Sư Ninh Phỉ lập tức cảm thấy vô cùng thê lương, nàng ta có con của Sở Khinh Hậu, mà người phụ tình kia lại trái ôm phải ấp hưởng thụ tề nhân chi phúc*, mặc nàng ta biến mất lâu như vậy cũng không có tới tìm nàng ta.
*ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Mặc dù nói có đôi khi dì cả đến thăm không phải đúng giờ như vậy, nhưng trực giác của nữ nhân nói cho Sư Ninh Phỉ biết, một tiểu sinh mệnh không được chờ mong, đang trưởng thành trong thân thể nàng ta.
Vốn dĩ, nàng ta nên vui mừng khi thấy chuyện thành, nàng ta cảm thấy với tâm trí và võ công cao siêu được võ lâm truyền tụng của Sở Khinh Hậu, cùng với lòng tin tràn đầy về tình cảm của Sở Khinh Hậu đối với chính mình, một vị trí minh chủ phu nhân khẳng định là chạy không thoát.
Nàng ta cũng sợ hãi người Sở gia sẽ không tiếp nhận một người không có vốn liếng gì như mình, nhưng nếu như con cháu Sở gia do nàng ta sinh ra thì sao?
Hiện tại khiến nàng ta phiền muộn chính là nàng ta có thể có con cháu Sở gia, nhưng nhi tử Sở gia chạy rồi!
Sư Ninh Phỉ quyết định, tuyệt đối không thể lưu lại đứa bé này.
Lâm Tịch đã sớm bắt đầu quan sát Sư Ninh Phỉ. Một khi phát giác được nàng ta có vẻ mặt lo lắng vào lúc không người, cảm thấy hẳn là không sai biệt lắm, xem đi, ra ngoài làm bậy sớm muộn phải trả giá.
Vật cực tất phản, hàng đêm sênh ca chắc chắn sẽ không nghĩ đến có một ngày lại biến thành như vậy, quá mức thoải mái sẽ có lúc trở nên khó chịu.
Kỳ thật Lâm Tịch cũng có thể đoán được, làm một bác sĩ gà mờ, Sư Ninh Phỉ vẫn có thể tính ra kỳ an toàn hoặc là dùng một ít thủ đoạn phòng ngừa chính mình mang thai.
Bây giờ lỡ mang thai, tất nhiên là lúc trước có tính toán mẹ vinh nhờ con.
Bởi vậy hai ngày nay Lâm Tịch lấy lý do làm thuốc viên, gần như đóng đô ở kho thuốc bên này.
Sư Ninh Phỉ đến một chuyến, Lâm Tịch cười tủm tỉm hỏi: "Sư muội, có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Sư Ninh Phỉ cứng đờ một chút, lắc đầu: "Không có việc gì, sao ngươi không đi chơi với Đinh Đinh bọn họ?"
"Chẳng phải ngươi nói bọn hắn là người hầu, cho nên ta không chơi với bọn hắn." Lâm Tịch ngoan ngoãn nháy mắt to.
Sư Ninh Phỉ:.
Đây có thể coi là dời tảng đá đến đập chân của mình không?
Buổi chiều, Sư Ninh Phỉ lại đi tới kho thuốc, Lâm Tịch cười tủm tỉm hỏi: "Sư muội, có chuyện gì sao?"
Sư Ninh Phỉ:.
Mẹ kiếp.
Đương nhiên có chuyện, nhưng bởi vì ngươi ở đây, lão nương đành phải không có việc gì.
Nàng ta muốn địa hoàng, đào nhân, đỉa, đương quy, hoa hồng, đan bì..
Nhưng chỉ cần nàng ta lấy mấy loại dược này, Khúc U U lập tức có thể biết nàng ta dùng để làm gì, Sư Ninh Phỉ nàng ta ngu như vậy sao?
Đêm đó, lúc Sư Ninh Phỉ đi vào lần thứ tư, Lâm Tịch cười tủm tỉm hỏi: "Sư muội, có chuyện gì sao?"
Sư Ninh Phỉ muốn chửi má nó, ngươi có thể thay biểu cảm thay lời kịch hay không? Ngươi có biết mình chắn ở đây thực chướng mắt, rất đáng ghét hay không! Sao ngươi không đi chết đi!
Một hơi chắn ở ngực, nàng ta trợn mắt trắng hôn mê bất tỉnh.
Nữ chủ chính là mảnh mai như vậy!
Lâm Tịch buồn bực, vì cái lông gì lão tử chưa bao giờ ngất? Chẳng lẽ đây chính là bản chất khác nhau giữa nữ chính và vật hi sinh sao?
Nàng phất tay vỗ vỗ thuốc bột còn sót lại trên tay, triệt để hủy thi diệt tích, làm một thầy thuốc, hạ thuốc gì đó đúng là rất thuận tiện nha!
Cho nên mới nói, rốt cuộc vì cái lông gì Sư Ninh Phỉ sẽ ngất, trong lòng ngươi không có điểm số sao?
Dọn dẹp xong toàn bộ vết tích, Lâm Tịch hài lòng gật đầu.
Mặc kệ mèo đen mèo trắng, không bị bắt lại chính là chuột tốt.
Lâm Tịch hoảng loạn chạy vào phòng cho khách, trong không khí có một mùi lạ dâm mỹ, Lâm Tịch mau chóng đổi sang thở bằng miệng.
Con mẹ nó, không biết chạy tới loại phòng này hô hấp nhiều lần có thể mang thai hay không.
Nam Cung Cửu vừa thấy là nàng, lập tức ngạo kiều ngóc đầu lên: "Đêm hôm khuya khoắt, tới đây làm gì? Ngươi vẫn nên ra ngoài đi, hạng như ngươi, Cửu gia chướng mắt."
