chuyện gì, cùng một chỗ với A Lê lâu như vậy, cô chưa từng lo lắng A Lê sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ lòng cô có chút hoảng loạn.
"Chẳng qua chỉ là một quả cầu năng lượng nho nhỏ mà thôi, có gì đáng sợ, người tốt không thọ lâu, tai họa lưu ngàn năm, ông trời cũng sẽ không thu loại tai họa như A Lê." Lâm Tịch lẩm bẩm.
Cứ như vậy ngơ ngác lại đợi gần nửa giờ, Lâm Tịch liên hệ A Lê lần nữa, vẫn không có bất kỳ hồi âm gì.
Cô có chút mờ mịt luống cuống, suy nghĩ một chút, đi ra khỏi phòng thăm những cây sen đá kia.
Mỗi lần tâm tình không tốt hoặc là tâm tình quá tốt, cô đều muốn đi xem bọn chúng.
Chúng ở trong sân nhà tại xã khu thật sự bớt lo, các thực vật hoàn toàn không cần chăm sóc vẫn có thể tự mình lớn lên rất tốt, sen đá thạch ngọc đã đầy chậu, màu sắc gần như sáng long lanh, mũm mĩm hồng hồng rất đáng yêu.
Cây hoa mông ngơ ngác xấu xí thế mà nở ra một đóa vàng nhạt, mềm mại yêu kiều đón gió đong đưa.
Nhìn hơn mười phút, Lâm Tịch vẫn tâm thần không yên như cũ, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn gì, cả ngón tay đều đang phát run.
Lại không còn tâm tình ngắm hoa, cô quay lại phòng khách, cảm giác nhịp tim giống như sắp phát bệnh tim, khi thì nhẹ nhàng, khi thì cực kỳ trầm trọng.
Lâm Tịch yên lặng tụng niệm Ngưng Tâm Quyết, vẫn không có tác dụng.
Cô ở trong phòng xoay tới xoay lui, cảm thấy chính mình giống như bị bạn trai vứt bỏ mà không có lý do, nổi bão cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Tịch cào tóc, ngồi trên ghế sofa, nằm trên ghế sofa, cầm đệm dựa vứt xuống mặt đất, chính mình lại nằm ở trên mặt đất, trong lòng nghẹn một hơi nửa vời, nếu A Lê thật sự xảy ra chuyện, cô chính là đồng lõa hại chết A Lê!
Để lại trong lỗ đen thì tốt rồi, vì sao lại tham lam năng lượng bên trong chứ?
Trong đầu đều là dáng vẻ A Lê nhảy lên nhảy xuống.
"Tôi chỉ cần cô ấy, tôi chỉ muốn một mình cô ấy!"
Lúc mới gặp mặt lời nói của cô ấy cứ lặp đi lặp lại, Lâm Tịch đột nhiên muốn khóc. Cô thật sự không thể tiếp nhận trong những năm tháng vĩnh hằng sau này, không có tiếng A Lê đoàng đoàng đoàng, không có va chạm dã man với cô mỗi khi cô ấy tới kỳ trung nhị táo bạo..
A Lê, cô mau ra đi!
Như là nghe được tiếng lòng của cô, A Lê cuối cùng lên tiếng: "Lâm Tịch, đưa tôi ra ngoài đi."
Đột nhiên truyền đến giọng nói yếu ớt của A Lê, đối với Lâm Tịch đã sợ hãi lại hối hận gần một ngày mà nói, quả thực đâu chỉ là tiếng trời!
Lâm Tịch mau chóng thả A Lê từ bên trong ra ngoài, ôm cô ấy thật chặt, trong miệng không ngừng lầm bầm: "A Lê! A Lê! A Lê!"
Cô ấy không có việc gì, cô ấy còn sống!
"Cô là muốn khiến lão tử ngạt chết để kế thừa gia sản của tôi sao?" Giọng nói A Lê rầu rĩ.
Lâm Tịch mau chóng buông cô ấy ra, trong tiếng nói mơ hồ còn mang theo chút run rẩy, lần này cô thật sự sợ hãi.
"Tôi tưởng là.."
Lâm Tịch không nói được nữa, mắt mở thật to, đã ở vào trạng thái kinh ngạc, đây là..
"Na Tra?"
