Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 474: Ta là ngốc bạch ngọt 13




Chưa được mấy ngày bình an, Sư Ninh Phỉ trở về, hơn nữa còn mang về một nam nhân áo đen.

Nam nhân áo đen nha, không có gì bất ngờ xảy ra khẳng định là tên thần kinh Nam Cung Cửu.

Lâm Tịch mau chóng rửa mặt trang điểm cho mình, trên đầu cắm hai cây trâm treo những viên đá đủ màu, tận dụng mọi thứ làm hai đóa thược dược lớn diễm lệ, má đỏ có thể bao phủ toàn bộ gương mặt..

Lâm Tịch cảm thấy giờ phút này mình cực kỳ thích hợp đóng vai bà mối hoặc là tú bà, cầm đạo cụ là tẩu hút thuốc hay là khăn tay lớn mùi thơm sặc người trong tay.

Lâm Tịch vừa trang điểm cho chính mình xong, Sư Ninh Phỉ liền mang theo một nam nhân áo đen đẩy cửa bước vào.

Má nó!

Động một chút là mang nam nhân vào khuê phòng lão tử, nơi này lại mẹ nó không phải Lệ Xuân viện, lão tử cũng không phải Tiểu Đào Hồng.

Đáng ghét, nhưng mặt vẫn phải mỉm cười.

Ngốc bạch ngọt là không hiểu được những chuyện nam nữ này.

Nhưng nhìn thấy Nam Cung Cửu nhất định phải giậm chân thét lên.

Thấy Nam Cung Cửu vào ban ngày, ngũ quan tuấn mỹ như được khắc ra, tinh xảo lại xen lẫn ba phần tà khí, hốc mắt thâm thúy, ánh mắt u lãnh, vừa nghe thấy Lâm Tịch thét lên, lập tức sải chân bước tới vươn tay bóp chặt cổ họng Lâm Tịch.

Trên mặt hắn mang theo không kiên nhẫn: "Người quái dị, lại thét lên tin gia bóp chết ngươi hay không!"

Lâm Tịch cứ việc sắc mặt đỏ bừng lên, nhưng nội tâm hiểu rõ, hiện tại khí lực hắn ta chỉ bằng một nam nhân bình thường, điều này nói rõ Sở Khinh Hậu đã cho hắn ta ăn "Thực Cốt Tô."

"Bóp.. Bóp chết ta, ngươi.. Ngươi cũng không sống nổi." Lâm Tịch cảm giác sau một khắc kế tiếp chính mình sẽ ngạt thở, vừa sử dụng tay dùng sức gỡ tay Nam Cung Cửu vừa nói.

Sư Ninh Phỉ giậm chân nũng nịu kêu: "Nam Cung Cửu, ngươi buông U U ra, mau buông ra!"

"Lớn lên xấu như vậy, vì cái gì muốn sống?" Tay Nam Cung Cửu tiếp tục nắm chặt, phải nói hắn ta cũng phải cố hết sức, chẳng qua không muốn biểu hiện ra ngoài.

Hai người đang bất phân thắng bại, cửa phòng bị đá một cái bay ra ngoài, tiếp theo hai thân ảnh nho nhỏ nhào tới, hai cái ná cao su nhắm ngay Nam Cung Cửu: "Buông U U tỷ ra!"

Lâm Tịch đã không thể nói chuyện, miễn cưỡng dùng tay ra hiệu cho hai đứa bé: Đánh gãy răng hắn ta!

Lập tức có hai đồ vật đen sì phân biệt hai đường trên dưới bắn tới chỗ Nam Cung Cửu, kết quả Nam Cung Cửu thế mà kéo Lâm Tịch làm tấm khiên.

Chẳng qua hắn ta quay người lại như vậy cũng cho Lâm Tịch cơ hội động thủ, hai cây châm bạc đâm vào dưới xương sườn Nam Cung Cửu, Nam Cung Cửu lập tức ngồi xổm xuống, tay cũng tự nhiên buông Lâm Tịch ra.

