Còn chưa đến trận chung kết vào ngày thứ ba, bầu không khí đã vô cùng khẩn trương.
Qua hai ngày liều chết chém giết, cuối cùng những người lọt vào trận chung kết cơ bản đều đúng như dự đoán trước đó.
Sở Khinh Hậu, Nam Cung Cửu, Chiến Vô Nhai, Vân Tam Lãng, Kiều Bất Hối, Lăng Độ.
Chỉ có Lăng Độ của Tiêu Dao Kiếm Môn có chút ngoài dự liệu.
Bởi vì hắn ta đã nói từ lâu rằng mình không tham gia lần thi đấu tranh đoạt minh chủ võ lâm này, kết quả lại lâm thời đổi ý ghi danh.
Trận chiến quyết định là cuộc đọ sức của hai người, ba người chiến thắng sẽ cùng nhau tranh đoạt minh chủ lệnh, ai bắt được chính là minh chủ đời tiếp theo.
Trời đẹp trong ba ngày liên tục, đều là trời quang mây tạnh, mọi người đã sớm tìm chỗ ngồi ở các khu vực được chia cho từng môn phái.
Có quan hệ thật thiết với sáu người này, đều rất khẩn trương, tự nhiên mong mỏi thân nhân hoặc bạn tốt của mình có thể đắc thắng.
Về phần những quần chúng ăn dưa kia, nhìn xem náo nhiệt là được, dù sao cao thủ quyết đấu như vậy, mười năm mài một kiếm, không phải tùy tiện liền có thể trông thấy. Trong quá trình quan sát cao thủ chiến đấu, kỳ thật đối với mỗi người đều có lợi ích rất lớn.
Dưới lôi đài đã không còn chỗ ngồi.
Trận chiến đầu tiên: Sở Khinh Hậu đối chiến Vân Tam Lãng.
Đám người ai cũng không ngờ tới, Vân Tam Lãng vừa bước lên lôi đài đột nhiên biến sắc, vẻ mặt cổ quái nói câu: "Ta bỏ cuộc."
Dưới đài lập tức "Ong ong" vang lên tiếng nghị luận, năm vị trưởng lão làm trọng tài trên đài cũng lộ vẻ mặt cổ quái, không nghĩ tới đi đến cuối cùng, chỉ còn kém một bước sẽ lập tức qua cửa, Vân Tam Lãng vậy mà lựa chọn bỏ cuộc.
Nhóm fan cuồng Sở Khinh Hậu lại lên tiếng khen hay, đều nói Vân Tam Lãng không phải đối thủ của Sở Khinh Hậu, còn có người nói hắn ta không có dũng khí, cũng có người nói hắn ta tự biết rõ bản thân.
Sở Khinh Hậu thu lại quạt xếp cầm trong tay, chắp tay hành lễ với Vân Tam Lãng sau đó quay người trở lại vị trí của mình, dáng vẻ phong quang tễ nguyệt.
Trận chiến thứ hai: Lăng Độ đối chiến Chiến Vô Nhai.
Chiến Vô Nhai nhíu mày, kỳ thật hắn ta đến vì Sở Khinh Hậu và Nam Cung Cửu, kết quả đối thủ lại là Lăng Độ.
Không đợi hắn ta đứng lên, Lăng Độ lại trực tiếp nói dưới đài: "Ta bỏ cuộc, ta và Chiến huynh từng tỉ thí hai lần, ta không địch lại hắn ta."
Phía dưới tiếng "Ong ong" càng không dứt bên tai.
Làm cái gì vậy?
Quần đã cởi các ngươi liền cho chúng ta xem cái này?
Sắc mặt Chiến Vô Nhai cũng có chút không tốt lắm, nhưng cũng không nói cái gì.
Cuối cùng là Nam Cung Cửu đối chiến Kiều Bất Hối.
Kết quả Nam Cung Cửu bước từng bước lên lôi đài, con ngươi hắn ta như muốn phun lửa: "Kiều Bất Hối, có phải ngươi cũng muốn bỏ cuộc hay không?"