Lâm Tịch lập tức nổi giận, đậu má, não ngươi bị gà con thống trị rồi hả? Chỉ biết suy nghĩ vấn đề này? Mắt mù đến mức thích một người giả tạo, lão tử cũng mẹ nó chướng mắt ngươi.
"Sư muội té xỉu trong kho thuốc bên kia, một mình ta đỡ nàng ta không nổi, cần ngươi hỗ trợ." Lâm Tịch lạnh lùng nói.
Hai người đỡ Sư Ninh Phỉ trở về phòng nằm xuống, Nam Cung Cửu thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, vô cùng tiều tụy, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay nằm trên gối đầu màu xanh nhạt, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Nhất định là chính mình quá mạnh, giày vò nữ nhân yêu thích đến đổ bệnh.
Hắn ta quyết định hi sinh một chút, tạm thời dừng lại hoạt động mỗi "Ngày," để Sư Ninh Phỉ nghỉ ngơi thật tốt.
Lâm Tịch giống như vô ý giữ chặt cổ tay Sư Ninh Phỉ, kinh ngạc "A" một tiếng.
Đúng vào lúc này, Sư Ninh Phỉ tỉnh lại, thấy Lâm Tịch đang lôi kéo chính mình xem mạch, lập tức hồn phi phách tán, hét to một tiếng: "Không cần!"
Cùng lúc đó, Lâm Tịch đã lớn tiếng nói ra: "Mạch như bi, lui tới lưu loát, sư muội, ngươi đây là có bảo bảo! Đó là ai.."
"Đầu ta đau, đầu ta đau quá!" Sư Ninh Phỉ đột nhiên kêu to, cuối cùng cắt ngang Lâm Tịch.
Nam Cung Cửu vừa nghe Sư Ninh Phỉ có thai, lập tức vô cùng kinh hỉ, lúc này chưa đến nửa tháng nha.
Một cỗ kiêu ngạo thân là nam nhân tự nhiên sinh ra.
Lâm Tịch liếc hắn ta một chút, rất muốn nói tặng ngươi một mảnh thảo nguyên nha!
Nghe được Sư Ninh Phỉ kêu đau đầu, Nam Cung Cửu vội hỏi Lâm Tịch: "Khúc U U, ngươi mau nhìn xem, vì sao Phỉ Phỉ nàng ấy đang yên đang lành lại đau đầu?"
Lâm Tịch: Diễn tinh phụ thể dẫn đến đau đầu.
Sư Ninh Phỉ rất sợ Lâm Tịch lại nói ra cái gì kinh thiên địa khiếp quỷ thần tạo thành kết cục không thể vãn hồi, vội vàng suy yếu khẽ cười nói: "Bệnh cũ, lúc quá vui mừng sẽ như vậy, chờ một chút sẽ tốt. U U, ngươi mau đi đi, ta không sao."
"Ồ." Lâm Tịch gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Trái tim Sư Ninh Phỉ cuối cùng để xuống.
Lâm Tịch chậm rãi đi tới cửa, đột nhiên quay đầu nói bằng giọng cảnh cáo: "Này! Nam Cung Cửu, nhắc nhở ngươi mấy ngày nay đừng đụng vào sư muội ta. Mặc dù đứa bé đã khoảng một tháng rưỡi, nhưng thai còn chưa ngồi vững, không cho phép ngươi giày vò sư muội ta, nếu nàng có chuyện gì sơ xuất, ta cho ngươi đẹp mặt!"
Nói xong thản nhiên rời đi.
Vừa về tới phòng mình, Lâm Tịch lập tức dùng tay niết môi làm sáo, hai con chim sơn ca "Bổ nhào" bay vào.
Đút một ít quả sung nát cộng thêm lòng đỏ trứng, chỉ chỉ phương hướng gian phòng Sư Ninh Phỉ, cơm nước no nê hai con chim hí ha hí hửng bay ra ngoài xem kịch.
Lâm Tịch ý đồ xấu nghĩ đến, đột nhiên hỉ đương cha, buổi tối hôm nay chắc hẳn bên kia sẽ rất náo nhiệt.
Ngủ đến nửa đêm, cửa phòng Lâm Tịch đột nhiên bị người dùng một chân đá văng, Nam Cung Cửu mặt mũi xanh mét đứng ở ngoài cửa: "Khúc U U, nhanh lên một chút, đi với ta xem Phỉ Phỉ."
Mặc dù Lâm Tịch đã có thể đoán được bên kia có kết quả gì, nhưng hơn nửa đêm, cho dù cửa khuê phòng ai bị người đá văng ra, còn dùng giọng điệu mệnh lệnh đương nhiên như mẹ già, tâm tình cũng sẽ thực không vui.
Sắc mặt Lâm Tịch cũng không được tốt lắm, nhưng nàng là ngốc bạch ngọt không có chút tâm cơ nào, vì sự quan tâm của nàng đối với sư muội khiến nàng không để ý đến thái độ Nam Cung Cửu.
Vừa tiến vào phòng Sư Ninh Phỉ, đã ngửi được một mùi máu tanh nồng đậm.
Giờ phút này khuê phòng không nhiễm trần thế của Sư Ninh Phỉ là một mảnh lộn xộn, trên mặt đất đều là y phục bị xé nát, trên giường có nhiều vết máu loang lổ, thân thể tuyết trắng của Sư Ninh Phỉ nằm ngang ở trên đệm chăn, trên người đầy dấu vết xanh tím khả nghi, dưới thân và trên đùi đều là máu tươi.
Hai đùi ngọc thon dài của nàng ta cong lại thành bánh quai chèo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đau quá, đau quá!"