Từ lúc Minh Tử rời nhà trốn đi, An Tiểu Kha vẫn luôn tự trách, hỏi Minh Trung Nguyên em ấy đi đâu, muốn đích thân đi xin lỗi Minh Tử, đón em ấy trở về, đó là em gái của hai người, là thân nhân duy nhất của bọn họ.
Ngày hôm sau, Minh Trung Nguyên lại gọi điện thoại cho Minh Tử, Minh Tử nói đó là nhóm thám hiểm khoa học kỹ thuật, chuẩn bị đi núi Ni Cô đóng quân dã ngoại ít nhất khoảng mười ngày, nơi đó là địa điểm tốt nhất để quan sát sao chổi Maya gần Trái Đất nhất trong hai trăm năm qua.
Đến lúc đó chính là một bữa tiệc Thao Thiết cho những kẻ yêu thích thiên văn, bởi vì nghe nói lần này sao chổi cách cách Trái Đất tuyệt đối sẽ không quá một trăm vạn km, độ sáng cực lớn, mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng.
Minh Trung Nguyên biết Minh Tử có một người bạn tốt là kẻ yêu thích thiên văn, biết em gái có người đi cùng hơn nữa xem xong sao chổi sẽ lập tức trở về, Minh Trung Nguyên cũng liền yên lòng.
Minh Trung Nguyên chuẩn bị cùng An Tiểu Kha kết hôn, chiếc vòng tay kia tự nhiên giao cho An Tiểu Kha mang trên tay, nhìn xem trên cổ tay trắng nõn nà mang theo vòng tay gia truyền của nhà họ Minh, trong lòng Minh Trung Nguyên mừng khấp khởi.
Thật không nghĩ đến chính là An Tiểu Kha thế mà từ chối kết hôn vào lúc này.
Lý do là hiện tại bọn họ cái gì cũng không có, nếu kết hôn mà có con thì muốn hay không? Chẳng lẽ muốn bé con đi theo bọn họ cùng một chỗ chịu khổ sao? Lại có, Minh Tử là con gái, cha mẹ mất sớm, người làm anh trai như anh ta, cần chuẩn bị một phần đồ cưới có thể diện cho em gái, tương lai Minh Tử sẽ không bị người nhà chồng xem thường.
Minh Trung Nguyên không nghĩ tới còn dính đến nhiều chuyện như vậy.
Kỳ thật cũng không thể trách anh ta, hai đứa bé từ nhỏ đã không có cha mẹ, chính mình một đường gập ghềnh lớn lên, không có trưởng thành lệch lạc, không có học thói xấu, tại xã hội táo bạo này đã đúng là không dễ. Minh Trung Nguyên bị An Tiểu Kha cảm động thật sâu, cảm thấy không biết đời trước có phải mình đã cứu vớt hệ ngân hà hay không, đời này có thể gặp được người vợ vừa hiền lành vừa xinh đẹp như An Tiểu Kha.
Thấy An Tiểu Kha nói trật tự rõ ràng, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị, Minh Trung Nguyên dứt khoát hỏi An Tiểu Kha có tính toán gì.
An Tiểu Kha nói, cô ta đã sớm thấy một căn nhà có cửa hàng bán lẻ trên đoạn đường kia, vị trí không tính vắng vẻ, gần đấy có hai trường trung học, một trường tiểu học còn có hai trường dạy nghề, cô ta muốn bán căn nhà hiện tại sau đó mua lại căn nhà có cửa hàng bán lẻ kia, mở một cửa hàng đồ uống lạnh, lại bán một số điểm tâm nhỏ kute, đồ ăn nhẹ Nhật Hàn, bọn nhỏ nhất định đều muốn đến, kiếm tiền ổn định không lỗ.
Phía trước mở tiệm, người ở đằng sau cũng rất không tệ, bởi vì Minh Tử đã thi lên đại học, tạm thời không thể trở về ở, đợi em ấy tốt nghiệp, chắc chắn hai người tồn đủ tiền mua nhà.
Minh Trung Nguyên thấy An Tiểu Kha còn chưa gả đã bắt đầu tính toán tỉ mỉ cho chính mình và em gái, không khỏi hết sức cảm động, vì thế đi theo cô ta đến văn phòng bất động sản, bởi vì bán với giá thấp hơn so với thị trường, nhà ở đã được bán nhanh chóng.
Sau đó.. An Tiểu Kha biến mất, cùng nhau biến mất, còn có tiền bán nhà và vòng tay ngọc kia.
Lúc này Minh Trung Nguyên mới hiểu được, em gái nhất định là biết gì đó, mới có thể cãi nhau với An Tiểu Kha, mà không phải như mình nghĩ.
Không trách địch nhân quá xảo quyệt, chỉ tự trách mình quá ngu.
Anh ta gọi điện thoại nói chuyện này cho cô cô mình, kết quả cô cô lại còn nói bọn họ cũng chưa từng gặp lại An Tiểu Kha, một hoàng hoa đại khuê nữ bị anh ta làm mất rồi, việc này cũng không thể hoàn toàn nghe lời nói từ một phía anh ta, lại phải báo án gì đó, giống như so với Minh Trung Nguyên còn uất ức hơn.
Minh Trung Nguyên lại gọi điện thoại cho em gái, anh ta có lỗi với mẹ và em gái, anh ta không thể trông coi đồ vật rất quý trọng của hai người.
Nhưng mà không biết tại sao điện thoại Minh Tử, mặc kệ gọi như thế nào cũng không thông.
