Cuối cùng Lâm Tịch tổng kết: "Loài người, địa phương yếu ớt nhất là phần cổ, mặc kệ là đâm rách khí quản hay là cắt đứt động mạch cổ hoặc dùng vật nặng đập mạnh vào xương cổ, một khi thành công đều sẽ tạo ra tổn thương rất lớn cho đối phương. Con mắt cũng là điểm công kích. Nhưng khi mọi người đối mặt với người có thân thể cao hơn so với mình, thì phải xem tình huống mà quyết định, hạ thể và phần bụng mềm mại, là lựa chọn không tệ. Vô luận công kích chỗ nào, điều kiêng kỵ nhất là sợ đầu sợ đuôi, do dự, như vậy sẽ để mọi người bỏ lỡ thời cơ giết địch và đem chính mình đặt cảnh nguy hiểm!"
"Là sói nên luyện răng thật tốt, là dê nên luyện chân tốt. Vấn đề là, mọi người nguyện ý chính mình là con dê bị đuổi phải chạy trốn sao? Nhất định phải nhớ kỹ, khi tận thế tiến đến, một mặt xấu xí của nhân tính sẽ bị phóng đại vô hạn, bọn họ có khả năng còn nguy hiểm hơn những súc sinh kia!"
"Đã rõ!" Hai cô gái nhỏ đã không còn suy sút như lúc đầu, ngược lại bị thế giới mới mà Lâm Tịch nói hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, hai mắt trở nên sáng lấp lánh.
Lâm Tịch than thở, rốt cuộc còn nhỏ tuổi, tẩy não rất dễ dàng.
Hai người lớn không có dễ lừa như bọn họ, chỉ gật đầu với Lâm Tịch, trong mắt Lưu Viện mang theo vui mừng: "Trung Nguyên, cho dù về sau dì Lưu có sai lầm gì, đem Mạch Địch giao cho cháu, dì cũng yên tâm."
Đừng, đừng, đừng!
Lâm Tịch thiếu chút nữa trực tiếp kêu đi ra, cự tuyệt uỷ thác nha!
Bên ngoài hiện tại nhiệt độ đã vượt qua ba mươi lăm độ, Lâm Tịch đã sớm lấy ra những khối băng lớn chuẩn bị sẵn, trực tiếp đặt toàn bộ ở trong thùng, sau khi tan ra còn có thể sử dụng hai lần.
Hiện tại nước tuyệt đối là đồ tốt.
Nhiệt độ còn đang nhanh chóng tăng lên, ba mươi sáu độ, ba mươi bảy độ..
Khi nhiệt độ không khí đạt tới ba mươi tám độ, tuyến mồ hôi của cơ thể người đã rất khó tiếp tục khống chế nhiệt độ cơ thể, cơ quan nội tạng tham gia vào cùng nhau hạ nhiệt độ, phổi thở gấp, tim đập nhanh hơn, nó sẽ chuyển vận hơn 60% máu thông thường đi giải nhiệt bên ngoài, để đạt được mục đích hạ nhiệt độ.
Khi nhiệt độ không khí đạt đến ba mươi chín độ, chức năng tuyến mồ hôi cơ bản đã nghỉ cơm, trái tim đang trên đà sụp đổ khi làm việc với cường độ lớn, rất nhiều người ở thời điểm này nếu như không được cứu trợ, sẽ xuất hiện tình trạng đột tử.
Giờ phút này một số người già yếu hoặc là trái tim có tật, đã lần lượt tử vong.
Bên ngoài có người đã bắt đầu tìm kiếm chỗ mát mẻ trốn tránh nhiệt độ nóng bỏng này, la lên với nhau "Trong lầu này có tầng hầm, tới đây thử xem!" Hoặc là "Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ mau đứng lên nha!" Tiếng hô như vậy vang lên liên tiếp.
Loài người luôn giỏi mở ra trò đùa ác ý với chính mình, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới mấy năm trước luôn có người nói những lời "Đi tới đi lui đã chết" này, không phải là đã có dự kiến trước sao?
Hiện tại trên đường có bao nhiêu người đi tới đi lui liền chết đâu?
Đột nhiên trên lầu lần nữa truyền đến tiếng phá cửa, hiện giờ không có bảo vệ nào còn kiên trì với cương vị của mình, chung cư tự nhiên cũng thành chung cư mở.
Lâm Tịch cho rằng lại là ba tên lưu manh kia, chính là người tốt không sống lâu, tai họa di ngàn năm, mấy tên này thế mà không chết?
Cô đứng dậy dùng cưa cắt tấm bạt xuôi theo mép cửa, như vậy sẽ thành một tấm cửa bằng bạt, nói với Minh Tử đóng kỹ "Cửa", Lâm Tịch cất bước đi ra ngoài.
Địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào, lúc này lại bỏ qua cho các ngươi, coi như lão tử sống uổng phí mấy trăm tuổi!
Lâm Tịch cầm dao găm ba cạnh đi tới cửa trước, đột nhiên vươn tay kéo cửa ra, kết quả lại ngây ngẩn cả người, ngoài cửa là một người đàn ông và một người phụ nữ mang theo con nhỏ với sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Người phụ nữ vốn dĩ đang chuẩn bị nói chuyện lại bị ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ dao găm kia dọa đến khẽ run rẩy: "Đừng giết chúng tôi, thật xin lỗi, chúng tôi lập tức đi."