Chỉ thấy một đứa trẻ có bộ dáng như viên thịt nhỏ chừng ba bốn tuổi, hai bọc khăn nhỏ trùm đầu, đôi mắt to sáng rỡ như hai giọt nước mùa thu, một bộ váy nhỏ màu hồng phấn, chân trần ngồi xếp bằng trên một đài sen ngũ sắc, đài sen kia như có như không, lơ lửng trên mặt đất.
Mẹ nó, đây là phong cách hóa trang kiểu gì?
"Đại thần, Hỏa Tiêm Thương và Hỗn Thiên Lăng của người đâu?"
Đứa bé không nói gì, đột nhiên há miệng bắt đầu nôn khan.
Sau đó một khối đồ vật lớn chừng bàn tay màu nâu sền sệt bị cô ấy phun ra.
Lâm Tịch buồn nôn một hồi, một đứa bé rất sạch sẽ, tại sao lại đi tiện mọi nơi vậy? Hơn nữa còn là từ phía trên..
Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ vốn đỏ bừng của đứa bé trở nên trắng xanh, lại há miệng phun một hồi, một khối đồ vật hình lục giác trong suốt lóe hàn quang lại bị phun ra.
Lâm Tịch nhanh chóng vươn tay ra vỗ phía sau lưng cô ấy, còn nữa không? Còn nữa không?
Đứa bé ho khan: "Lâm Tịch.. Khụ khụ.. Cô là đồ ngu xuẩn, muốn chụp chết tôi sao? Đem đồ vật trên đất bỏ vào.. Bỏ vào trong lỗ đen đi."
"A Lê, tại sao cô lại biến thành bộ dáng này?"
"Nếu như.. Nếu như cô muốn hai chúng ta chôn dưới đất đông thành kem que nói chuyện phiếm, liền tiếp tục nói đi."
Lúc này Lâm Tịch mới chú ý tới hai khối đồ vật A Lê phun ra, khối màu nâu kia thế mà giống như vật sống gợn sóng chập trùng không ngừng lăn lộn biến lớn, hiện tại đã là một tấm thảm rồi.
Mà vật thể như tinh thể băng hình lục giác lớn chừng quả đấm lại vẫn luôn tản ra khí lạnh, khu vực xung quanh nhanh chóng bị đông cứng thành băng.
Lâm Tịch không nói hai lời, mau chóng động ý niệm, thu hai vật cổ quái kia vào trong lỗ đen.
A Lê thừa dịp rảnh rỗi khoanh chân ngồi tĩnh tọa, một lát sau mới chậm rãi mở to mắt.
"Lâm Tịch cô suýt chút nữa đã chết, cô biết chưa?"
Lâm Tịch chớp mắt, có vẻ như cô mới là người suýt chút nữa chết mất? Liên quan quái gì tới lão tử?
"Cái hệ thống này chắc chắn đã từng đi qua vị diện tu tiên, nếu như nó cam lòng nuốt mất năng lượng trên hai thứ tôi vừa mới phun ra, hoàn toàn có thể điều khiển cô, đem cô biến thành con rối. Thôi, xem như vận khí nhà cô tốt đi!"
Lâm Tịch đen mặt: "Có vẻ như cô đã hấp thu toàn bộ năng lượng của hệ thống mới biến thành bộ dáng nhỏ bé đáng yêu này đi, trâu bò tranh đấu giành thiên hạ ngựa ngồi điện, lão tử vất vả một lần người được lợi lại là cô, cô mới là vận khí tốt đi."
A Lê nghiêng đầu suy nghĩ, mang theo nụ cười tức chết người không đền mạng: "Cũng có thể nói như vậy."
Đại gia cô!
Thấy Lâm Tịch cũng không có nói gì, A Lê ngược lại có chút ngượng ngùng, chỉ chỉ ngón tay nói: "Tôi là muốn đem phần lớn linh lực lưu lại cho cô, nhưng tôi hoàn toàn làm không được."
Cô ấy chỉ vào đài sen ngũ sắc dưới thân nói: "Tôi không thể khống chế được, đều là nó tự tiến hành hấp thu, suýt chút nữa khiến tôi nổ tung rồi."
A Lê lại bổ sung: "Chẳng qua vận khí của cô cũng thật sự là tốt đến bùng nổ, cô có biết hai đồ vật ném vào lỗ đen là cái gì không?"