Hai đoàn đồ vật một cái đánh vào váy Lâm Tịch, một cái thì đánh trúng bả vai Nam Cung Cửu.

Lại là tiếng bước chân "Bịch bịch" từ xa mà đến gần, trong nháy mắt cửa ra vào bị chắn cực kỳ chặt chẽ.

Lâm Tịch:.

Bên trong cái gì.. Nguy hiểm đã huỷ bỏ.

Tôn thẩm, buông xuống chảo lớn và xẻng sắt của ngươi; Tôn đại thúc ám khí khoai tây trong tay ngươi vẫn nên giữ lại làm đồ ăn đi; Lưu bá mau lấy xiên phân đi đi, khuê phòng của ta đã tràn đầy mùi phân rồi.

Sư Ninh Phỉ vừa thấy Nam Cung Cửu ỉu xìu trên mặt đất, lập tức hồn phi phách tán: "U U, tại sao ngươi có thể như vậy? Ngươi làm gì Nam Cung Cửu vậy?"

Ổn định Tôn thẩm bọn họ, Lâm Tịch ngây thơ liếc nhìn Sư Ninh Phỉ: "Sư muội, là người này vừa thấy ta liền muốn giết ta đúng không, ngươi thế mà chất vấn ta?"

Sư Ninh Phỉ vội la lên: "Nhưng hắn ta cũng không có giết ngươi, con người hắn ta rất tốt, chẳng qua chỉ là đùa với ngươi mà thôi, ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to rồi."

Đúng là nữ nhân đặc biệt làm khó nữ nhân, ngươi tiêu chuẩn kép không cần quá nghiêm trọng được không?

Sư Ninh Phỉ thăm dò hơi thở Nam Cung Cửu, trái tim hơi an tâm một chút: "U U ngươi mau cứu hắn ta tỉnh lại đi!"

"Sư muội, ngươi đã quên, đây chỉ là mê hương Túy Bát Tiên của Y cốc chúng ta, một chậu nước sạch lập tức có thể khiến hắn ta tỉnh lại." Lâm Tịch trợn tròn mắt to: "Tại sao ngay cả điều này mà ngươi cũng quên, thảo nào sư phụ nói ngươi không có chí ở chỗ này."

Đinh Đinh đi ra ngoài lấy một chậu nước lớn, không hề khách khí giội đầy đầu đầy mặt Nam Cung Cửu.

Nam Cung Cửu hắt hơi một cái, tỉnh lại.

Lâm Tịch lạnh mặt nói với Nam Cung Cửu: "Ta lấy thân phận Cốc chủ, mời ngươi ra ngoài, nơi này không chào đón ngươi."

Nam Cung Cửu ngồi dưới đất, cũng mặt lạnh đáp lời: "Phỉ Phỉ cũng là truyền nhân Y cốc, thân phận không khác ngươi bao nhiêu, vì sao ta phải nghe lời người quái dị như ngươi? Lại dài dòng với gia, Tinh Tú Hải sẽ san bằng Y cốc nho nhỏ của ngươi!"

Lâm Tịch nghe xong cũng tức giận: "Tốt, vậy ngươi đến san bằng đi, nhưng trước lúc này, mời ngươi cút ra ngoài!"

Lâm Tịch cũng không còn nghe lời khuyên can của Sư Ninh Phỉ bất công đến hệ ngân hà kia, trực tiếp bảo hai đứa bé lấy ná cao su hầu hạ.

Sư Ninh Phỉ làm tốt làm bậy cuối cùng cũng đưa Nam Cung Cửu tới phòng khách thu xếp tốt, chính mình trở về chỗ Lâm Tịch.

Thế mà quanh co lòng vòng nghe ngóng giải dược "Thực Cốt Tô" ở chỗ nàng.

Lâm Tịch lại tự nhiên nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, các loại sư phụ nói.

