Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 457: Nhiệm vụ ban thưởng: Tận thế trang viên 36




Theo tiếng sấm nổ tung trong bầy thú, bắt đầu xuất hiện những tia sáng kì lạ của các loại dị năng, đây cũng là đầu tiên người dân Tiểu Lưu thôn trông thấy dị năng công kích dày đặc như thế, giống như khói lửa bi tráng nhất trong tận thế.

Cứ việc trong lòng người Tiểu Lưu thôn vẫn thấp thỏm, nhưng vẫn hành động theo từng bước Lâm Tịch bố trí như cũ, từng ma hóa chủng xao động ngã xuống, khi xuất hiện quần công trên phạm vi lớn, thậm chí là từng đám từng đám ngã xuống.

Lâm Tịch phát hiện không ít ma hóa chủng là con người xuất hiện ở bên trong.

Lúc này cô không khỏi có chút kỳ quái, ma hóa chủng không phải chỉ biết ăn sao? Vì sao giờ phút này bọn chúng lại chịu đoàn kết lại nhất trí đối ngoại? Chắc hẳn phía sau đám thú triều này, có người nào hoặc là sinh vật IQ cao nào đó thao túng? Nếu như là thật, vậy thứ ẩn phía sau màn làm chủ này chẳng phải rất đáng sợ?

Lâm Tịch đứng trên cây mây đen thấy được rõ ràng, thú triều từ bắc xuống nam, trùng trùng điệp điệp, một đường tiến tới, dáng vẻ rất có tính mục đích.

Đừng nói trên không trung còn có gần trăm loài chim và một đám châu chấu giống như mây đen, chỉ riêng một đám dã thú trên mặt đất đoán chừng cũng khoảng vạn con, lòng Lâm Tịch không khỏi trầm xuống.

Xem ra lần này thật sự rất có khả năng dữ nhiều lành ít.

Đúng lúc này, phía sau Tiểu Lưu thôn thế mà mơ hồ có thể cảm giác được dị năng dao động, chẳng lẽ hoàn toàn vây kín nhanh như vậy?

Không chỉ có phía sau, phương hướng đông nam cũng có dị năng dao động, chẳng qua đừng nói quy mô thú triều phương bắc, ngay cả phía sau cũng không có cách nào so sánh.

Lâm Tịch không khỏi lắc đầu cười khổ, một đại quân phía bắc này cô đã rất khó chống đỡ, hiện tại..

Chỉ sợ kết cục tốt nhất cũng chính là cô và Minh Tử trốn vào không gian từng người.

Lâm Tịch đang chuẩn bị triệu tập nhân thủ đi nhóm lửa đốt mương dầu vòng tròn đằng sau chờ đợi cuối cùng liều chết đánh cược một lần, đột nhiên phát hiện một con chim ưng lượn vòng ở trên không: "Anh Minh, chúng tôi là người Thiên Long Bang thành phố M, Long ca còn ở đằng sau, muốn toàn bộ chúng tôi nghe theo anh Minh điều động!"

Giờ khắc này Lâm Tịch thật là không biết nói cái gì cho phải, hóa ra lưu cho người ta một con đường sống, có đôi khi cũng là lưu một con đường sống cho chính mình!

Lưu Đoan vốn có phê bình kín đáo đối với việc Lâm Tịch lưu lại một cái mạng cho Tôn Long, anh ta xuất thân là lính đặc chủng, đối với lưu manh như Tôn Long tự nhiên là chẳng thèm ngó tới.

Lâm Tịch nhanh chóng mệnh lệnh muỗi vương rút lui cảnh giới đối với phía sau, tiếp tục xử lý đám không quân kia.

Người Thiên Long Bang lục tục đến, khoảng chừng hơn một trăm bốn mươi người.

Tôn Long và Lâm Tịch bắt chuyện qua, Lâm Tịch cũng không có nói cụ thể muốn Tôn Long phụ trách cái gì, dù sao chính là chỗ nào có nguy cơ liền đi chỗ đó, người của anh ta, anh ta tự hiểu rõ thuộc tính dị năng, vẫn nên giao cho Tôn Long chỉ huy.

Mặc dù nói hầu hết những người này đều là dị năng cấp hai, chỉ có lẻ tẻ mấy người là cấp ba, chẳng qua cũng là một sự giúp đỡ lớn.

Người Tiểu Lưu thôn trông thấy đột nhiên đến nhiều người giúp đỡ như vậy, cũng đều tinh thần phấn chấn, trong lòng đều có chút cảm giác tự hào: Những người này đến giúp đỡ bọn họ đều đối với Trung Nguyên nhà họ cung kính hữu lễ như vậy, mặc dù Tiểu Lưu thôn không ra sao, lại có một nhân vật lợi hại khó lường!

Đến từ phương hướng đông nam thế mà cũng là người quen, Lục Mao Quy mang theo tất cả người Liên Minh thôn, gần như là thu dọn sẵn toàn bộ đồ đạc trong thôn trực tiếp khiêng qua đây.

Lâm Tịch im lặng.

Đám này bận rộn hỗ trợ đánh nhau thấy thế nào đều giống như chạy nạn.

Lục Mao Quy giải thích là, người bọn họ vốn không nhiều, ít người tới không có được bao nhiêu tác dụng, nếu như tất cả đều tới Liên Minh thôn sẽ không có ai giữ nhà, còn không bằng trực tiếp xách nhà đi.

