Đem điểm thuộc tính thêm về mặt sức mạnh, tốt xấu vượt qua 80, một lần tăng thêm 15 điểm, đúng là tuyệt vời.
Lâm Tịch cảm thấy, lần này cô được ban thưởng nhiều như vậy, khẳng định là vì Ngự Tử Ly. Cũng không phải cô chưa từng đạt được cực kỳ hoàn mỹ, đừng nói hai lần nhiệm vụ, cho dù ba lần cũng chưa chắc có nhiều thu hoạch như vậy.
Lâm Tịch tâm niệm vừa động, Dưỡng Hồn Trì trong lỗ đen lập tức xuất hiện trong phòng khách.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác tăm nhỏ có vẻ như lớn hơn một chút so với lúc trước, màu sắc cũng trở nên tươi sáng hơn, chẳng qua vẫn là một cây tăm nhỏ.
Cô cũng không nhụt chí, tốt xấu xem như có một cái tài liệu rồi.
Lâm Tịch vô cùng chờ mong ngày lỗ đen phục sinh.
Có thể để cho A Lê vừa trung nhị vừa già mồm kia nói ra những lời như "Cái không gian này không tệ," chắc hẳn lỗ đen này không phải là loại không gian bình thường.
Cảm ứng được sự tối tăm tĩnh mịch sâu thẳm vô tận, Lâm Tịch cổ vũ cho chính mình, một ngày nào đó, cô sẽ góp đủ những tài liệu đó, khiến lỗ đen phục sinh, khôi phục thành dáng vẻ lúc trước.
Sau đó lại đến sân nhỏ đi thăm nhóm sen đá của cô, nghe nước chảy róc rách, rừng trúc rì rào, trong lòng Lâm Tịch hoàn toàn yên tĩnh.
Còn một nhiệm vụ xã khu cuối cùng, sau khi làm xong phải lập tức đi cùng A Lê làm nhiệm vụ thế giới gì đó.
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy lo sợ, sau khi trở thành người chấp hành trung cấp, sự tồn tại của những linh hồn tà đạo trùng sinh, xuyên qua đã xuất hiện bên trong nhiệm vụ của cô, trong lúc vô hình đã tăng lên hệ số độ khó, đây vẫn chỉ là nhiệm vụ bình thường đấy.
Thậm chí cô còn chưa từng đi phó bản đoàn đội gì đó, đã phải đối mặt trực tiếp với nhiệm vụ thế giới, cũng không biết sẽ có bộ dáng gì.
Cô thật sự cảm thấy hơi sợ!
Ngồi yên một hồi, Lâm Tịch yên lặng tụng niệm << Linh đài tịnh chú >>. Mang theo cảm xúc đi làm nhiệm vụ là điều không thể chấp nhận được.
Lại nói, nghĩ cũng vô dụng, cô lại không thể khiến Ngự đại lão thay đổi quyết định.
Cuộc sống tựa như cưỡng gian, nếu như ngươi phản kháng không được, vậy phải điều chỉnh tâm tình thử hưởng thụ nó.
Nếu không, loại nhân viên dưới tầng chót xã khu giống như cô, còn có thể như thế nào đây?
Lâm Tịch nắm tay, nhất định phải mạnh lên!
Vân hồ ly, cho dù cô và A Lê có chút ân oán, nhưng hết lần này tới lần khác âm lão tử như vậy, thật sự cho rằng lão tử là mì vắt thích niết thế nào thì niết sao? Không dám cùng Ngự Tử Ly đại lão chọi cứng, tôi còn không dám đối đầu cô sao?
* * *
Lâm Tịch lựa chọn tiến vào nhiệm vụ.
Vẫn đơn giản thô bạo như cũ, cảm giác chính mình bị quăng từ trong nhà ra ngoài, sau đó cứng rắn nhét vào bên trong một thân thể.
Lâm Tịch mở mắt, lại là một vị diện cổ đại.
