Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 497: Ngươi đến nuôi sống ta 4




Ngày đó thiếu gia Vương Kiến uống rất nhiều rượu ở bên ngoài, vợ của Vương Kiến là Vu Tinh Tinh mang theo con trai trở về nhà mẹ đẻ.

Hơn mười giờ đêm, Vương Kiến vào trong phòng, lập tức lớn tiếng gọi Tiểu Thúy, lấy chút nước cho gia uống.

Tiểu Thúy đang đấm chân cho tiểu thư, Vương Vân nói vậy thì mày đi đi, đưa nước xong trở lại làm tiếp.

Tiểu Thúy cầm nước ấm vào phòng cho Vương Kiến, Vương Kiến uống một ngụm, trực tiếp làm đổ nước ở trên người Tiểu Thúy, trong miệng kêu: "Nóng, nóng chết gia!"

Anh ta nheo một đôi mắt say lờ đờ, trông thấy quần áo ẩm ướt vì bị giội nước dính sát vào người Tiểu Thúy, vòng eo thiếu nữ mềm dẻo chưa tới một nắm tay, hai quả cam nhỏ với nụ hoa ngây ngô trước ngực đều khiến trong lòng anh ta rung động, dưới bụng xiết chặt, linh kiện không thể miêu tả nào đó lập tức hiện lên trạng thái sung huyết.

Anh ta tóm lấy Tiểu Thúy như một con mèo con, đôi tay lớn thô ráp kia hung hăng niết quả cam nhỏ một chút. Tiểu Thúy đang trong thời kỳ trổ mã, bản thân cô ấy hoàn toàn không biết thân thể mình làm sao vậy, đột nhiên sưng lên hai khối, có đôi khi Tiểu Thúy rất sợ hãi, cảm thấy có thể mình sắp chết, trên tivi không phải nói khối u ung thư gì đó sao, hiện tại bị Vương Kiến bóp, lập tức đau đến kêu ra tiếng.

Vương Kiến vừa kéo cô ấy lên giường, vừa lung tung xé rách quần áo cô ấy.

Cô gái nhỏ gầy yếu mới mười ba tuổi, làm sao có thể là đối thủ của một gã đàn ông trưởng thành, rất nhanh liền bị lột trơn bóng.

Mặc dù không biết thiếu gia muốn làm gì, nhưng trực giác của phái nữ và đôi mắt đỏ ngầu của Vương Kiến khiến cho cô gái nhỏ ngây thơ biết, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì tốt.

Tiểu Thúy liều mạng kêu khóc, giãy dụa, Vương Kiến thấy cô ấy không thuận theo giống ngày thường, đưa tay tát hai cái khiến mắt cô ấy nổi đom đóm: "Đừng nhúc nhích, lại mẹ nó không thành thật gia đánh chết mày, đồ đê tiện."

Sau đó Vương Kim Sơn cuối cùng chạy tới vào thời điểm nguy cấp, đánh một bạt tai vào cái ót Vương Kiến: "Thằng khốn này, sờ sờ chơi đùa là được, còn làm thật? Có biết nếu mày tiếp tục làm, sẽ không thể bán với giá tiền lớn hay không? Mày có năng lực mở nụ hoa này sao?"

Vương Kiến cũng coi như thanh tỉnh lại, chỉ thoái thác nói con bé này dụ dỗ mình, anh ta lại uống quá nhiều.

Nhưng từ ngày đó trở đi, hai cha con này không có việc gì liền giở trò với Tiểu Thúy.

Rất nhanh liền bị thiếu phu nhân Vu Tinh Tinh, người có cảm giác tồn tại rất thấp trong nhà này biết được, Vu Tinh Tinh chửi ầm lên, hung hăng đá vào bụng dưới của Tiểu Thúy, bắt cô ấy đi chân đất ra ngoài phạt đứng giữa mùa đông, sau cùng cũng giống tiểu thư dùng kim đâm cô ấy.

Chẳng qua tiểu thư đâm chính là cánh tay và bàn tay Tiểu Thúy, Vu Tinh Tinh đâm chính là ngực và đùi.

Liêu Hà cũng phát hiện được ánh mắt Vương Kim Sơn nhìn Tiểu Thúy có điểm gì là lạ, thế là tiểu đội phi châm lại gia nhập một thành viên mới.

Chỉ cần trên mặt, trên người Tiểu Thúy không có vết sẹo là được, cha con Vương gia đối với chuyện này nhìn như không thấy.

Tiểu Thúy bắt đầu cảm thấy ở phía trên ngẫu nhiên xem tivi, mỗi ngày ăn cơm no cũng không tốt như vậy, cô ấy rất muốn đi tầng hầm, thà rằng ăn không đủ no, thà rằng uống nước bẩn mang theo vị rỉ sắt, ăn bột bắp ngứa cổ họng cũng không cần ở trong căn phòng đầy ma quỷ này.

Cô ấy biết cuối cùng mình cũng bị đưa tiễn, người Vương gia không hề e dè đối với chuyện này.

Tiểu Thúy không dám nói mình muốn đi tầng hầm, chỉ mong sớm một chút đến mười lăm tuổi, được đưa đến hội sở gì đó, cô ấy cảm thấy bi thảm đến đâu cũng không thể tệ hơn so với hiện tại.

Ngày tháng trôi qua chậm rãi trong giày vò, cuối cùng đã tới lúc cô ấy mười lăm tuổi, Tiểu Thúy gần như muốn nhảy cẫng hoan hô, cô ấy sắp được đến Hoàng Triều Chi Dạ, cô ấy sắp thoát khỏi ổ ma quỷ rồi.

Cô ấy không thể chờ đợi đến ngày đó.