Lúc này, thời gian chính là sinh mệnh, Lâm Tịch lộ ra nụ cười hòa ái nhất: "Mau vào đi, tôi nghĩ người đến là kẻ xấu."
Bên này có tiếng nói chuyện khiến người khác chú ý, lại thất tha thất thểu chạy tới ba người.
Lâm Tịch dứt khoát đều cho bọn họ vào trong phòng, một lần nữa khóa cửa thật kỹ.
Nhiệt độ ở lầu một đối với Lâm Tịch mà nói, có thể là cực kỳ nóng, nhưng đối với mấy người bên ngoài, đây giống như nơi cứu mạng.
Lâm Tịch thấy sắc mặt người đàn ông kia trắng bệch, nhưng vẫn như cũ cầm quần áo che cho vợ và con gái, ý đồ để hai người mát mẻ hơn một chút, thầm than một tiếng.
"Đi theo tôi, tầng hầm mát hơn, mau lên."
Lâm Tịch đi ở phía trước dẫn đường, đưa sáu người xuống tầng hầm.
Mấy người tiến vào tầng hầm, đôi mắt tất cả đều rạng rỡ phát sáng, bọn họ biết chỉ cần có thể vẫn luôn ở lại đây, cơn nóng gay gắt bên ngoài đã không thể đoạt đi tính mạng của bọn họ.
Tình huống nguy cấp ngược lại là người cha nhìn khỏe mạnh của đứa bé kia.
Vợ anh ta lau nước mắt cầu xin: "Đại ca, anh mau cứu chồng tôi với, mau cứu anh ấy có được hay không? Không phải vì hai mẹ con chúng tôi anh ấy sẽ không có nguy hiểm như vậy."
Người đàn ông phát hiện tình thế không ổn liền cởi áo khoác ra cho vợ con mặc, hơn nữa vốn dĩ một nhà ba người đi ra ngoài tản bộ, trong tay anh ta cầm theo một bình nước khoáng, trong lúc này tất cả đều cho vợ con uống, chính mình lại một hơi đều không có uống.
"Chúng tôi đã nói thay phiên uống bình này nước, nhưng mà ai biết, anh ấy vẫn luôn làm bộ uống, nước, một ngụm anh ấy cũng không động tới!"
Lâm Tịch cho Minh Tử một ánh mắt, nhìn qua phương hướng phòng vệ sinh nói: "Đi lấy chén nước."
"Ừm." Minh Tử đồng ý, bước nhanh vào trong phòng vệ sinh.
Sau đó Lâm Tịch và lão Mạch cùng nhau đem người đàn ông kia đặt ngang ở trên giường, mở ra tứ chi.
Xét thấy người đàn ông đã từng mất lượng lớn mồ hôi, đợi nước đến đây, Lâm Tịch nhận lấy cúi đầu xuống làm bộ tìm kiếm gì đó, ở bên trong thả một chút xíu đường, đem nước giao cho vợ anh ta: "Đút anh ta uống hết."
Lâm Tịch nói: "Số nước này chậm rãi đút cho anh ta uống, mỗi lần một chút, đừng uống hết một lần."
Lâm Tịch biết nước này vô cùng có tác dụng đối với vết thương ngoài da, cũng không biết có tác dụng đối với người bị mất nước do nhiệt độ cao hay không.
Ba người đằng sau có hai nam một nữ, đều hơn hai mươi tuổi, vốn dĩ trông thấy hai thùng băng bày biện trên mặt đất trong phòng, đã muốn nói lấy ra uống một chút, nhưng vừa thấy Lâm Tịch bảo Minh Tử đến phòng vệ sinh lấy nước, cho rằng nơi đó cất giấu nước uống, ba người liếc nhau, thiếu nữ trong đó dùng giọng dịu dàng nói với Lâm Tịch: "Đại ca, tôi.. Tôi muốn mượn phòng vệ sinh dùng một chút."
Lâm Tịch khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Hai người đàn ông còn lại cũng tỏ vẻ muốn đi, Lâm Tịch phất phất tay để bọn họ đi.
Đợi đến khi một ly nước linh tuyền vào trong bụng, người đàn ông mở hai mắt thất thần ra, dùng cuống họng khô khốc nói cảm ơn Lâm Tịch.
Lâm Tịch cúi đầu nhìn về phía anh ta: "Đừng khách khí, sinh tử trước mặt, người vẫn như cũ xả thân đi bảo hộ vợ con, như thế nào cũng phải cứu được."
Một câu nói làm cho vợ người đàn ông lại đỏ mắt. Thân thể của người đàn ông cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng bài trừ chất dơ bẩn, chẳng qua bởi vì anh ta cực độ thiếu nước, bởi vậy bài trừ cũng không triệt để, chỉ giống như một tầng hơi nước màu đen tinh mịn phủ ngoài làn da, ngoại trừ bản thân anh ta cảm thấy khó chịu, cũng không có người phát hiện được có gì không ổn.
Lâm Tịch lại đưa cho vợ anh ta một bình nước nhiệt độ bình thường: "Tiếp tục chậm rãi đút cho anh ta uống."
Cô quay đầu nhìn một chút bốn người nhà mình bên này, thở dài, vẫn là tự mình đến đi.