Ngọn đèn lưu ly lóe ra u quang cách đó không xa, mà trên đỉnh đầu nàng, bốn vật lớn chừng quả nhãn đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa ở bốn góc, vậy mà là bốn viên dạ minh châu cùng kích thước!
Xem ra lần này thân phận người ủy thác chắc hẳn rất cao, thứ này mặc dù không lớn, nhưng không phải người bình thường có thể sử dụng.
Lâm Tịch xoay cái cổ đau nhức nhìn ra bên ngoài, gương mặt chạm phải gối đầu dưới cổ đau nhói một hồi, nàng mới giật mình nhận ra hai má đều sưng tấy, rõ ràng là bị thứ gì đó làm bị thương, sưng đau, nóng rát.
Vả miệng!
Hai chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu của nàng.
Mẹ nó, nàng đây là bị người ta đánh?
Nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên này của nàng, có người nhẹ chân nhẹ tay đi tới, kính cẩn dịu dàng mà hỏi: "Nương nương, người tỉnh rồi?"
"Ừm." Lâm Tịch chỉ hừ một tiếng ở trong cổ họng, thật sự không dám hé miệng nói chuyện, không sợ đau cũng không có nghĩa nàng thích cảm giác đau đớn.
"Thoa chút thuốc đi, đây là vạn tuế gia mới bảo người đưa tới, thấy người ngủ, nô tỳ không dám kinh động."
"Ừm." Lâm Tịch lại khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó nữ tử nói chuyện đặt một cái gối dựa sau lưng nàng, đỡ Lâm Tịch ngồi dậy, kế tiếp nàng ta lại cầm qua một bình sứ nhỏ cực kỳ tinh xảo, lấy dược cao từ bên trong cẩn thận bôi lên vết thương trên hai má cho Lâm Tịch.
Tỳ nữ này vừa bôi thuốc cho nàng vừa dùng lời nói nhỏ nhẹ khuyên giải: "Lần này mặc dù Trình Quý phi đánh người, nhưng đảo mắt vạn tuế gia liền phái Tào công công đưa << Băng cơ ngọc cốt >> đến cho người rồi, không phải ai cũng có thể hưởng dụng cái này. Nghe nói Tào công công vừa đến, bên kia liền nhận được tin, tức giận đến đập vỡ một bộ trà cụ đấy."
Dược cao này bôi trên mặt, mang theo một mùi thơm ngát khiến người sảng khoái tinh thần, trên mặt lập tức trở nên mát lạnh, thật thoải mái.
Lâm Tịch cảm thấy cảm giác căng đau trên mặt cũng khá hơn nhiều, nói với tỳ nữ kia: "Ngươi nghỉ ngơi đi, cũng đừng để người khác đến ầm ĩ ta, để cho ta yên tĩnh."
Trên mặt tỳ nữ viết đầy lo lắng, nhưng lại không dám trái lời phân phó của nàng, suy nghĩ một chút, lấy hết dũng khí nói: "Thật ra lần này vốn không có chuyện gì liên quan đến người, còn không phải.. Người, về sau cũng đừng lại động bất động liền can thiệp thay nàng ta, một lòng vì người ta như vậy, cũng không thấy nàng ta báo đáp cái gì."
Thấy Lâm Tịch nhắm mắt không nói, tỳ nữ này cũng không nói thêm gì nữa, buông màn lụa yên la mềm mại xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Một phòng yên tĩnh, mùi thơm trong lư hương lượn lờ, người cổ đại thật đúng là biết hưởng thụ.
Lâm Tịch bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Lần này người ủy thác tên là Lãnh Ký Du, chính là tiểu thư con vợ cả của phủ tướng quân đương triều. Trong trận chiến đoạt đích thảm liệt, tướng quân lão cha Lãnh Mục đã phụ tá đương kim Thiên tử vốn là Ngũ Hoàng tử Sở Dịch thành công thượng vị, có qua có lại, Lãnh Ký Du được triệu vào cung trở thành Thục phi, một trong bốn phi của Hoàng đế.