Phía trước đã nói, Vương gia rất ít mang người mổ ra bán, mặc dù biết rõ như vậy lợi nhuận lớn đến dọa người, nhưng đó là giết người, phạm pháp.

Nhưng phía trên nói, lần này người cần nguồn thận chính là một doanh nhân rất giàu có, con gái bảo bối của bọn họ nhất định phải thay thận, sẵn sàng ra giá cao tới một trăm năm mươi vạn để mua.

Một trăm năm mươi vạn!

Cho dù Tiểu Thúy lấy tấm thân xử nữ đưa đến Hoàng Triều Chi Dạ cho bảy, tám vạn đã xem như nhiều.

Đó là bởi vì mấy năm gần đây lưu hành phong cách học viện, các ông lớn đều thích mặc đồng phục phong cách Nhật Hàn, kiểu em gái đáng yêu ngọt ngào, giá tiền mới tăng lên.

Bình thường mà nói, loại như Tiểu Thúy là đáng giá nhất, sau đó là trẻ em, bảng giá khác nhau từ năm ngàn đến mấy vạn, chẳng qua cao nhất cũng sẽ không vượt qua giá của Tiểu Thúy.

Vương Kim Sơn biết bệnh viện XX là một điểm ngầm của tuyến trên, bình thường làm kiểm tra tương xứng đều từ nơi này.

Ôm tâm lý thử xem một chút mang theo Tiểu Thúy nghiệm máu, thật đúng là khéo, nhóm máu tương tự tiểu thư nhà nào đó. Sau đó lại làm những kiểm tra khác.

Hai ngày sau Vương Kim Sơn nhân được thông báo nói, Vương Tiểu Thúy có tỉ lệ tương xứng và xác suất thành công rất cao, nhà giàu nọ quyết định mua. Nếu bán hai quả thận cùng lúc, người mua nguyện ý ra giá cao nhất bốn trăm vạn.

Người Vương gia nghe xong giá tiền này, lúc ấy họ như phát điên lên vì phấn khích.

Buôn bán bấy nhiêu đứa bé đủ khiến bọn họ kinh hồn táng đảm rồi, đúng không? Lấy được số tiền kia lập tức chậu vàng rửa tay, đổi một nghề nghiệp đứng đắn.

Vì Tiểu Thúy thường xuyên bị ngược đánh và phạt đứng trần truồng, bụng dưới luôn đau đớn, thế là người Vương gia nói đến bệnh viện khám bệnh đau bụng cho cô ấy.

Trong cốt truyện, Vương gia cũng lâm thời tăng giá như vậy, khiến người mua bất mãn, lúc hai bên tranh luận, Tiểu Thúy thừa dịp còn chưa bị tiêm thuốc mê quay người chạy ra khỏi bệnh viện.

Chẳng qua cô ấy chưa bao giờ ra khỏi cửa, đối với Tiểu Thúy hoàn toàn không có kinh nghiệm mà nói, bệnh viện này quả thực quá lớn, vừa chạy đến cửa bệnh viện đã bị bắt lại.

Bởi vì có rất nhiều người bệnh vây xem, bác sĩ lén lút phẫu thuật sợ khiến bệnh viện chú ý, thế là ước định ngày hôm sau lại đến.

Buổi tối hôm đó, Tiểu Thúy thấy không ổn lần nữa thừa dịp lúc trốn đi vào ban đêm, kết quả hoảng hốt chạy bừa bị một chiếc xe hơi trực tiếp đâm chết.

Lái xe chính là một phú nhị đại không có bằng lái, sau một phen cò kè mặc cả, phú nhị đại bỏ lại một trăm bảy mươi vạn nghênh ngang rời đi.

Tiểu Thúy trốn đi vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị mổ ra bán, trải qua chuyến khó khăn trắc trở này, doanh nhân kia trực tiếp ra giá bảy trăm vạn mua đứt hai quả thận của Tiểu Thúy.

Dưới sự trợ giúp của phía trên và bác sĩ, trái tim, gan, giác mạc.. Của Tiểu Thúy, tất cả các bộ phận có thể đổi tiền đều bị bán đi với giá cực rẻ, bác sĩ và phía trên cũng đi theo phát phát tài một phen.

Tiểu Thúy cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ đem chính mình cắt ra bán, cô ấy kêu khóc, đưa tay ngăn cản bọn họ giày xéo thân thể mình, nhưng cô ấy chẳng qua chỉ là một oan hồn nhìn không thấy sờ không được mà thôi.

Trải qua chuyện này, Vương gia triệt để thu tay lại tẩy trắng, mang theo hơn chín trăm vạn tiền bán mạng của Tiểu Thúy, chuyển đến thành thị nào đó ở phương nam.

Mua một căn biệt thự, lại đưa Vương Vân không thi đỗ đại học ra nước ngoài đi học, thiếu gia Vương Tiểu Bảo nho nhỏ cũng được đến nhà trẻ quý tộc, tiếp nhận giáo dục tốt đẹp.

Tóm lại là phụ từ tử hiếu, được anh em bạn bè quý trọng, trải qua cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp.

Ở biệt thự rộng rãi thoải mái dễ chịu, đi xe mấy chục vạn, gửi hơn ba trăm vạn tiền tiết kiệm vào ngân hàng, Vương Kiến và người ta hợp tác mở ra một trung tâm tắm rửa, làm ăn rất phát đạt, sau khi Vương Vân về nước gả cho một tinh anh IT, cuộc sống trôi qua cũng thực dễ chịu.

Mặc dù không được tính là đại phú đại quý, nhưng tuyệt đối là gia đình có thể khiến chúng điểu ti* ngưỡng vọng.

*là tiếng lóng, chỉ những người thua kém về mọi mặt, không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp tầm thường, yêu đương thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.