Sắc mặt Kiều Bất Hối cực kỳ khó xử, giống như bị người ta cứng rắn lấp phân đầy miệng: "Đúng, ta bỏ cuộc!"
A?
Quần chúng ăn dưa và ngũ lão đều ngơ ngác.
Đây tuyệt đối là đại hội võ lâm thân thiện nhất từ trước tới nay, đúng không?
Vung hoa, vỗ tay!
Nhưng Nam Cung Cửu lại chưa xuống đài, mà là gầm lên: "Sở Khinh Hậu, ngươi là đồ con rùa khốn kiếp! Có phải năm người chúng ta, đều do ngươi hạ độc hay không?"
Một tiếng gầm này của Nam Cung Cửu đâu chỉ long trời lở đất, kết hợp với vẻ mặt cổ quái lúc nói "Bỏ quyền" của mấy vị trước đó, rõ ràng là phẫn nộ và không cam lòng, tất cả mọi người đem ánh mắt ngưng tụ ở trên người Sở Khinh Hậu.
Sở Khinh Hậu ngồi ngay ngắn như chuông, nhẹ nhàng lay động quạt xếp hai lần, không nhanh không chậm nói: "Nam Cung Cửu, đừng ngậm máu phun người, Sở mỗ học chính là công phu gia truyền của Sở Vân Sơn Trang. Sở mỗ cũng không chuyên dùng độc, ngược lại là hắc độc của Tinh Tú Hải rất hung hãn, thiên hạ đều biết?"
Đám người giờ mới hiểu được, hóa ra, mấy người này thế mà đều trúng độc?
Thế này còn chịu nổi sao? Vạn chúng nhìn trừng trừng vậy mà dám công khai hạ độc?
Trong lúc nhất thời hầu như người người cảm thấy bất an, từng người đều thầm vận nội công kiểm tra chính mình có dấu hiệu trúng độc hay không.
Trước mắt vẫn là minh chủ võ lâm Thạch Vân Xuyên hỏi Nam Cung Cửu: "Nam Cung công tử, lão phu hỏi ngươi, ngươi nói chắc như đinh đóng cột nói chính mình trúng độc, người hạ độc lại là Sở Khinh Hậu, ngươi có chứng cứ gì?"
"Trước đó ta đã từng trúng loại độc này một lần, ta cùng Sở Khinh Hậu bởi vì Vô Ảnh kiếm và kiếm phổ đã từng đánh cược một lần. Chính là tên tiểu nhân hèn hạ này dùng độc thắng kiếm phổ của ta!" Nam Cung Cửu nổi giận đùng đùng nói.
Sở Khinh Hậu mỉm cười: "Nam Cung Cửu, ngươi nói dối cũng không dùng bản nháp sao? Ta sẽ hạ độc cho ngươi? Đúng là chê cười! Ta hạ độc gì cho ngươi?"
"Bí dược độc môn "Thực Cốt Tô" của Y cốc!" Nam Cung Cửu lập tức đáp.
Sở Khinh Hậu dùng quạt xếp che nửa mặt, dường như hắn ta đang che giấu vẻ tức giận không cách nào khống chế: "Nam Cung Cửu, nói cho anh hùng trong thiên hạ nghe một chút, bí dược độc môn của Y cốc, ta làm sao có thể có nó? Ngươi đổi trắng thay đen, vu oan hãm hại như vậy, là cảm thấy bây giờ Tinh Tú Hải của ngươi dốc toàn bộ lực lượng, đã có thể lấn Sở Vân Sơn Trang chúng ta không người sao?"
Phía dưới lập tức có fans Sở Khinh Hậu tức giận lên tiếng mắng chửi: "Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, Tinh Tú Hải mới là người trong nghề dùng độc đi!"
"Đúng thế, dựa vào cái gì nói xấu Sở đại ca chúng ta hạ độc? Thắng không nổi trực tiếp nhận thua như mấy thiếu hiệp phía trước, ít nhất còn kính ngươi là một hán tử."