Sư Ninh Phỉ nghe nàng nói xong ba chữ "Sư phụ nói" này lập tức đau đầu, ngươi đem lời lão quỷ đáng chết kia để ở trong lòng, vì sao còn tùy tiện đưa phối phương cho Sở Khinh Hậu.

Vừa nghĩ tới Sở Khinh Hậu, trái tim nàng ta liền co rút đau đớn một hồi.

Nàng ta bị hai ả nữ nhân chanh chua kia châm chọc khiêu khích một trận, trong lòng cảm thấy rất uất ức, muốn đi tìm Sở Khinh Hậu, không đợi đi tới cửa, liền bị người gọi là Bộ Kiều Kiều kia hất nằm sấp xuống, sau đó người còn lại xối nước trà trên đầu nàng ta, may mà không phải nước sôi, không thì một gương mặt như hoa như ngọc của nàng ta đã bị phá hủy.

Hai nữ nhân kia mắng nàng ta là kỹ nữ trong lầu xanh, đừng vọng tưởng bay lên đầu cành biến phượng hoàng. Còn nói Sở Khinh Hậu là của các nàng, thế gia võ lâm không phải loại đồ rác rưởi như nàng ta có thể tùy tiện mơ tưởng, đừng nói làm thiếp, ngay cả làm nha đầu thông phòng nàng ta cũng không thể.

Sư Ninh Phỉ chưa từng nhận vũ nhục như thế này, không chịu nổi kích thích, hô to một tiếng "Ta sẽ không làm thiếp, ta chỉ cần một đời một thế một đôi người," sau đó lê hoa đái vũ chạy ra ngoài.

Lần này hai nữ nhân mang theo nụ cười của người thắng, không có tiếp tục ngăn cản nàng ta.

Đợi đến khi nàng ta đứng trong bóng đêm đen kịt không phân biệt được phương hướng, mới giật mình phát hiện trên người mình không có tiền cũng không biết chính mình thân ở phương nào, y phục bị xối nước trà ẩm ướt đính vào trên người, rất nhanh liền có người theo đuôi nàng ta động tay động chân.

Sư Ninh Phỉ chỉ có thể liều mạng bỏ chạy, mãi cho đến khi đụng vào lồng ngực của một người nam nhân.

Người này dĩ nhiên chính là Nam Cung Cửu, sau khi hắn ta tỉnh lại vội vàng kiểm tra vật phẩm tùy thân của mình, phát hiện kiếm phổ và hắc độc cổ trùng đều còn, không khỏi thở phào một cái.

Nhưng nhớ tới người quái dị đáng chết thế mà lừa hắn ta một vố, lập tức giận không kềm được, nhất định phải bắt nàng trở về, lột lớp da trên gương mặt xấu xí kia chế thành mặt nạ da người, lại đánh gãy gân tay gân chân nàng, mang về Tinh Tú Hải quăng vào huyết trì cho cổ vương ăn.

Trông thấy có một nữ nhân vội vàng hấp tấp chạy loạn như một con ruồi không đầu, trong lòng Nam Cung Cửu vui mừng, tưởng rằng là người quái dị kia tự chui đầu vào lưới, kết quả không nghĩ tới chính là, thế mà đụng phải tình yêu duy nhất cả đời của hắn ta.

Giai nhân ướt dầm dề run rẩy trong ngực, nhưng không tổn hại tư dung tuyệt thế như cũ, thanh nhã cao quý như vậy, không màng danh lợi như lan, trong nháy mắt nhịp tim Nam Cung Cửu loạn tiết tấu.

Hắn đưa nàng ta về viện tử của mình, kêu người đến hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

Dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng có tinh thần.

Nữ tử nhẹ nhàng hạ bái, không kiêu ngạo không tự ti cảm tạ ơn cứu mệnh của hắn ta, cũng tự giới thiệu nói mình tên là Sư Ninh Phỉ.

Nam Cung Cửu sửng sốt, nữ nhân của Sở Khinh Hậu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.