Dựa vào cách nói của Lục Mao Quy, Tiểu Lưu thôn gặp nạn là đứng mũi chịu sào, một khi Tiểu Lưu thôn bị diệt, kế tiếp chính là Liên Minh thôn bọn họ, hai thôn môi hở răng lạnh, trợ giúp Tiểu Lưu thôn chẳng khác nào trợ giúp Liên Minh thôn.

Phút cuối cùng, Lục Mao Quy còn trừng mắt nhìn: "Anh Minh, anh không trách em chứ, người Thiên Long Bang là do em gọi đến, Long ca có dặn dò, nói khi nào thôn các người có chuyện gì gió thổi cỏ lay cần anh ta ra người xuất lực, nhất định phải nói cho anh ta biết."

Liên Minh thôn có một người dị hóa chim chiến đấu, vận tốc có thể đạt tới sáu trăm km trở lên, chính là anh ta kịp thời đem tin tức thú triều truyền đến Thiên Long Bang. Sở dĩ Liên Minh thôn xuất phát trước đến sau, chắc chắn là bởi vì dọn nhà thu dọn đồ đạc quá chậm.

Lần này Lâm Tịch hoàn toàn yên tâm, một lần nữa quy hoạch sắp xếp lại một chút, mắt thấy thú triều đã miễn cưỡng vọt tới con mương hình vòng tròn, kết quả lại im bặt mà dừng, trong mắt Lâm Tịch ở trên cây mây đen nhìn thấy giống như một chiếc Bugatti chạy nhanh đến đột nhiên đạp một cước phanh lại.

Má ơi!

Vì sao sớm không ngừng muộn không ngừng, hết lần này tới lần khác xông tới con mương hình tròn rồi lại ngừng, mẹ nó, dầu của lão tử sắp bay hơi hết rồi!

Nhưng hết lần này tới lần khác những ma hóa chủng kia nhìn thì táo bạo vô cùng, chân lại đều giống như bị đóng đinh trên mặt đất không nhúc nhích tí nào.

Lần này Lâm Tịch phiền muộn, ngẫm lại nếu đã như vậy dứt khoát nổi lửa sau đó để dị năng giả hệ phong trực tiếp thổi gió về phía nam.

Lúc này một giọng nói rất nhỏ không phân biệt được là nam hay nữ truyền vào trong tai cô: "Không ngờ một địa phương nông thôn nhỏ như vậy, lại còn có người như anh tồn tại, xem ra tôi đã bị cô gái kia đùa giỡn."

"Đừng đốt lửa, không thì chúng ta liền liều mạng cá chết lưới rách." Giọng nói kia thấy Lâm Tịch không động đậy, lại lạnh giọng nói.

"Lại kéo một hồi, đống dầu kia sẽ bay hơi đến không còn một giọt, muốn nói chuyện ngươi liền lui ra phía sau hai km." Trong giọng nói Lâm Tịch không có một tia gợn sóng.

Lui ra phía sau hai km, cho dù toàn bộ dầu đều bay hơi, cũng có thời gian giảm xóc, đàn thú lại công kích tổn thất cũng sẽ không quá lớn.

Người nọ không có lập tức trả lời, lặng im trong chốc lát: "Anh vậy mà là dị năng tinh thần lực? Ra đây nói chuyện đi, tôi chờ anh."

"Trả lời có lùi hay không?" Tay Lâm Tịch đã giơ lên cao.

Bên kia cũng không đáp lời, mà là trực tiếp hành động, bọn họ cũng không lui lại, chỉ là toàn bộ dời về phía tây hai km, nhường đường cho toàn bộ Tiểu Lưu thôn.

Tất cả mọi người Tiểu Lưu thôn bị một màn quỷ dị này làm cho ngơ ngác, Lưu Đoan hỏi Lâm Tịch: "Trung Nguyên, đây là.. Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Tịch vẫn ung dung đứng trên cây mây đen, giọng nói của cô cũng không tính lớn, nhưng mỗi người trong Tiểu Lưu thôn đều nghe được rõ ràng: "Không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ tôi trở lại."

Minh Tử vượt qua đám người: "Anh, anh đi đâu? Em muốn đi cùng anh."

Lâm Tịch nhìn Minh Tử một chút: "Nhớ kỹ lời anh nói với em, ngoan, chờ anh trở lại."

Muỗi vương chở Lâm Tịch trực tiếp hướng về đàn thú mà đi.

Cũng không phải là Lâm Tịch khinh thường, mà là cô biết người không hề lộ diện này, cùng bọn họ hẳn là không có thù oán gì, huống hồ mặc dù số lượng thú triều khổng lồ, nhưng ma hóa chủng chiếm đa số, chính là một đám người ô hợp, giảm quân số với số lượng lớn đối với người nọ cũng cực kỳ bất lợi.

Nếu như chỉ có mấy chục người Tiểu Lưu thôn, người nọ có thể sẽ lựa chọn mạnh mẽ tấn công, nhưng bây giờ, khoảng chừng hơn hai trăm dị năng giả tụ tập cùng một chỗ, sức chiến đấu cũng không thể khinh thường.

Lựa chọn khai chiến, trên cơ bản là cục diện lưỡng bại câu thương, cho dù chiến thắng, cũng chỉ có thể coi là thắng thảm.

Vô luận ở nơi nào, chỉ có chính mình có thực lực, ngươi mới có thể được coi trọng, lời nói của ngươi mới sẽ không bị xem như đánh rắm.

Lâm Tịch ở trên người muỗi vương thấy được rõ ràng, đàn thú đứng trang nghiêm giống như đội danh dự được huấn luyện nghiêm ngặt, phía trước đội ngũ..

Mẹ nó!

Thịt heo nhà ai thành tinh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.