Cùng vào cung còn có nữ nhi của mấy quan viên ngũ phẩm trở lên có tòng Long chi công.
Lần này đánh Lãnh Ký Du chính là nữ nhi Tần quốc công Trình Uyển Thu.
Quan hơn một cấp đè chết người, trong hậu cung cũng là như thế, mặc dù Lãnh Ký Du là một trong bốn phi, nhưng phía trên vẫn còn có một Trình Quý phi.
Nhắc tới cũng là oan nghiệt kiếp trước, lúc Lãnh Ký Du và Trình Uyển Thu còn là khuê nữ đã thường xuyên chạm mặt nhau trong các bữa tiệc dành cho thiên kim tiểu thư, chung đụng cũng không phải quá vui sướng, hiện tại phụ thân cùng là cận thần của Thiên tử, lại đồng thời vào cung trở thành nữ nhân của Hoàng đế. Đáng tiếc chính là, hai người vẫn luôn chẳng phân biệt được cao thấp, lần này cuối cùng phân ra thắng bại.
Mới bước lên ngôi vị, Hoàng đế bệ hạ chậm chạp không chịu lập hậu, để trở thành sự tồn tại quang vinh nhất kia, nữ nhân duy nhất có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh đế vương, toàn bộ hậu cung đều xuất ra những thủ đoạn độc đáo.
Trong đó, hai phi tần được để mắt nhất chính là Trình Quý phi và Lãnh Thục phi trong bốn phi.
Đừng nói Sở Dịch vốn còn trẻ tuổi lại tuấn dật phi phàm, cho dù là con lừa ngồi trên hoàng vị, rất nhiều người cũng sẽ vì có thể làm lừa hậu mà tranh đến đầu rơi máu chảy.
Vinh quang, truyền thừa của gia tộc, đều có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với Hoàng gia, làm sao có thể để cho nhà mình vẫn luôn thịnh vượng, thế là các thế lực đảng phái phân tranh trên triều đình đã lan tràn đến hậu cung.
Lấy Tần quốc công dẫn đầu Trình gia và đại tướng quân Lãnh gia tranh đấu ngày càng hay gắt, đến cuối cùng đã thành nước với lửa, mặc kệ phương nào giành thắng lợi, ắt phải khiến cho phương thất bại bị diệt toàn tộc, diệt cỏ tận gốc.
Trong quá trình tranh đấu, đương nhiên hai đảng phái đều có thắng có thua, kết quả đến cuối cùng ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, hậu vị vậy mà rơi xuống trên người nữ nhi Quang Lộc Tự Thiếu Khanh An Ngưng Tuyết.
Còn Tần quốc công Trình Đạo Lâm và Đại tướng quân Lãnh Mục một người bị phế tước vị trục xuất, một người bị chém đầu cả nhà, trong nháy mắt từ đỉnh huy hoàng rơi xuống bụi bặm, nhân mã hai phe mới biết bọn họ bị ám toán bởi bánh bao nhỏ lòng dạ hiểm độc do chính mình tự tay phụ tá đi lên.
Một người thống lĩnh văn thần, một người tay cầm trọng binh, hai người khổng lồ này ngã xuống, tùy theo mà đến đương nhiên là hoàng quyền quật khởi.
Đến tận đây, Hoàng đế rốt cuộc trở thành quân chủ chân chính hiệu lệnh thiên hạ, An Ngưng Tuyết đương nhiên cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ, An Hoàng hậu là người được Hoàng đế độc sủng.
Đôi oan gia Lãnh Ký Du và Trình Uyển Thu này, cuối cùng nhận hết hành hạ, chết ở bên trong lãnh cung, rơi vào kết cục bi thảm chết không có chỗ chôn.