Tiếp theo, bầu trời vốn tối tăm đột nhiên sáng như ban ngày, vô số hòn đá to to nhỏ nhỏ từ trên trời giáng xuống, giống như từng phát đạn pháo từ trên trời giáng xuống, một biển lửa lớn, thành phố K lập tức biến thành địa ngục nhân gian, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tử thương vô số.
Minh Trung Nguyên may mắn thế mà sống sót, nhưng trong hai mươi bốn giờ sau đó, nhiệt độ không khí đột nhiên từ 27 độ trực tiếp tăng lên 48 độ, bình thường mà nói, con người tại 45 độ đã đến nhiệt độ cực hạn, vượt qua cơ bản đều sẽ chết.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, rất nhiều người đều bị trận nhiệt độ cao đột nhiên xuất hiện này cướp đi sinh mệnh.
Mà những người còn lại, thì bị nhiệt độ thấp tùy theo mà đến kéo dài trong một tháng cướp đi sinh mệnh.
Hầu hết người còn sống đều phát sinh biến dị ở mức độ khác nhau.
Chẳng qua có người chỉ diễn sinh ra năng lực chống lại nhiệt độ cao nhiệt độ thấp cơ bản, được xưng là người bình thường, có người thì bị kích phát ra đủ loại năng lực có thể trở thành dị năng mà không rõ nguyên nhân, còn có một bộ phận trong quá trình kích phát dị năng xuất hiện ngoài ý muốn, trở nên dữ tợn đáng sợ, trở thành quái vật.
Vì lấy được quyền kiểm soát hành tinh phát sinh biến dị to lớn này, giữa người dị năng và quái vật triển khai kịch liệt chém giết.
Những người bình thường may mắn còn sống sót thì phụ thuộc vào người dị năng, bởi vì thú nhân hoàn toàn không còn bất kỳ lý trí gì có thể nói, bọn chúng tồn tại chỉ có một mục đích, ăn sau đó tiến hóa.
Phát sinh biến dị không chỉ có con người, còn có động vật, thực vật, trên cơ bản đều xuất hiện ba loại biểu hiện lớn trở lên. Động vật và thực vật tiến hóa thành công càng thêm xảo quyệt, mà thất bại thì biến thành yêu quái Thao Thiết, giống như những người mang trạng thái quái vật kia, vĩnh viễn chỉ biết ăn, chỉ là càng không có đầu óc mà thôi.
Sau đó bắt đầu xuất hiện căn cứ tại các thành phố may mắn có người còn sống sót tương đối nhiều, gần đây con người đều biết tụ tập lại một chỗ, tranh thủ càng nhiều không gian sinh tồn.
Minh Trung Nguyên còn tính là may mắn, anh ta tiến hóa ra dị năng thuộc tính mộc.
Ban đầu bởi vì dị năng này có kỹ năng "Khôi phục" có thể trị liệu ngoại thương nhỏ cho mọi người, để Minh Trung Nguyên quả thực có một đoạn thời gian tương đối dễ chịu, nhưng anh ta đã không còn muốn sống, cũng không phải là đau lòng vì bị bán đi phòng ở và mất tiền, dù sao đã như vậy, tiền cũng không hữu dụng bằng giấy chùi đít.
Anh ta và em gái vĩnh viễn đã mất đi liên hệ, mà nơi này cách núi Ni Cô khoảng một ngàn km lộ trình, lái xe cũng mất mười mấy tiếng. Hiện tại con đường hoàn toàn gián đoạn, trên đường có vô số thú biến dị và thực vật chờ nhắm người mà cắn nuốt, anh ta không có cách nào tìm được em gái mình, anh ta.. Không còn gì nữa rồi.
Minh Trung Nguyên cả ngày trầm mặc ít nói, hóa ra đúng là vì tên quá lớn, đều là lỗi của anh ta, là anh ta hại người cả nhà, tại sao người chết không phải là anh ta?
Cho nên người khác gọi anh ta ra ngoài đi săn anh ta liền đi, gọi anh ta trở về anh ta liền về, cho ăn thì ăn, không cho thì bị đói, qua một đoạn sinh hoạt ngơ ngơ ngác ngác.
Sau đó anh ta gặp An Tiểu Kha, hiện tại cô ta là dị năng giả song hệ không gian và hệ thủy, lại đầu nhập vào một dị năng giả hệ lôi tên là Cảnh Thạc, tại căn cứ này trôi qua như cá gặp nước.
Minh Trung Nguyên trông thấy An Tiểu Kha hai mắt tỏa sáng, vội vàng đi tới muốn lấy lại vòng tay ngọc mẹ lưu lại, Minh Trung Nguyên đã không còn để ý đến bất cứ thứ gì, hiện tại đòi tiền thì có ích lợi gì?
Hơn nữa An Tiểu Kha nói thật dễ nghe, lúc ấy cô ta cùng người ta bàn bạc ổn thỏa, tiền cũng giao ra, ngay tại lúc mua vật dụng và đồ ăn bổ sung vào cửa hàng, tai họa liền đến, sau đó cô ta cũng không liên lạc được anh ta, cho rằng Minh Trung Nguyên đã không tại nhân thế.
Về phần vòng tay, được cô ta đặt ở căn cứ, hiện tại cô ta có nhiệm vụ muốn đi ra ngoài, trở về liền trả lại cho Minh Trung Nguyên.
Về sau cũng không cần hỏi, Minh Trung Nguyên đột nhiên bị phái đến một trấn nhỏ gần đây, nghe nói nơi đó có một nhà máy sản xuất thịt, bên trong có một kho lạnh lớn có khả năng còn rất nhiều thịt tươi, sau đó, Minh Trung Nguyên không bao giờ trở lại.
Kết thúc.