Người Tinh Tú Hải cũng không cam chịu rớt lại phía sau, gia nhập trận chiến mắng chửi, thế là trên đài mắng nhau, dưới đài cũng mắng nhau, trong nháy mắt đại hội minh chủ trang nghiêm biến thành chợ bán thức ăn.
Sau khi ngũ lão nghiên cứu một phen, lại do Thạch Vân Xuyên ra mặt nói: "Vì công bằng, vẫn là mời sáu vị thiếu hiệp đều lên trên đài, trước tiên chúng ta mời Dương đại gia của Cửu Hàn Môn kiểm tra một chút."
Cửu Hàn Môn là môn phái am hiểu dùng độc, giải độc nhất trong toàn bộ võ lâm, mà người gọi là Dương đại gia chính là chưởng môn Dương Tử Hưng, hầu như không có thuốc độc ông ta không nhận ra, cũng không có thuốc độc ông ta không giải được.
Sáu người xếp thành một hàng, Dương Tử Hưng cầm ngân châm trong tay, đâm thủng làn da Sở Khinh Hậu, nhỏ ra một giọt máu, Dương đại gia nhìn ngân châm một chút, lại đem giọt máu tươi kia xích lại gần chóp mũi hít hà, lắc đầu nói: "Không độc."
Nam Cung Cửu hừ lạnh một tiếng: "Hắn ta đương nhiên sẽ không hạ độc cho mình, nếu không còn làm minh chủ võ lâm thế nào?"
Dương Tử Hưng lại lần lượt kiểm tra năm người còn lại, nhận được kết luận giống nhau: Không có ai trúng độc.
Khóe mắt đuôi lông mày Sở Khinh Hậu đều mang ý cười: "Nam Cung Cửu, tự dưng nói xấu ta, chờ lát nữa chúng ta phải tính toán khoản nợ này thật tốt!"
Nam Cung Cửu vốn không muốn liên lụy quá nhiều đến Y cốc, bởi vì dù sao Phỉ Phỉ của hắn ta cũng là người Y cốc, nhưng hắn ta thực sự không nghĩ tới, ngàn phòng vạn phòng, hắn ta vẫn mắc lừa. Nhất thời trong lòng tức giận, lại trông thấy ba người bỏ cuộc liên tiếp, lập tức rõ ràng, tên ngụy quân tử Sở Khinh Hậu này đều ra tay với mấy người bọn hắn.
Sau khi trúng "Thực Cốt Tô," nội lực hoàn toàn biến mất, giống như phế nhân. Hành tẩu giang hồ, người nào không có mấy kẻ thù, cho nên mấy người phía trước thà rằng bỏ quyền, cũng không nguyện ý để người khác biết, chính mình bây giờ đừng nói những cao thủ này, ngay cả người bình thường cũng có thể tùy ý treo lên đánh.
Mấy người đều dự định che giấu sau đó lặng lẽ nghĩ biện pháp giải độc, chỉ là không ngờ tới, người khác cũng trúng độc, càng không có nghĩ tới tên ngốc Nam Cung Cửu này thế mà nói ra việc này trước mặt mọi người.
Giờ khắc này tâm tình bọn họ đừng nói có bao nhiêu toan sảng, vừa hận người hạ độc, vừa hận Nam Cung Cửu, vốn dĩ trông thấy Dương Tử Hưng xuất hiện trong lòng bọn họ đều vui mừng.
Nếu như có thể giải loại độc này, cũng coi là hữu kinh vô hiểm, trận thi đấu này còn có thể bắt đầu lại một lần nữa. Thật không nghĩ đến, Dương Tử Hưng thậm chí ngay cả độc cũng không có điều tra ra!
Đám người không khỏi đều đem ánh mắt rơi vào trên người Khúc U U Cốc chủ Y cốc.
Chẳng lẽ thật sự là người Y cốc ra tay sao?